Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 806: Không thuận lợi




Đương nhiên chúng tôi sớm đã dự đoán được chuyện di dời giải tỏa này sẽ có rắc rối. Dù sao thì liên quan đến một món tài sản lớn trong nhà thì ai cũng sẽ quan tâm và chú trọng thôi.

Sau đó lại có người có quyền tài sản đến hỏi thăm tình hình. Người bỏ phiếu rồi thì hỏi tình huống bỏ phiếu hiện tại, người chưa bỏ phiếu thì cũng đến để hỏi thăm về nó.

Bởi vì quy tắc được quy định của Phòng Di dời, nên người đầu cơ có rất nhiều. Nếu như kết quả phiếu bầu hợp với lòng người thì chỉ sợ sẽ có rất nhiều người không đến bỏ phiếu nữa. Để tránh khỏi đến lúc đó bị những người ủng hộ phương án khác oán giận.

Đối với chúng tôi mà nói việc cần làm là phải nghĩ cách để giữ vững tỉ lệ bỏ phiếu.

Công việc này không hề nhẹ hơn so với việc tuyên truyền trước đó.

Đến lúc tan làm thì trong căn phòng mà ủy ban dân cư cho chúng tôi mượn đã tràn đầy chai rỗng, bình nước trên máy đun nước cũng đã bị uống gần hết rồi. Tuy có phụ cấp của Phòng Di dời nhưng chúng tôi vẫn có chút ngượng ngùng. Chúng tôi giúp đỡ nhóm người chủ nhiệm Mao dọn dẹp căn phòng, rồi đổi một bình nước mới.

Ở đơn vị không thể nói, nên sau khi về nhà tôi hỏi Trần Hiểu Khâu phần sau đó của câu chuyện kia.

Trần Dật Hàm cũng đã từ Hối Hương về được mấy ngày rồi. Nhưng trước đó anh ta còn bận công việc dang dở ở Cục Cảnh sát, sau đó lại vì chuyện của Lý Tinh Phương mà bỏ lỡ, nên Trần Hiểu Khâu vẫn chưa đề cập chuyện đó với tôi.

Tôi cũng không biết chú cháu họ đã nói chuyện với nhau chưa, có điều rõ ràng là Trần Hiểu Khâu không muốn nói với người ngoài.

Chuyện cái chuông gió kia tôi vẫn luôn để ở trong lòng.

Tôi mơ hồ nhớ ai đó đã nói với tôi rằng, trong nhà không thể để những vật gọi hồn, vì những thứ đó rất có thể sẽ gọi đến những hồn ma lang thang. Đối với người thân, bảy ngày sau khi mất, ngày tết thanh minh hoặc ngày giỗ thì có thể đốt cho họ một ít tiền giấy, đợi họ trở về lấy đi, chứ không phải là gọi họ trở lại.

Cách làm của Thanh Diệp thì cũng có thể được tính là phạm vào kiêng kị. Cổ Mạch cũng được mà Nam Cung Diệu cũng thế, hai người họ đều có thể xem như là đã chết. Diệp Thanh thì càng không cần phải nói, thi thể có lẽ đã bị thối rữa cả rồi. Lúc này cứu sống được họ, theo logic thông thường thì đó chính là phản ý trời, vi phạm lẽ trời.

Nhưng nguyên nhân cái chết của nhóm Thanh Diệp vốn cũng không hề bình thường chút nào.

Tôi suy nghĩ lăng nhăng, chờ câu trả lời của Trần Hiểu Khâu.

Câu trả lời của cô ấy đến hơi chậm một chút.

Đợi nhà tôi ăn xong cơm rồi thì tin nhắn của cô ấy mới đến.

Nội dung tin nhắn là cô ấy đang chuẩn bị hỏi chú út của mình.

Tôi cứ cảm thấy câu này của Trần Hiểu Khâu có chút kỳ quái.

Giống như là nếu như tôi không đi hỏi cô ấy thì cô ấy sẽ không đi hỏi Trần Dật Hàm vậy.

Trần Hiểu Khâu… cũng đang sợ sao?

Tôi nắm chặt điện thoại, đầu óc có chút trống rỗng.

Đợi sau khi tôi hồi thần thì trên điện thoại đã có thêm một tin nhắn mới, là tin nhắn thoại Trần Hiểu Khâu gửi cho tôi.

“Chú ấy không muốn nói.” Giọng nói của Trần Hiểu Khâu có chút hoang mang.

“Xảy ra chuyện gì?” Tôi rất ngạc nhiên, lập tức gửi câu hỏi.

Điện thoại của Trần Hiểu Khâu liền gọi đến.

“A lô? Đã xảy ra chuyện gì?” Tôi lại hỏi một lần nữa.

Trần Hiểu Khâu trầm mặc một lúc, “Em cũng không biết. Chú ấy chỉ kể qua loa, có lẽ là không muốn nói đến. Chú ấy từ trước đến nay chưa từng như thế.”

Lúc này Trần Hiểu Khâu đã mất đi dáng vẻ mạnh mẽ ngày thường, lộ ra giọng nói không biết làm thế nào.

Rốt cuộc thì Trần Dật Hàm đã biết chuyện gì, vì sao lại muốn giấu Trần Hiểu Khâu?

Đầu dây bên kia Trần Hiểu Khâu không nói gì.

“Em có nhắc đến lời của Diệp Thanh không?” Tôi lại hỏi.

Trần Hiểu Khâu mệt mỏi nói: “Nói rồi. Trước đó em có cảm giác được… Mấy ngày nay em cũng muốn hỏi nhưng đều bị chú em lảng tránh…” Trần Hiểu Khâu ngập ngừng, “Chuyện chiếc chuông gió em vẫn chưa nói.”

“Hả? Em…” Tôi nuốt lại lời định nói.

Không nhắc đến chiếc chuông gió, có lẽ Trần Dật Hàm sẽ không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Nhưng, vấn đề rốt cuộc đã nghiêm trọng đến trình độ nào rồi?

Trần Dật Hàm đang giấu điều gì?

“Em vốn không muốn cho chú em lo lắng. Diệp Thanh cho dù muốn hại em thì cũng không thể thực hiện ngay được. Anh ta cho em chuông gió, có khả năng lớn là muốn giúp đỡ em.” Trần Hiểu Khâu khôi phục sự bình tĩnh.

“Vậy còn chuyện kia…” Tôi không biết khuyên Trần Hiểu Khâu như thế nào, càng đừng nói đến việc có thể nắm chắc được việc thuyết phục Trần Dật Hàm hay không.

Tôi muốn biết được càng nhiều chuyện hơn, mặc kệ là liên hệ đến ai, chỉ cần có liên quan đến hiện tượng quái dị thì tôi đều muốn biết.

Trốn không thoát thì phải cố mà đem quyền chủ động nắm chắc trong lòng bàn tay.

Có điều chuyện này không phải là chuyện của tôi, Trần Hiểu Khâu và Trần Dật Hàm đều là người có chủ kiến. Nếu nói về vấn đề lý trí và trí tuệ thì chỉ sợ tôi đều không sánh bằng hai người họ.

Bây giờ tôi đã có thể hiểu được lý do vì sao Diệp Thanh không cho tôi biết sự thật về cánh cửa phía sau kia. Sau cánh cửa của Phòng Nghiên cứu rất có khả năng là có một thứ gì đó vô cùng đáng sợ. Lấy năng lực hiện giờ của tôi thì căn bản là không đối phó được.

Trần Dật Hàm có bí mật muốn giấu, có phải cũng là một phiền phức lớn mà tôi không thể ứng phó được hay không?

“Để em tìm cơ hội. Cha em cũng sắp trở về rồi. Có thể…” Trần Hiểu Khâu ngập ngừng.

Cha cô ấy là một quan chức trung ương, thường xuyên công tác ở thủ đô.

Nói đến thì bốn người già nhà họ Trần đều đang ở Dân Khánh, ngay cả mẹ của Trần Hiểu Khâu cũng ở đây, còn Trần Dật Hàm lại nhậm chức Cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố Dân Khánh, một loạt hành động của họ khiến cho người khác nhìn không thấu. Nếu nói đó là vì muốn cho cha của Trần Hiểu Khâu giữ lại một con đường khác thì ‘hang ổ’ kinh doanh của Trần gia ở Dân Khánh khó tránh khỏi quá khoa trương rồi đi.

Tôi chỉ là một công dân nhỏ, hoàn cảnh gia đình cũng đơn giản và chỉ từ trên người của Trần Hiểu Khâu thì không cảm nhận được bao nhiêu hơi thở của con cháu nhà giàu có. Trần Dật Hàm lấy thân phận của mình giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, nhưng cũng không thể coi là điều gì quá lớn lao được. Trong ấn tượng của tôi, những điều mà Trần Dật Hàm làm, một nửa do thuận tiện công việc của anh ta, còn một nửa là phải quy cho công lao của Trần Hiểu Khâu. Cho dù là Sếp Già, lấy nhân mạch của ông ấy để giúp chúng tôi tra tìm một ít tài liệu thì cũng có thể tra được thôi, nhưng ông ấy sẽ không làm thế, vì sự trả giá thì quá lớn, mà giá trị thu được lại quá thấp và cũng không có lý do gì mà không thể từ chối được.

Tôi cúp điện thoại, trong lòng có chút nặng nề.

Bên ngoài phòng khách vang lên tiếng nũng nịu của em gái.

Tôi mở cửa phòng liền nhìn thấy em gái nhảy nhót, ôm cánh tay của mẹ.

“… Chúng con muốn đổi ngày, đổi đoàn du lịch. Chuyến kia không đi nữa!” Em gái vừa lắc cánh tay của mẹ vừa nói.

“Đổi đoàn du lịch gì?” Tôi hỏi.

“Chính là đoàn du lịch đi nước J hôm trước vừa nói ạ.” Em gái quay đầu nói với tôi.

Nó hai ngày trước vừa mới hẹn với bạn học xong, là cuối tuần đi nước J du lịch năm ngày. Đây là chuyến du lịch đầu tiên sau khi nó tốt nghiệp cấp ba, đi cùng với nhóm bạn học cấp hai. Sau đó nữa là chuyến du lịch với nhóm bạn cấp ba, còn cả chuyến đi với gia đình nữa. Kỳ nghỉ hè này của con bé đều vô cùng bận rộn.”

“Không phải đã đặt xong đoàn du lịch rồi sao?” Tôi lại hỏi.

Em gái ngượng ngùng cười hi hi: “Chúng em mới biết là Nam Thiên sẽ đến Dân Khánh mà. Nam thần Nam Thiên đó!”

Em gái ôm mặt, dáng vẻ mê trai lộ rõ.

“Em còn theo đuổi ngôi sao nữa à?” Tôi càng thêm kinh ngạc.

Tôi và em gái cùng chung sống dưới một mái nhà, thế mà không phát hiện ra nó còn theo đuổi ngôi sao. Bình thường nó cũng không hề có loại biểu hiện này.

“Trước đó còn phải học bài ôn bài mà. Bây giờ cũng đã thi xong xuôi, còn nghỉ hè nữa…” Em gái giải thích một câu, rồi quay qua nhõng nhẽo với mẹ, còn lấy điện thoại ra cho mẹ xem ảnh bên trên đó, “Mẹ xem nè, có phải anh ấy vô cùng đẹp trai không?”

Tôi cũng nhích qua đó xem một cái, đúng là một anh đẹp trai, lại còn rất quen, hình như đã từng nhìn thấy nhiều lần trên biển quảng cáo nào đó. Tôi đối với ngôi sao hiểu biết có hạn, trong và ngoài nước cũng chỉ nhận biết được một hai ngôi sao lớn mà thôi.

Mẹ làm ra vẻ đồng ý rồi gật đầu nói: “Thằng nhóc này đúng là rất đẹp trai đấy.”

“Chúng con đã hẹn xong rồi, sẽ cùng nhau đi xem. Con cũng muốn góp vui. Trước đó chưa đi xem bao giờ mà.” Em gái nói.

Tôi cũng nhìn ra được là trạng thái làm fan của nó thì không nhiều lắm, nhưng trạng thái quần chúng cắn hạt dưa ngồi xem chuyện vui thì lại vô cùng đầy đủ.

“Dù sao thì tiền mẹ cũng cho con rồi, tự con sắp xếp là được.” Mẹ tôi cười híp mắt, cũng không để ý đến việc em gái thay đổi lịch trình.

Con bé ôm mẹ một cái rồi nhảy nhảy nhót nhót chạy về phòng.