Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 821: Tử vong (1)




Vẻ hớn hở của bà dì đó và vẻ hớn hở của Chủ nhiệm Mao giống nhau như đúc. Nhưng so với Chủ nhiệm Mao thì trong giọng nói của dì ấy lại nhiều thêm sự oán giận và thương tiếc.

Tôi đoán nhà họ Từ không ai hút thuốc nhiều vậy đâu, là do bà dì này ở bên cạnh mở toang cửa để nghe ngóng ba cha con nhà họ Từ cãi nhau ra sao thôi.

Chúng tôi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi.

Tôi có một chút lo lắng tình hình nhà họ Từ sẽ ảnh hưởng đến chúng tôi.

Nói khó nghe một chút, hơi ác ý một chút là nếu như chính phủ không thực hiện giải tỏa di dời thì đã không có những chuyện người trong cùng một nhà lại cãi nhau đến mức đánh nhau như vậy rồi.

Nhưng điều này không thể đi nói với người khác được, có thể hiểu được thì tự nhiên sẽ hiểu thôi. Nếu muốn tìm kẻ đầu sỏ, thì tự nhiên cũng sẽ tìm được.

Tí Còi nói: “Vì chuyện bỏ phiếu mà thành ra như thế này rồi, nếu sau này khi thật sự bàn đến chuyện bồi thường, thì có lẽ sẽ còn loạn hơn nữa.”

Tai của bà dì đó rất thính, nghe được liền quay đầu sang nói với Tí Còi: “Chàng trai à, câu này cậu nói sai rồi. Có câu nói là ‘băng dày ba thước đâu phải do lạnh một ngày’. Gia đình nhà họ dù có chuyện này hay không thì sớm muộn gì cũng đánh nhau thôi.”

Còn chưa kịp đợi Tí Còi đang ngơ ngác hiểu được dạy bảo, giơ ngón tay cái bội phục thì bà dì này đã quay đi bắt đầu cùng Chủ nhiệm Mao nhiều chuyện tiếp rồi.

“Cái thằng bé con nhà Từ Thiết kia, tên là gì ấy nhỉ… Nó tìm được một cô bạn gái, nói là muốn kết hôn. Số tiền kết hôn có thể còn đòi Từ Cương móc ra trả đấy…”

Mấy bà cô bàn luận sôi nổi đến mức chúng tôi muốn nói chen vào cũng không được. Từ tình huống trước mắt xem ra nhà họ Từ này sẽ trở thành một hộ gia đình không chịu di dời mất. Loại gia đình không chịu di dời này thường là do người trong nhà không nhất trí phương án, cách giải quyết tình huống này ngược lại thì cũng dễ dàng. Phương án giải tỏa bồi thường cứ như cũ, có vấn đề gì thì họ cứ lên tòa mà kiện nhau đi.

Tôi nghĩ thoáng qua chuyện này, liền chuyển sự chú ý của mình sang những chuyện khác.

Tạm biệt nhóm Tí Còi, sau khi về đến nhà thì nghe em gái báo tin vui.

Từ trước đến nay đại học Dân Khánh luôn công bố kết quả tuyển sinh của mình muộn hơn so với những trường khác.

“Em đậu rồi!” Em gái giơ hai ngón tay hình chữ V, tư thế chiến thắng, “Chỉ cần qua điểm chuẩn là có thể vào được Học viện tài chính của trường đó rồi. Có điều chuyên ngành cụ thể thì phải chờ sau khi vào rồi thi kiểm tra phân ngành nội bộ mới biết.”

Điểm của em gái cũng không tồi. Nhưng trường đại học Dân Khánh là trường đại học hàng đầu của Dân Khánh, thuộc top 10 cả nước. Ngành tài chính của họ tuy không được tính là một chuyên ngành ưu thế, nhưng trường học thì rất tốt, có lợi thế rất lớn. Ít nhất thì những người tốt nghiệp đại học Dân Khánh sẽ không phải lo lắng về việc tìm cho mình một công việc tại đây.

Mẹ tôi rất vui vẻ, nhưng không biết tiếp theo nên điền nguyện vọng như thế nào.

Em gái đối với tài chính không biết chút gì, càng đừng nói đến có cảm hứng hay không.

Nếu như muốn tương lai dễ dàng tìm được một công việc, thì trực tiếp điền nguyện vọng một là trường đại học Dân Khánh, cho dù sau đó kiểm tra có vào được chuyên ngành nào của Học viện tài chính thì cũng đều không tệ.

Em gái cầm điện thoại huơ huơ: “Em đã tra thời khóa biểu của Học viện tài chính rồi. Có vài môn học thật đau đầu…”

Tôi bật cười, rồi bắt đầu cùng gia đình thảo luận.

Thời hạn cuối cùng đăng ký nguyện vọng là tuần này, sau ít nhất một tháng thì sẽ thông báo điểm chuẩn và công tác tuyển sinh cũng bắt đầu.

Lúc này em gái không còn tâm trạng nghĩ đến kế hoạch đi du lịch và theo đuổi thần tượng nữa.

Lúc ăn cơm, gia đình chúng tôi vẫn bàn tiếp về vấn đề này.

Ở độ tuổi của em gái, những lúc vui mà được ăn được uống thì càng vui hơn, hoạt hình, phim ảnh đều là những cái mà nó thích nhất. Nhưng tương lai mà làm về những ngành nghề này thì nó lại đều không có hứng thú.

Ăn cơm xong, hai anh em chúng tôi vừa rửa bát vừa nói về vấn đề này. Cha mẹ thì xem tivi, nhưng vẫn nghe chúng tôi bàn luận với nhau. Theo lời nói của cha mẹ thì cha mẹ đã về hưu mấy năm rồi, theo không kịp thời buổi bây giờ, việc này hai anh em tôi tự quyết định là được. Chủ yếu là vẫn xem ý kiến của em gái như thế nào.

“… Họ nói toán học rất khó, còn đề kinh tế học thì vừa làm vài bài thôi đã muốn chết rồi… Văn hóa xã hội thì nhẹ nhàng hơn…” Em gái đem bát đã rửa lau khô, nói lẩm bẩm.

Gia đình chúng tôi không có áp lực về kinh tế, đối với em gái cũng không hề có yêu cầu cao đến vậy. Nó thì cũng không quan tâm, chỉ muốn lười biếng trong bốn năm học đại học thôi.

“Em muốn nhẹ nhàng thì nhẹ nhàng được thôi. Nhưng cuối cùng khi tốt nghiệp ra trường, việc cần làm thì vẫn phải làm, có thể còn phải bù vào khoảng thời gian bốn năm lãng phí nữa.” Tôi vừa rửa bát vừa nói.

Đây xem như là bàn về kinh nghiệm.

Nhưng trên thực tế, thiên phú mỗi người mỗi khác, cơ hội khác nhau, chí hướng cũng khác nhau và kết quả đương nhiên cũng sẽ khác nhau.

Trước đây tôi học trường luật, cho dù hai năm đầu thả lỏng hay nghiêm túc học thì đến năm thứ ba, nếu không phải chuẩn bị đi du học thì là chuẩn bị thi thạc sĩ, cũng có thể là chuẩn bị thi viên chức. Mà trong toàn bộ quá trình chuẩn bị này, còn phải chú ý cho việc thi tư pháp nữa. Cũng có thể nói, đến năm ba đại học, cho dù là chuyên ngành gì thì cũng đều trong trạng thái ôn tập bài vở, so với việc ôn thi đại học còn vất vả hơn.

Đương nhiên là trong những gia đình giàu có thì sớm đã có sắp xếp rồi, về thực tập trong xí nghiệp gia đình cũng được, trực tiếp tiếp quản công ty riêng của gia đình cũng được, cũng có thể là lấy tiền của cha mẹ để tự mở công ty, vậy thì không cần để ý những thứ trên làm gì.

Em gái cẩn thận bắt đầu suy nghĩ.

“Nếu như em muốn giống anh thì em điền chuyên ngành gì cho nguyện vọng một cũng đều được, về sau đều có thể thi công chức. Sau cùng thì vẫn phải xem năm ba năm bốn em ôn luyện thi cử ra sao. Nếu như em muốn sau này có thể chọn được con đường rộng lớn hơn, nhẹ nhàng hơn thì cứ điền đại học Dân Khánh, rồi chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi phân ngành đầu năm học, vào một chuyên ngành tốt, rồi cố gắng phấn đấu hai ba năm.” Tôi nói.

Hai con đường này chưa chắc đã là đúng đắn, nhưng đây lại là hai lựa chọn thường thấy.

Vẻ mặt em gái xoắn xuýt.

“Em còn có thể điền đại học Dân Khánh, sau khi vào trường thì cố gắng tham gia nhiều hoạt động xã hội một tý, tìm một bạn trai, sau khi tốt nghiệp ở nhà làm vợ hiền mẹ đảm.” Tôi nói đùa một câu.

Em gái mắng tôi một tiếng.

Nó tuy muốn nhẹ nhàng, nhưng không thể nhẹ nhàng mà trải qua bốn năm dài đại học giống như quá trình chọn phiếu cơm dài hạn được, càng không muốn nửa đời về sau làm gánh nặng cho một người đàn ông.

“Vẫn là chọn đại học Dân Khánh đi.” Em gái đặt bát xuống, nghiêm túc nói, “Ít nhất thì trường học của họ cũng rất lớn, rất đẹp. Những trường khác em đều chưa nhìn thấy, nhưng trường lúc trước anh học trông có vẻ cũ kỹ, lần trước em đi xem, sơn bên trong tòa nhà đều bị bong tróc hết…”

Tôi bật cười.

Người ngoài nhìn vào, một môi trường trường học tốt chính là to và đẹp. Nhưng đi học mới biết, khi đến lớp phải đi qua một con đường lớn, nếu đi bộ là mất bốn mươi lăm phút, còn đạp xe mất mười phút là vất vả bao nhiêu. Nếu như môn học đăng ký không khéo, thời gian mười phút giữa giờ còn không kịp để chuyển sang lớp học khác.

Em gái nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.

Tôi ho một tiếng, giấu đi bí mật này, không nói cho em gái biết được chân tướng.

Hai anh em chúng tôi rửa bát xong xuôi hết rồi.

Rời phòng bếp, em gái liền tuyên bố lựa chọn của mình.

Cha mẹ dĩ nhiên là ủng hộ.

Dù cho nó có chọn gì thì cha mẹ vẫn sẽ ủng hộ thôi.

Tôi mỉm cười, nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng liền đi nhận điện thoại.

Là điện thoại Chủ nhiệm Mao gọi đến.

Chủ nhiệm Mao gọi đến lúc muộn thế này thì chắc là chuyện quan trọng.

Tôi nghiêm túc bắt máy: “A lô, Chủ nhiệm Mao, có phải xảy ra chuyện gì không?”

“Tiểu Lâm à. Haizz, dì cũng mới nhận được tin là Từ Quang Tông vừa được xe cấp cứu chở đi rồi.” Giọng nói của Chủ nhiệm Mao vừa gấp vừa hoảng.