Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 838: Người chết thứ năm và thứ sáu




Tôi suy nghĩ chuyện này đến xuất thần. Hồi đầu dù chịu ảnh hưởng của tác dụng phụ, nhưng tôi không hề xuất hiện cảm giác sợ hãi. Tuy có chút bất an và lo lắng, nhưng tôi không sợ Diệp Thanh sẽ làm gì mình. Ít nhất, tạm thời anh ta sẽ không tấn công tôi.

Tình huống tựa hồ trở lại lúc ban đầu.

Diệp Thanh là một thành phần nguy hiểm, đối với một con tin còn giá trị như tôi, nếu tôi không chạy trốn thì anh ta cũng sẽ không làm gì cả.

Tôi nhìn đồng hồ, rồi kể chuyện trong cảnh mộng hồi chiều cho bọn Tí Còi. Nhưng khi tôi gõ chứ đến đoạn Bạch An thì tốc độ lại chậm dần, cuối cùng tôi xóa đoạn nội dung này đi.

Thân phận ác nhân thiên cổ của Diệp Thanh, tôi vốn không thấy có vấn đề gì, nhưng khi viết tin nhắn thì lại cảm thấy có một sự ác ý.

Dẫu sao, trường hợp của anh ta không giống với phạm nhân mãn hạn tù được trả lại tự do.

Tôi không muốn những chuyện kiếp trước lại cứ phải tính đến kiếp này. Tôi còn không biết kiếp trước bản thân mình đã xảy ra chuyện gì.

Như lời Diệp Thanh nói, phán xử công khai, trừng phạt công khai mới là phương pháp đúng đắn, ít nhất đây là quan điểm của thời đại này.

Chuyện gì cũng không rõ nhưng lại gắn cho người ta cái mác tội phạm, rồi giày vò người ta đời đời kiếp kiếp… Tôi không thể chấp nhận cái loại quy tắc này.

Thân phận “ác nhân thiên cổ” này, Diệp Thanh dường như rất để tâm. Giống lúc tôi tiến vào cảnh mộng, nhập vào cơ thể anh ta, nhìn thấy tuổi thơ của anh ta, liền bị anh ta đuổi ra ngoài. Chuyện này, anh ta cũng không muốn để người khác biết đâu nhỉ?

Sau khi xóa những nội dung kia đi, tôi ấn nút gửi phần còn lại.

Một lúc sau, bọn Tí Còi mới bắt đầu trả lời.

Sự chú ý của Quách Ngọc Khiết thay đổi, giận dữ chửi rủa người nhà họ Từ chẳng phải là thứ gì hay ho, ác độc điên rồ.

Vẫn là Trần Hiểu Khâu nắm được trọng điểm, hỏi tôi: “Cảnh mộng của anh xảy ra sự thay đổi?”

“Năng lực lại giảm sút rồi?” Tí Còi hỏi.

Tôi gửi một icon lắc đầu, trả lời: “Không, chỉ là tôi thấy có chút khác biệt.”

Tôi cũng không rõ khác như thế nào, nhưng trải qua vài lần tôi có thể cảm nhận được chút gì đó.

Giống việc tôi có thể nhận ra lúc tôi nhập vào Bạch An, là do Bạch An cố ý gây ra, thậm chí là do ông ta cưỡng chế kéo tôi đến. Còn mục đích là gì thì tôi không biết.

Hoặc có lẽ vì nguyên do này, nên thân phận ác nhân thiên cổ của Diệp Thanh không ảnh hưởng nhiều đến tôi, không khiến tôi có định kiến với anh ta. Nếu không thì có lẽ ông ta hẳn đã đạt được mục đích. Trước khi chết còn đảo ngược lại cắn Diệp Thanh một vố.

Ngoài lúc nhập vào Bạch An, tôi còn cảm nhận được chỗ khác biệt giữa cảnh mộng tôi có thể di chuyển và không thể di chuyển.

“Giống như hai loại năng lực khác nhau.” Tôi chậm chạp gửi một tin nhắn, lại bổ sung thêm một câu: “Đó chỉ là cảm nhận của riêng tôi, cũng không biết đúng hay sai.”

“Anh Kỳ, vận may của anh không điểm dừng nha.” Tí Còi gửi một icon ôm quyền, thể hiện sự ngưỡng mộ.

“Nếu là hai loại năng lực thì khác biệt cũng quá nhỏ, không có ý nghĩa gì nhỉ.” Gã Béo nói.

Tôi cũng có nghi vấn này.

“Điều này cho thấy Lâm Kỳ vẫn chưa hiểu rõ và nắm bắt hoàn toàn năng lực này.” Trần Hiểu Khâu phân tích, “Còn có khả năng là bởi vì ý chí của anh đó, Lâm Kỳ. Lúc trước, chúng ta đều nghĩ chuyện này đã kết thúc rồi và chỉ muốn biết quá trình diễn ra của nó. Lâm Kỳ, trước khi anh ngủ, chắc chưa từng nghĩ muốn thay đổi điều gì phải không?”

Bị Trần Hiểu Khâu đoán trúng rồi. Trước khi ngủ tôi cũng chỉ muốn có thể biết diễn biến câu chuyện, muốn biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì thôi. Còn về muốn cứu giúp người nhà họ Từ, tôi không phải người nhiệt tình và chủ động đến thế.

Vì ý nghĩ này nên ảnh hưởng đến tình trạng của cảnh mộng sao?

Năm người bọn tôi thảo luận một lúc, nhưng cũng không rút ra được kết luận gì.

Tôi đột nhiên nhớ đến, chúng tôi có thể không cố kị thảo luận vấn đề này, là do có Diệp Thanh giúp tôi gánh vác tác dụng phụ.

Tôi lại thất thần suy nghĩ, cuối cùng cũng chỉ có thể gượng cười.

Cục diện hợp tác và kìm kẹp lẫn nhau này, thật quá vi diệu!

Nếu Diệp Thanh mất kiểm soát, sợ rằng người đầu tiên anh ta giết chết là tôi.

“Nếu nói như vậy, thôn Sáu Công Nông là nơi an toàn, Diệp Thanh vẫn rất có năng lực hành động. Ít ra khi chúng ta gặp vấn đề nan giải thì có thể nhanh chóng đến tìm Diệp Thanh. Thái độ của anh ta không giống Cổ Mạch và Nam Cung Diệu.” Tin nhắn của Trần Hiểu Khâu gửi đến.

Năng lực làm việc của Diệp Thanh có thể dùng từ kinh người để hình dung.

Nhưng tôi chẳng thấy đây là chuyện tốt đẹp gì.

“Nếu anh ta cứ tiếp tục giết người, chỉ sợ sẽ sớm mất kiểm soát.” Tôi đưa ra ý kiến phản đối.

Trần Hiểu Khâu “ừ” một tiếng, lại nói: “Nhưng chúng ta không cách nào khống chế. Diệp Thanh ra tay chắc là do con ma mặt xanh gây rối ở thôn Sáu Công Nông phải không? Chúng ta cũng không thể bảo đảm được những người hoặc ma quỷ khác không đến gây sự với Diệp Thanh.”

Tôi có chút nhụt chí.

Bạch An quả thật là tự tìm đến cái chết.

Chắc hẳn ông ta thấy Diệp Thanh mất tích nên nghĩ anh ta chết rồi, vì thế mới phái con ma mặt xanh đến thôn Sáu Công Nông do thám. Nhưng không ngờ lại chọc phải tổ ong vò vẽ.

Tính ra chuyện này tôi cũng có một phần trách nhiệm, là do tôi dẫn đến sự chú ý của Bạch An.

Nhưng hồi trước, Bạch An nhắm đến Ngô Minh Lạc là vì ông ta nhắm đến sự sơ hở của người Thanh Diệp.

Một vòng tuần hoàn, nhìn thì đơn giản, nhưng suy xét từng chuyện thì lại không hề có hồi kết. Chính là một món nợ khó mà tính xem là ai nợ ai.

Tôi chỉ có thể nhắc nhở bản thân, về sau làm chuyện gì cũng phải cẩn thận hơn.

Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi cũng chìm vào giấc ngủ.

Thứ hai phải đi làm, không tránh khỏi việc lại biết thêm về tình hình mới của nhà họ Từ.

Việc khiến tôi ngạc nhiên là, Từ Cương tự vẫn, vợ chồng Từ Thiết cũng không thoát khỏi kiếp nạn.

Vụ tự sát của Từ Cương cảnh sát đã kết án.

Vợ chồng Từ Thiết thì là bị người khác giết chết, dùng gối làm ngạt chết trong nhà nghỉ. Vì bọn họ không dám ở lại ngôi nhà đó.

Phía cảnh sát đang điều tra vụ án này.

“Nói như vậy, căn nhà liền vào tay vợ và con trai Từ Cương?” Tí Còi nhìn lướt qua thứ tự thừa kế tài sản.

“Phải xem thứ tự người chết. Nếu là vợ Từ Thiết chết sau… Bà ta có anh chị em gì không?” Gã Béo hỏi.

“Không có anh chị em ruột. Cha mẹ, ông bà đều mất rồi.” Trần Hiểu Khâu trả lời.

“Vậy là không còn người thừa kế pháp luật rồi.” Gã Béo đưa ra kết luận.

Mấy người bọn tôi đưa mắt nhìn nhau.

Đối với chuyện này, chúng tôi vẫn là đặt công việc lên hàng đầu, nên trước tiên phải suy nghĩ về vấn đề này. Sau đó, chúng tôi mới suy xét đến nguyên nhân cái chết của hai người kia.

Tí Còi trầm giọng hỏi: “Mọi người nghĩ do ai làm?”

Trần Hiểu Khâu bình tĩnh đáp: “Là Từ Quang Minh.”

Tôi, Gã Béo và Quách Ngọc Khiết đều gật đầu tán đồng.

Lúc còn sống, Từ Quang Minh từng tính toán kĩ lưỡng lợi ích mình có thể đạt được nếu Từ Quang Tông chết, sau đó cũng muốn mọi người nhà họ Từ đều chết hết, để cuộc sống của mình thuận lợi hơn, thủ đoạn độc ác như vậy rất hiếm thấy. Lúc sống cậu ta có suy nghĩ như vậy, lúc chết hành động cũng là chuyện bình thường.

Nhưng nhớ lại linh hồn run rẩy và bộ dạng bị dọa đến mất mật của Từ Quang Minh, tôi lại thấy có chút quái dị.

Vụ án này phía cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra.

Một gia đình ba thế hệ, chết năm người, chuyện này cũng đủ lên trang nhất báo xã hội rồi.

Công việc giải tỏa cũng rơi vào tầm ngắm của giới truyền thông, nên cũng sẽ nhanh chóng được giải quyết ổn thỏa.

Vẻ mặt Trưởng phòng Mã thâm trầm, nhìn bộ dạng là muốn chửi mắng người.

Chuyện này cũng không thể đổ lên đầu bọn tôi, đều là do phẩm hạnh của nhà họ Từ, nhưng bọn họ đều chết hết rồi, nên mọi người không thể chửi bọn họ đáng chết, mà đều trách chính phủ ép họ đến đường cùng.

Chuyện này rất đơn giản, cũng là tâm lý dễ hiểu, không liên quan đến lý trí, mà phần nhiều là do đeo đuổi lợi ích cá nhân và phản xạ theo bản năng.

Chửi mắng chính phủ sẽ không có rủi ro về mặt đạo đức, thậm chí còn đưa bản thân lên đỉnh cao của đạo đức xã hội.

“Các cậu là nhân viên công tác ở tuyến đầu, từng có tiếp xúc với bọn họ. Đài truyền hình Dân Khánh đã liên lạc với tôi, muốn phỏng vấn tìm hiểu tình hình. Quyết định của cấp trên là có gì nói đó. Cách làm của các cậu không có vấn đề gì. Ngoài ra, tôi sẽ kiến nghị phóng viên đài Dân Khánh, đem tiêu điểm chú trọng vào tranh chấp trong gia đình.” Trưởng phòng Mã bình tĩnh nói.

Tôi giơ tay phát biểu, thấy Trưởng phòng Mã gật đầu tôi mới nói: “Chúng tôi nghe được một chuyện, con trai cả nhà họ Từ, chính là Từ Cương mới tự sát, không phải do Từ Quang Tông nuôi nấng trưởng thành.”

Tôi vừa nói xong tình hình của nhà họ Từ, mắt Trưởng phòng Mã sáng lên.

“Đây là một lý do không tồi. Tôi sẽ nói với bên đài truyền hình.” Trưởng phòng Mã đưa ra quyết định, rồi bảo chúng tôi quay về phòng làm việc viết báo cáo.