Tôi khá kinh ngạc, tiếp đó là vui mừng tột độ.
Tuy không biết tại sao Nam Cung Diệu lại chủ động nhảy vào chuyện này, nhưng điều này đối với tôi chắc chắn là một tin tốt.
Cổ Mạch im lặng nãy giờ, lát sau anh ta mới lên tiếng: “Ồ, nếu nói như vậy thì tôi cũng đi. Thật mẹ nó khốn kiếp…”
Anh ta đột nhiên bắt đầu chửi bậy mấy câu.
Tôi hơi ngỡ ngàng, nhưng cũng không còn tâm tư để quan tâm nữa.
Tôi chỉ muốn nhanh chóng tìm được em gái mà thôi.
Rất nhanh Trần Hiểu Khâu đã gọi đến.
Cô ấy không tìm ra Diệp Thanh trong Phòng Nghiên cứu. Nhưng chỗ Trần Dật Hàm thì lại rất tốt, họ sẽ liên hệ với Cục Cảnh sát khu vực gần phim trường để nhờ họ nhanh chóng tìm kiếm.
Taxi chạy hơi chậm.
Tôi chỉ cảm thấy cảnh tượng này giống như là hiện tượng “Déjà vu” vậy.
Có chút giống, lại có chút không giống…
Khác nhau ban ngày và ban đêm, trong lúc tôi vội vã tìm ai đó…
Lần trước là Gã Béo, lần này là em gái.
Tôi siết chặt nắm đấm.
Không, sẽ không. Em gái và Gã Béo là hoàn toàn khác nhau.
Gã Béo cũng là kiểu người giống tôi, nên cậu ấy mới gặp phải Niên Thú. Con Niên Thú cũng vì đuổi theo tôi nên mới phát hiện ra Gã Béo.
Còn nhỏ em…
Nó là người thân của tôi…
Mà người thân và bạn bè của những người như chúng tôi…
Tim tôi quặn thắt một trận, đau đến thở không ra hơi.
Cơn đau kịch liệt đã dần dần biến thành những cơn đau râm ran.
Mạch suy nghĩ trong đầu tôi đã rối như tơ vò.
Tôi không biết rốt cuộc em gái đã gặp phải chuyện gì, càng không biết nó có được an toàn hay không.
Nhưng dù tôi có sốt ruột đến phát điên, cũng không thể mọc cánh mà bay đến cạnh nó được.
… …
Bay qua đó…
Bất giác tôi nhớ đến năng lực của mình.
Đi vào cảnh mộng là tôi có thể đến bên cạnh em gái rồi phải không?
Nhưng tôi cần có một đối tượng để nhập vào.
Cái tên Mạc Vấn kia, tôi đã nhìn thấy trong video rồi. Trong hồ sơ của Thanh Diệp, trong video của em gái, tôi đều thấy cả rồi.
Chỉ có một chút liên hệ thôi, nhưng cũng chỉ cần chút liên hệ này là tôi cũng đã có cơ hội mơ thấy hắn ta.
Mơ thấy hắn… Đi theo hắn… Ngăn cản hắn… Giết chết hắn!
Trong đầu tôi không ngừng lặp lại những suy nghĩ này.
Nhanh lên.
Nhanh chóng đến phim trường!
Nhanh chóng tìm được em gái!
Bất chợt, tôi cảm thấy đầu mình hình như bị ai đó nặng nề cho một cú đấm.
Thân thể tôi chao đảo, lục phủ ngũ tạng cũng theo đó lắc lư như nước trong bình.
Mà tôi trong cái bình này, không chỉ chứa nước, mà là hỗn hợp các chất lỏng.
Trong quá trình lắc lư dữ dội đó, các dịch thể khác nhau bắt đầu phân tách ra.
Xác và hồn tách ra!
Cảm giác đau đớn như đang bị xé rách, tựa như trong cảnh mộng mà Diệp Thanh giết chết Bạch An kia, cái cảm giác đau đớn khi linh hồn bị người khác rút ra khỏi thân thể.
Cơn đau bỗng nhiên biến mất. Tôi thở dốc một lát, nghe thấy những âm thanh “leng keng” kì lạ xung quanh, có rất nhiều người đang đi lại. Đám đông bỗng trở nên hỗn loạn, tháo chạy và la hét.
Tiếp theo đó là tiếng “Cắt”.
Tôi giật mình, định thần lại.
Lúc này tôi có cảm giác hỗn loạn giữa không gian và thời gian.
Tôi đang đứng trên đường phố thời Dân Quốc. Có đường ray và dây cáp điện của xe điện nối dài trên đường. Những người xung quanh mặc trang phục của thời đó, các tòa nhà hai bên đường cũng mang dáng dấp thời Dân Quốc.
Tôi cảm thấy khung cảnh này vừa lạ lại vừa quen.
Lạ là vì bây giờ ít khi nhìn thấy mấy thứ này. Dù một số công trình kiến trúc cũ vẫn được bảo tồn, những trang phục thời đó bây giờ cũng đã qua nhiều lần cách tân và rất được người ta ưa thích, nhưng trong sinh hoạt hằng ngày thì vẫn rất khó nhìn thấy những thứ ấy.
Còn quen không phải là do tôi thỉnh thoảng bắt gặp những thứ này trong sinh hoạt, mà do xem phim truyền hình.
“Vất vả rồi, anh Mạc.”
“Không có gì.”
Cuộc đối thoại kéo sự chú ý của tôi trở về.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra mình đang ở đâu, rồi lập tức tách ra khỏi đối tượng đang nhập vào.
Mạc Vấn!
Hắn đang đứng ngay bên cạnh tôi, ăn mặc như các danh sĩ thời Dân Quốc, đầu tóc chải ngược ra sau, làm lộ ra vầng trán bóng loáng, nhìn vào cực kì chỉn chu.
Ở đây là phim trường.
Mạc Vấn đang quay phim.
Tôi vội vã tìm kiếm xung quanh.
Không… không nhìn thấy em gái!
Bây giờ có giết hắn thì tôi cũng chẳng biết em gái đang ở đâu.
Thời gian không đúng. Thời gian cảnh mộng không đúng rồi.
Nhưng đây là sớm hơn, hay muộn hơn…
Bây giờ là mấy giờ?
Tôi quét mắt nhìn xung quanh, thấy một người ăn mặc thời hiện đại liền vội vàng lao đến, khom đầu khom cổ xem đồng hồ của người đó.
12 giờ 45 phút!
Không khác lắm thời gian tôi vào cảnh mộng.
Không đúng, phải sớm hơn nữa, là 12 giờ!
Thời gian kết thúc cuộc gọi với em gái là khoảng 12 giờ 30 phút.
Cần phải trở lại trước đó chút nữa mới được.
Tôi suy nghĩ như vậy thì gần như trong chớp mắt, một lần nữa tôi cảm nhận được cơn đau như bị ai đó xé toạc mình ra.
Khung cảnh xung quanh thay đổi, nhưng vẫn đang ở trong phim trường, hơn nữa vẫn ở trong khu cảnh quan thời Dân Quốc.
Không còn xe điện nữa, đây không còn là chỗ vừa nãy.
Tôi tìm kiếm một lần nữa.
Mạc Vấn đang ở bên cạnh tôi, kế đó là Nam Thiên. Hai người đang cầm kịch bản thảo luận gì đó. Xung quanh còn có các nhân viên đang làm việc.
Tôi vẫn chưa thấy em gái đâu.
Thời gian không đúng sao?
Qua khóe mắt, tôi thoáng thấy bóng của người khi nãy mình coi ké đồng hồ, liền nhào qua lần nữa.
11 giờ 57 phút!
Không lẽ Mạc Vấn vẫn chưa ra tay?
Tôi xoay qua nhìn Mạc Vấn.
Hắn ta đột nhiên nói: “Tôi cần đi vệ sinh chút, phiền anh đợi lát nhé.”
“Cứ tự nhiên.” Nam Thiên mỉm cười.
Tôi giật mình, vội vàng đi theo.
Mạc Vấn đi trên con đường đó, dọc đường chào hỏi mấy nhân viên gặp phải, sau khi quẹo mấy lần thì đi vào một con hẻm không có người.
Tôi khựng lại theo bước chân của hắn ta.
Không đúng, hắn chạy đến chỗ này…
Vừa dừng bước, Mạc Vấn quay người lại ngay, như cười như không nhìn tôi: “Không ngờ lại gặp phải cô hồn dã quỷ ở đây nhỉ.”
Tim tôi đập như trống trận.
Dù là Diệp Thanh cũng chưa từng đối thoại với tôi như thế! Trong những giấc mộng của tôi trước đây cũng chưa hề gặp phải tình huống này!
Tôi có chút hoảng loạn, cắn chặt hàm răng.
Không thể để lộ chuyện em gái, tôi phải tự nghĩ cách giết hắn ngay tại đây.
Thời điểm này cũng sắp đến lúc nó xảy ra chuyện rồi. Hiện tại chắc nó vẫn còn bình an vô sự. Giải quyết Mạc Vấn thì chuyện này liền hoàn toàn kết thúc!
“Xem ra, cậu cố tình đến tìm tôi rồi. Có thù với tôi sao?” Mạc Vấn nói như đang trò chuyện lúc bình thường, “Hay tôi đã giết người nào đó quen biết cậu?”
Tôi không khỏi trở nên điên tiết.
Nhưng trong lòng thầm nhắc mình phải bình tĩnh, nên tôi mới không lao vào hắn.
Tôi không thể thất bại được, chỉ có một cơ hội này thôi.
“Cái thế giới này càng lúc càng trở nên thú vị nhỉ. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà tôi đã gặp phải ba thứ rất thú vị. Hai thứ kia thì có thể giữ lại đùa cho vui, còn cậu có vẻ không thể giữ lại rồi.” Mạc Vấn cho hai tay vào túi áo, mỉm cười tiến lại gần tôi.
Tôi ngơ ngác, “Ba thứ…”
“Đúng vậy. Một con ma nữ đến gây rối cho đoàn phim, một con bé đeo loại bùa mà tôi đã từng thấy, còn lại chính là…” Mạc Vấn vừa đi vừa nói, còn rất bình tĩnh mà nói chuyện với tôi.
Còn đầu óc tôi thì ngay lập tức trống không.
“Á… á… á…”
Từ đằng xa vang lên tiếng la hét.
Bước chân của Mạc Vấn dừng lại.
Tôi không hề đề phòng Mạc Vấn, ngay lập tức quay người lại về phía có tiếng hét.
Nhưng chưa chạy được bao xa thì tôi đứng khựng lại.
Một nguồn sức mạnh vô hình giữ chặt thân thể, khiến tôi không tài nào tiến tới được.
Tôi đã cách Mạc Vấn quá xa rồi.
Có điều, đứng ở giao lộ, tôi nhìn thấy đoàn làm phim đang trở nên náo loạn.
Lòng tôi nóng như lửa đốt, bất giác quay lại nhìn Mạc Vấn.
“Mày… Là thứ gì?” Đôi mắt hắn trở nên đỏ ngầu kì dị, nhìn trừng trừng tôi, chân mày chau lại: “Kí ức của tao có hai đoạn… Mày có thể thay đổi kí ức? Hay là… có thể tự do đi lại trong bất kì thời gian nào?”
Tôi giật nảy người.
“Ha!” Không chờ tôi trả lời, đột nhiên Mạc Vấn bật cười. “Thì ra có loại người như mày tồn tại thật! Suy đoán của thằng điên đó sắp thành hiện thực rồi?!”