Câu nói của Trần Hiểu Khâu đầy ẩn ý.
Tôi chỉ đành gửi một icon gượng cười.
Tôi cũng hy vọng có thể tìm được một đáp án.
Cũng không biết có phải vì suy nghĩ này không, mà sau khi ăn xong cơm trưa, tôi liền nằm lên giường. Gần như khi lưng vừa mới chạm đến giường thì tôi đã bước vào cảnh mộng rồi.
Mới đầu là một màu đen, hoặc có thể nói là không có cảnh vật gì hết.
Tôi nghe thấy một giọng nói, có chút mơ hồ, giống như một suy nghĩ, lại giống như có ai đó đang lẩm bẩm gì đó.
“… Tiểu Bảo thật thông minh! Kỳ thi này Tiểu Bảo thi tốt như vậy, muốn được thưởng gì nào? Ông nội đều đồng ý hết.”
…
“… Cháu muốn học thì cứ đi đăng ký, học phí ông nội sẽ trả.”
…
“… Cho cháu này, đi chơi với các bạn đi. Đừng nói với cha mẹ cháu. Tiền thừa còn lại cháu cứ giữ lấy.”
…
“… Học phí đại học nhiều thế cơ à. Không sao, ông còn có tiền tiết kiệm.”
…
“… Cháu đi học đại học không cần tiết kiệm đâu, ăn ngon chút, ra ngoài chơi với các bạn không phải tiếc tiền. Mỗi tháng ngoài tiền tiêu vặt mẹ cháu cho, ông cũng cho thêm năm trăm tệ để mà tiêu.”
…
Tôi dần nhận ra, đây chính là giọng của Từ Quang Tông. Có lẽ là lời nói của Từ Quang Tông với Từ Quang Minh.
Đối tượng của cảnh mộng là Từ Quang Tông ư?
Sau một hồi yên tĩnh, đang lúc tôi nghĩ vậy thì tôi liền nhìn thấy Từ Quang Tông.
Từ Quang Tông lúc này trẻ trung hơn so với lúc tôi gặp ngoài hiện thực. Mái tóc muối tiêu, tàn nhang và nếp nhăn trên mặt cũng không quá rõ rệt.
Bàn tay thô ráp xoa đầu tôi.
Nét mặt Từ Quang Tông hiền từ, ấm áp.
Cảnh tượng này rất nhanh liền vỡ vụn.
Thay vào đó là tiếng cãi nhau của vợ chồng Từ Thiết.
“Anh là cái đồ phế vật! Tôi theo anh chui rúc trong cái nhà này với cha mẹ anh cả đời, giờ anh còn muốn con trai chúng ta cũng phải sống thế này cả đời sao? Con nhà người ta đều có phòng ngủ riêng, có thứ này thứ kia, anh nhìn lại con mình xem! Từ tiểu học đã phải ngủ ngoài ban công! Làm bài tập cũng chỉ có thể làm trên bàn ăn cơm! Sách của trường hay sách tự mua cũng chỉ có thể nhét đống vào hòm!”
“Cô nghĩ tôi muốn thế lắm à? Lúc trước khi làm ăn, nếu cô không gọi nhà cô đến góp hàng, rồi mẹ nó đưa cho cả đống đồ quá hạn, thì cửa hàng sẽ đóng cửa sao? Giờ cô còn oán trách tôi?”
“Từ Thiết, anh nói đi, anh muốn con trai chúng ta phải ngủ cả đời ngoài ban công đúng không? Cái giường đấy là loại giường sắt từ không biết bao nhiêu năm trước rồi! Anh không thấy đau lòng à? Anh có còn là con người nữa không?”
Tầm nhìn thay đổi, chuyển từ cửa phòng ngủ đầu tiên sang cửa phòng ngủ bên cạnh.
Tiếng cãi nhau vẫn tiếp tục.
“Cha anh có ý gì anh nghĩ tôi không biết à? Anh trai anh muốn đón bọn họ đến hưởng phúc, mà ông ta không chịu đi! Ông ta cứ sống chết bám lấy chúng ta, là ông ta nhìn anh không thuận mắt, nên muốn đuổi anh đi! Nếu không phải muốn đuổi anh đi, thì là muốn anh cả đời làm trâu làm ngựa hầu hạ ông ta!”
Tiếng phụ nữ sắc nhọn đâm vào màng nhĩ tôi.
Tầm nhìn của tôi vẫn bị cố định trên cửa của căn phòng ngủ kia.
Trong phòng ngủ, Từ Quang Tông ngồi trên giường, quay lưng về phía cửa.
Bên trong chỉ mở một cái đèn bàn nhỏ, bóng của Từ Quang Tông kéo dài từ giường xuống mặt đất thành một vệt dài, khiến cả người hiện lên vô cùng gầy yếu.
Ông ta đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cửa phòng, hơi mở to mắt ra, tiếp đó lộ ra một nụ cười, mở miệng nói gì đó.
Tầm nhìn của tôi theo sự chuyển động của thân thể, bước đến ban công được cách biệt bởi rèm cửa.
Ngoài ban công để một cái giường quân dụng. Đầu giường kẹp một bóng đèn nhỏ. Quạt điện để phía cuối giường. Không gian còn lại của ban công còn có máy giặt và tủ đồ đựng những thứ linh tinh. Trên ban công phơi quần áo, có đồ nam, đồ nữ, cả đồ của người già…
Tôi nằm lên giường đấy, lật người.
Cửa phòng cũng không ngăn nổi tiếng cãi nhau truyền tới, dù có thêm một lớp rèm cũng vô ích.
Ánh trăng ngoài trời chiếu rọi vào, quần áo phía trên đổ bóng xuống. Quần áo bị gió thổi bay bay, bóng in xuống cũng chuyển động, như bóng ma trong đêm.
“… Để cha đổi phòng cho Tiểu Bảo đi. Nó ngủ phòng cha, cha ngủ ngoài ban công.”
Giọng nói của Từ Quang Tông lại vang lên.
Tôi không còn nằm trên chiếc giường quân dụng đó nữa, mà là đứng ngoài phòng khách.
Chăn đệm trên giường quân dụng thay đổi.
Tựa như Power Point được trình chiếu, dưới gầm giường quân dụng và giấy dán trên tường ngày càng nhiều đồ hơn. Trong những trang Power Point này, tôi thấy hình ảnh Từ Quang Tông bước vào phòng ngủ lấy đồ rồi đi ra.
Tôi nghe thấy tiếng nói phát ra từ thân thể mình: “Ông vào phải gõ cửa chứ!”, “Sao ông lại vào đây nữa? Lại muốn lấy gì à?”, “Ông cần cái gì thì chuyển luôn đi.”…
Lạnh nhạt, ghét bỏ, xa lánh…
Đồ gia dụng cũ kĩ, thiết bị lỗi mốt, mang đậm phong cách của người già…
Còn có gia đình tồi tệ đến không chịu nổi này.
Màn hình dần thay đổi.
Tôi nhìn thấy ba người nhà Từ Cương.
Cha con, anh em ruột, anh em họ, chị em dâu… Nếu không biết trước, người ngoài khó mà tưởng tượng nổi hai gia đình này lại có quan hệ máu mủ.
Những đồ mỹ phẩm được đóng gói tinh tế đặt trên bàn trà, còn có một giỏ hoa quả đẹp mắt, một thùng sữa nhập khẩu, đây cũng không giống cách thăm hỏi của thân thích, mà càng giống người ngoài đến làm khách hơn.
Hơi nhướn mi liền nhìn thấy con trai Từ Cương, trong đầu cũng hiện lên những thông tin về cậu ta: Học xong cấp ba liền ra nước ngoài du học, tốt nghiệp trường đại học có tiếng của nước ngoài, có người yêu kém tuổi đang du học, bản thân trước mắt cũng đang làm ở công ty nước ngoài…
So sánh ra thì bản thân chỉ là một kẻ tốt nghiệp một trường cao đẳng bình thường trong nước, thi trượt thạc sĩ, thi trượt công chức, bị bóc lột sức lao động trong một xưởng tư nhân quy mô nhỏ với hơn mười mấy nhân công.
Không, không phải bản thân tôi, mà là Từ Quang Minh.
Gia đình Từ Cương đến một lúc rồi về, để lại không ít đồ.
Vợ chồng Từ Thiết vô cùng phẫn hận, nhưng vẫn nhanh chóng mở giỏ hoa quả và thùng sữa ra dùng.
Từ Quang Tông nói: “Sữa để lại cho Tiểu Bảo uống. Nó đi làm vất vả. Sản phẩm chức năng này Tiểu Bảo dùng được không?”
“Đấy là đồ cho người già, mua bên ngoài cũng phải hơn một nghìn tệ đấy.” Từ Thiết trả lời.
Vợ ông ta nhanh nhảu tiếp lời: “Giờ bán đi cũng phải được bảy, tám trăm tệ.”
Hai người rất tự nhiên mang mọi thứ xách vào trong phòng mình.
Sau đó, không đến hai ngày sau, hộp sản phẩm chức năng kia cũng biến mất.
Từ Quang Tông kéo lấy Từ Quang Minh, tay còn lại lấy hơn ba nghìn tệ nhét vào túi áo cậu ta.
“Cháu đi làm vất vả, bữa trưa đừng có tiết kiệm. Nếu thấy cô gái nào tốt thì cứ theo đuổi, tặng quà rồi rủ người ta đi chơi.”
“Biết rồi.” Âm thanh cáu gắt cắt ngang lời nói của Từ Quang Tông.
Trong đầu tôi xuất hiện một vài nhận thức.
Từ Quang Minh cũng quá quen với chuyện này. Mỗi lần Từ Cương đến đều mang theo quà, cũng biếu Từ Quang Tông ít tiền.
Từ Quang Minh không biết Từ Cương đưa Từ Quang Tông bao nhiêu, nhưng xem ra nhất định không chỉ ba nghìn tệ. Cậu ta vừa bực tức chuyện Từ Quang Tông có quỹ riêng, vừa xấu hổ chính mình thông qua Từ Quang Tông cầm tiền của bác cả. Nhưng cậu ta cần số tiền này. Tiền lương không đủ để cậu ta chi tiêu. Mua quần áo cần tiền, ăn cơm cần tiền, uống rượu cần tiền, vui chơi giải trí càng cần tiêu nhiều hơn. Chỉ khi cầm mấy nghìn tệ này của Từ Quang Tông thì cậu ta mới có thể sống thoải mái được.
Suy nghĩ này lướt qua, tôi nhìn thấy hình ảnh một cô gái.