Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 831: Người chết thứ ba (2)




Tôi có thể hiểu tình cảnh khó xử của Tiểu Cố.

Không chỉ vì sự cự tuyệt giao tiếp của vợ chồng Từ Thiết, mà còn vì ở nơi như thôn Sáu Công Nông này, chuyện ma quỷ không phải mê tín hay một trò đùa. Nhìn thái độ của đám người vây quanh dưới lầu là biết. Bọn họ có vài phần tin rằng hồn ma Từ Quang Tông trở về.

Đây không phải tin tưởng thế giới này có nhân quả, báo ứng, mà trong tiềm thức họ đều thấy ở thôn Sáu Công Nông có chuyện ma quỷ là hết sức bình thường.

Tiểu Cố liếc mắt về phía cửa ra vào.

Mà những cảnh sát khác thì đang chăm chú khảo sát hiện trường, không hề phân tâm xung quanh.

Tiểu Cố dường như cảm nhận được tầm nhìn của tôi thay đổi, cũng liếc nhìn về phía những cảnh sát kia, nói: “Đó là những nhân viên kĩ thuật mà đội trinh thám của Cục Cảnh sát hình sự phái đến. Từ Quang Minh xô vỡ kính cửa sổ rồi ngã xuống dưới, trong phòng cậu ta có dấu vết lộn xộn, nên chưa thể kết luận là tự sát được.”

Thông thường, khi phát hiện thi thể, đội trinh thám của Cục Cảnh sát hình sự đều cử người đến điều tra. Nếu hiện trường và người chết có những dấu vết trực tiếp, rõ ràng thì có thể nhanh chóng loại trừ khả năng giết người không phù hợp và nhanh chóng kết thúc vụ án.

Tôi chỉ hiểu sơ qua quy trình làm việc của Cục cảnh sát. Bây giờ, tôi chỉ thấy những người đó tỉ mỉ khảo sát từng ngóc ngách trong căn phòng, y hệt cảnh tượng thường thấy ở phim trinh thám. Theo những gì Tiểu Cố cung cấp, trong đầu tôi hình thành một suy đoán.

Suy đoán này đương nhiên không phải một tin tốt đẹp gì.

Từ Quang Minh có thể xuất hiện ảo giác, rồi đánh nhau với chính mình, sau đó xô vỡ cửa kính, ngã xuống tử vong; cũng có khả năng cậu ta thật sự bị một thứ gì đó tấn công.

Tôi nhíu mày nhìn về phía hồn ma Từ Quang Minh đang quỳ trên đất.

Sự sợ hãi trên mặt cậu ta rất chân thật, chính là nỗi sợ hãi phát ra từ trong lòng, không gì có thể che giấu nổi.

Tôi không phải chuyên gia về lĩnh vực này, nhưng có vợ chồng Từ Thiết kế bên làm đối tượng so sánh, nên rất dễ dàng nhìn ra sự khác biệt trong nỗi hoảng sợ của ba người.

Vợ Từ Thiết đau lòng nhiều hơn sợ hãi, Từ Thiết lo lắng bất an, còn con trai của họ Từ Quang Minh hoảng sợ như đối diện với cái chết lần nữa.

Chủ nhiệm Mao bắt đầu công việc của mình, bước đến nói chuyện với vợ chồng Từ Thiết.

Từ Thiết khóc thảm đến nỗi nước mắt, nước mũi đầm đìa, líu lưỡi nói: “Con hối hận rồi. Cho con xin lỗi cha ơi! Đáng nhẽ con nên đối xử tốt với anh! Con là đứa không ra gì, con là súc sinh!”

Vợ Từ Thiết gào khóc càng to hơn: “Cái lão già khốn kiếp, muốn báo thù thì tìm con trai ông mà báo! Ông hại chết con tôi, ông có lương tâm không hả?”

Từ Thiết phát run, chưa kịp suy nghĩ đã cho vợ mình một bạt tai: “Con đàn bà này, mày nói gì thế hả?”

Vợ Từ Thiết quay người lại, trên mặt in hằn dấu tay của chồng, chửi rủa: “Sao anh không đi chết đi! Anh là cái đồ vô dụng! Súc sinh! Anh hại chết con tôi rồi! Cha con các người hại chết con tôi rồi!”

“Cái gì mà con trai cô? Nó không phải con trai tôi chắc!” Từ Thiết nổi giận đùng đùng, cũng không thèm quỳ nữa, xông đến bóp cổ vợ mình.

“Anh có từng coi nó là con trai anh không? Từ Thiết, anh là cái đồ vô lương tâm! Cả nhà anh đều vô lương tâm!” Vợ Từ Thiết ngoan cố hoa chân múa tay.

Tiểu Cố và Chủ nhiệm Mao vội chạy đến kéo hai vợ chồng này ra, trong đám cảnh sát cũng có người đến khuyên ngăn.

Tôi liếc mắt nhìn thấy hồn ma Từ Quang Minh càng run rẩy dữ dội hơn.

Cái phản ứng chột dạ thêm sợ sệt này, đủ để thể hiện nhiều vấn đề rồi.

Lòng tôi trầm xuống.

Đáp án này trước đây bọn tôi không ai ngờ đến.

Cuộc cãi vã kéo dài thêm môt lúc lâu mới kết thúc.

Tôi không biết nên làm gì với Từ Quang Minh kia. Để cậu ta ở đây chỉ sợ không ổn, nhưng tôi cũng không biết khuyên như thế nào để cậu ta rời đi đầu thai.

Tôi và Diệp Thanh không giống nhau, Từ Quang Minh cũng không phải người ủy thác hay người lạ mặt.

Trước kia mặc dù chưa có dịp tiếp xúc với cậu ta, nhưng dẫu sao cũng từng gặp mặt. Hơn nữa, nhân phẩm của người này cũng có nhiều vấn đề. Nếu tôi để lộ với cậu ta chuyện mình có mắt âm dương, chỉ sợ sẽ gây ra nhiều rắc rối.

Mặt khác, tôi nhớ lại nơi đây là thôn Sáu Công Nông.

Ác linh muốn cướp đoạt thân thể thiếu nữ đã phải chịu khổ ở đây, bị nhốt trong nhà Tường Phát Tài rất nhiều năm, không thể cử động. Nó là hồn ma từ nơi khác đến. Còn những linh hồn có hộ khẩu ở thôn Sáu Công Nông… có lẽ phần lớn đều bị đem đi lấp vào cái dị không gian kia rồi cũng nên? Hay bị Quỷ Sai đưa đi đầu thai?

Tôi mải nghĩ những chuyện này, nên có chút thất thần, sau đó bị âm thanh của Tiểu Cố kéo về hiện thực.

“Ông ta tự sát rồi?” Tiểu Cố khàn giọng, hiển nhiên rất kinh ngạc, lại nói thêm vài câu rồi tắt điện thoại.

Chủ nhiệm Mao càng mơ màng hơn: “Tự sát? Ai? Từ Cương?”

Vừa rồi khi tôi thất thần, chắc Chủ nhiệm Mao bảo Tiểu Cố liên hệ với nhà Từ Cương. Từ Thiết khó khăn lắm mới im lặng, giờ lại bắt đầu gào lên khóc, còn tự tát mình hai bạt tai, sám hối: “Cha! Con sai rồi! Con sai rồi! Cha! Con nhất định sẽ sửa đổi và làm lại từ đầu! Con sẽ xây cho cha mộ mới đẹp hơn, mỗi năm đều đốt nhiều tiền giấy cho cha, lát nữa sẽ đốt cho cha căn nhà lớn!”

Vợ Từ Thiết ngẩn ra một lúc, rồi nhảy lên nói: “Là anh ta! Nhất định là anh ta! Không phải cha, là anh ta hại chết Tiểu Bảo!”

Tiếng khóc của Từ Thiết bỗng im bặt.

Vợ Từ Thiết như nắm lấy được một tia hy vọng, không ngừng nhấn mạnh quan điểm của mình, mà chẳng thèm để ý ánh mắt mọi người nhìn bà ta như nhìn một kẻ điên điên dại dại.

Từ Quang Minh vẫn quỳ một chỗ run rẩy.

Thứ khủng khiếp cậu ta nhìn thấy chắc không phải Từ Cương.

Tôi nghĩ vậy.

Vợ chồng Từ Thiết lại bắt đầu lớn tiếng làm ồn, lần này là chửi Từ Cương, còn nói muốn tìm thầy đến bắt ma. Tiểu Cố, Chủ nhiệm Mao và những cảnh sát khác bắt đầu bực bội. Đám đông bên ngoài cũng dần thay đổi chủ ý, đối với phản ứng của vợ chồng nhà này đều thở dài ngao ngán.

Tôi nhờ quen biết với Chủ nhiệm Mao nên lưu lại nhà họ Từ hơn một tiếng đồng hồ.

Cục Cảnh sát thành phố lại phái thêm hai cảnh sát đến, thành công đưa vợ chồng Từ Thiết đến Cục Cảnh sát lấy lời khai, chúng tôi cũng được giải thoát.

Bọn họ có công vụ bên mình, nên đến nhanh mà đi cũng chóng. Tôi, Tiểu Cố và Chủ nhiệm Mao đi ngay sau.

“Anh Kỳ, anh nói xem, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Tiểu Cố tò mò hỏi.

Chủ nhiệm Mao lắc đầu: “Tôi không tin là Từ Cương làm. Từ Quang Tông… Bây giờ nghĩ lại, ông ta đúng là có chút không bình thường, chắc đầu óc có vấn đề.”

Tôi mấp máy môi: “Sao có thể có ma chứ? Cứ đợi kết quả điều tra của Cục Cảnh sát thành phố đi.”

Đi được nửa đường, Chủ nhiệm Mao rẽ vào ủy ban, còn tôi và Tiểu Cố chia tay nhau ở cổng khu dân cư.

Nhìn theo bóng lưng đang đạp xe của Tiểu Cố, tôi thở dài một hơi.

Về đến nhà, không tránh khỏi bị cha mẹ dò hỏi những chuyện đã xảy ra.

Tôi tóm tắt kể lại.

Em gái lo lắng hỏi: “Anh, cái khu dân cư anh phụ trách kia xảy ra nhiều tai nạn thế? Chẳng khác gì ở trường em.”

“Vớ vẩn! Con đừng có nói linh tinh.” Mẹ vỗ nhẹ em gái một cái.

Em gái dẩu môi lên.

Cha ôn hòa nói: “Có lẽ do việc di rời, giải tỏa nên tính khí của mọi người cũng nóng nảy hơn. Trời nóng thế này, vốn đã rất dễ bực bội rồi.”

“Phải đó, là do thời tiết không tốt. Năm nay đúng là quá nóng bức.” Mẹ cố ý thay đổi chủ đề.

Tôi và em gái cũng đành phụ họa theo, tránh việc mẹ nghĩ nhiều những chuyện không đâu rồi lại lo lắng.

Lúc rời đi không mang theo điện thoại, tôi trở về phòng kiểm tra, ngoài cuộc gọi của Chủ nhiệm Mao thì còn có tin nhắn của bọn Tí Còi.

Chủ nhiệm Mao không tìm được tôi liền gọi cho Quách Ngọc Khiết.

Quách Ngọc Khiết đương nhiên cũng không tìm được tôi. Cô ấy tìm đến Trần Hiểu Khâu, hai người cùng đến Cục Cảnh sát, xem xét thi thể của Từ Quang Minh, nhưng không thu hoạch được gì. Gã Béo thì hẹn hò với Tiết Tĩnh Duyệt nên vừa mới biết tin. Còn Tí Còi thì vừa mới ngủ dậy, đang hỏi tình hình trong nhóm chat. Tôi vội viết tin báo bình an, cũng kể lại giấc mộng đêm qua và lời của Diệp Thanh.

Tí Còi nhắn một cái icon, ngờ nghệch hỏi: “Nói vậy thì chuyện này xong rồi à?”

“Chắc là xong xuôi rồi…” Tôi thêm một dãy chấm lửng vào sau câu trả lời.

Cái tên Bạch An trong lời Diệp Thanh có lẽ chính là ông lão kia. Anh ta nói đã giải quyết xong ông lão và cả con ma mặt xanh. Mọi chuyện có thể kết thúc rồi.

Nhưng tạm thời tôi vẫn không buông xuống được chuyện này.

“Con ma mặt xanh rốt cuộc bám theo ai trong nhà họ Từ? Từ Cương và Từ Quang Minh chết như thế nào? Bạch An cố ý phái con ma mặt xanh đến? Là muốn đối phó với Lâm Kỳ sao?” Quách Ngọc Khiết nêu ra những nghi vấn trong lòng tôi.

Tí Còi gửi một icon nhún vai: “Bám theo ai, chết thế nào, thì có liên quan gì? Quan trọng là chuyện này kết thúc rồi.”

Trần Hiểu Khâu nhắn tin, nói: “Nếu Lâm Kỳ đã nhìn thấy Từ Quang Minh thì sáng mai, chúng ta có lẽ sẽ rõ mọi chuyện thôi.”