Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 803: Mã số 004 - Đầu gà thân người (12)




Ngày 24 tháng 6 năm 2001, trao đổi với người ủy thác. File ghi âm.

“…Tình hình mọi chuyện là như vậy. Cô Lương, trong video đã ghi lại mọi chuyện một cách rất rõ ràng.”

“Vâng… Ồ… Như vậy… Tôi…”

“Cô Lương, bản thân cô có ấn tượng gì với những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua không?”

“Có, có một chút… Tôi không… không nhớ rõ ràng cho lắm. Hôm đó… hôm đó tôi nhìn thấy một con mèo màu trắng… Nó xuất hiện trên giường của tôi, sau khi tôi ngủ thì sờ thấy nó, liền giật mình tỉnh dậy. Về sau nữa thì… Tôi tưởng là mèo con thật, tôi… Sau đó… hình như là nó nói chuyện, cũng không phải là thật sự nói chuyện… Xin lỗi, kí ức của tôi hỗn loạn quá… Tôi còn nhớ, tôi đem nó ra khỏi nhà, đem theo nó, còn có một vài món đồ khác… Cuối cùng, cuối cùng nhớ là con mèo này… Tôi ném nó vào trong ngọn lửa.”

“Vậy bây giờ cô cảm thấy thế nào?”

“À… Có chút đau đầu, nhưng những chỗ khác thì không sao. Chuyện này kết thúc rồi sao? Tôi đã an toàn rồi đúng không? Những món đồ chơi đó…”

“Tạm thời có vẻ là vậy. Đối phương lùi một bước, chúng tôi cũng sẽ không điều tra sâu hơn nữa.”

“Cái gì?”

“Cô cũng nghe thấy tình hình mọi chuyện mà ông Tiền Dũng Cường đã nói. Ngọn nguồn sự việc e là do cái xưởng đồ chơi đó. Chuyện này, nếu chúng tôi muốn điều tra thì cũng có thể tiếp tục điều tra. Có điều xa xôi cách trở, việc giải quyết cái xưởng đồ chơi này đối với chúng tôi mà nói thì cũng không phải là việc bắt buộc phải làm. Đối phương rõ ràng cũng hiểu điều này cho nên đã tha cho cô. Nói đến chuyện này thì cô vốn là người vô duyên vô cớ bị liên lụy vào. Mục đích của đối phương là gia đình Tiền Dũng Cường.”

“Đây… Vậy thì… Là như vậy sao? Bọn họ… gia đình bọn họ…”

“Xét theo quan niệm truyền thống của nước ta, thì đây là ăn miếng trả miếng. Xét theo quan điểm nước ngoài, thì chúng tôi cũng không cần phải lo chuyện bao đồng. Còn cô thì sao, cô Lương?”

“Hả?”

“Hôm nay chúng tôi tiến hành trao đổi với cô, chính là muốn đạt được một câu trả lời từ phía cô. Người ủy thác là cô. Chuyện lúc trước ý thức của cô không tỉnh táo đã quyết định dừng việc ủy thác. Bây giờ chúng tôi đã bàn giao rõ ràng với cô, cô chuẩn bị tiếp tục ủy thác, hay là dừng lại tại đây?”

“Tôi… đã an toàn rồi đúng không?”

“Chắc hẳn là vậy.”

“Bọn nó… có còn tìm đến tôi nữa không?”

“Cô có còn nhìn thấy hay nghe thấy hiện tượng kì lạ gì nữa không?”

“Không… không có.”

“Vậy có lẽ là không rồi.”

“Ồ… Vậy thì cứ thế đi. Cái công xưởng đồ chơi đó… không có liên quan gì đến tôi, đúng không?”

“Vâng.”

Ngày 24 tháng 6 năm 2001, kết thúc điều tra.

***

Sau khi tôi đóng tập hồ sơ lại thì luôn cảm thấy có chút bất an.

Tôi gọi điện thoại cho Cổ Mạch, hỏi anh ta những việc có liên quan về chuyện này.

Lúc đó Cổ Mạch ở trong Phòng Nghiên cứu, chưa bị mất tích, có lẽ rất rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.

“… Không phải cậu đã biết rồi sao? Chuyện chỉ có như vậy thôi.” Cổ Mạch nói qua loa.

“Tôi không biết chuyện là như thế nào.” Tôi nói một cách cương quyết.

Cổ Mạch thở dài, có chút bực mình, “Tôi kêu Nam Cung giải thích cho cậu vậy. Chuyện này cũng không thể nói rõ ràng trong một hai câu được.”

Nói rồi, Cổ Mạch liền gọi Nam Cung Diệu.

Nam Cung Diệu tiếp điện thoại, giọng nói ôn hòa hỏi: “Xin chào, Lâm Kỳ. Cổ Mạch bảo tôi giải thích chuyện gì cho cậu vậy?”

“Là chuyện trong hồ sơ, cái tập hồ sơ ‘Đầu gà thân người’ đó.” Tôi nói xong, muốn hỏi chi tiết về một số chỗ mà tôi không hiểu.

Nam Cung Diệu đã mở miệng nói: “À, chuyện đó sao… Linh có từng nói với chúng tôi. Lúc đó chúng tôi cũng không hiểu quá rõ về loại sự kiện quái dị này. Trong cả Phòng Nghiên cứu thì Linh và Diệp Thanh là chuyên gia, còn ba người chúng tôi đều là gia nhập một cách vô tình ngẫu nhiên thôi. Lúc mới đầu xử lý sự kiện được ủy thác, chúng tôi cũng có rất nhiều chỗ không hiểu cho lắm. À, cũng có thể nói là có chỗ hoàn toàn không hiểu.”

Nam Cung Diệu ngừng một chút, “Sự kiện đó, tương tự với tình hình trong quán gà rán mà cậu gặp phải lúc trước. Đằng sau lưng những con quái vật đó có một con boss có thể quyết định được sự sống chết của bọn nó. Lúc bình thường thì bọn nó có thể hành động tự do, nhưng sau khi con boss ra mệnh lệnh thì không có lựa chọn nào khác, mà chỉ có thể tuân theo thôi.”

Tôi ngơ ngác: “Nói vậy tức là bọn nó bị giết người diệt khẩu sao?”

“Ừ, đúng là như vậy. Đối phương quyết định mọi chuyện dừng lại ở đó. Tôi vẫn còn nhớ, cái người đó tên là Tiền Dũng Cường đúng không?”

“Đúng.”

“Linh suy đoán rằng, lúc mới đầu một số hành vi cá nhân của Tiền Dũng Cường và người nhà đã khiến cho một số đồ chơi bất mãn. Bọn nó muốn trả thù Tiền Dũng Cường. Đồng thời bọn chúng xảy ra dị biến, bắt đầu tấn công những người khác. Người ủy thác lúc đó là Lương Khởi Ý đã bị cuốn vào một cách vô tình. Cho tới khi chúng tôi nhúng tay vào, đối phương phát giác ra sự khác thường, con boss đứng đằng sau chúng nó liền ra mệnh lệnh. Chúng nó muốn mạng của Tiền Dũng Cường, tha cho Lương Khởi Ý, tiện thể tất cả những đồ chơi đã ra tay trong vụ này đều bị chúng tôi đốt chung với Tiền Dũng Cường, vụ việc liền dừng lại ở đó. Chúng tôi không đi gây rắc rối cho bọn nó, bọn nó cũng không tiếp tục làm phiền chúng tôi nữa. Là như vậy đấy.” Nam Cung Diệu bình tĩnh nói.

Cách nói của anh ta khiến tôi ngạc nhiên, cũng khiến trong lòng tôi sinh ra một cảm giác kì lạ.

Tôi không miêu tả được cái cảm giác đó. Nhưng tôi nghĩ đến những bộ phim truyền hình về chính trị pháp luật tôi đã xem ngày trước. Tội phạm bị bắt có thể lập được công. Bọn họ giúp cảnh sát bắt được những tên tội phạm khác, khi cơ quan kiểm sát khởi tố thì họ sẽ được một mức án khá nhẹ. Ở nước ngoài, loại giao dịch này càng nhiều hơn nên dần trở thành lẽ đương nhiên.

Tôi có thể hiểu cách làm này. Đối với bộ tư pháp mà nói, làm như vậy sẽ tiết kiệm được tài nguyên. Nhưng đối với người bị hại mà nói, thì đây không phải là chuyện tốt lành gì, càng không thể nói là công bằng.

Tôi không phải là loại người lỗ mãng, cũng không phải là người ngây thơ theo chủ nghĩa lí tưởng. Nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy không thoải mái.

Nam Cung Diệu cùng yên lặng với tôi.

Qua một lúc sau, Nam Cung Diệu mới nói: “Lâm Kỳ. Suy nghĩ của tôi. có lẽ nên nói là suy đoán của tôi chính là như vậy. Cái chuyện ở quán gà rán, quán đồ ăn đó, e là cậu không tránh được đâu. Con ma kia ở trong thành phố Dân Khánh. Cho dù nó không muốn trực tiếp xung đột với cậu, thì trước sau gì cũng sẽ đụng phải thôi. Còn về cái xưởng đồ chơi ở nước ngoài đó… Thực ra sau khi vụ ủy thác kết thúc, Diệp Thanh đã từng kêu tôi điều tra. Trong thời gian 10 năm, cái công xưởng đó xảy ra hỏa hoạn một lần. Lần hỏa hoạn ấy là do cháy rừng, diện tích đám cháy vượt quá 100 ngàn héc ta. Bây giờ cậu dò tìm bản tin thì chắc hẳn là có thể tìm thấy. Nhưng mà trong bản tin không hề nhắc đến cái xưởng đồ chơi đó. Sau khi sự việc xảy ra tôi từng xác nhận lại, cái xưởng đồ chơi đó đã trở thành tro bụi. Chuyện này có thể là do trùng hợp, cũng có thể là vài người chuyên nghiệp nào đó ở nước A đã làm chút chuyện gì.”

Tim đôi đập thình thịch.

“Huyền Thanh Chân Nhân luôn nói là thế giới đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Chúng ta có thể sẽ chết, những người bên cạnh chúng ta cũng có thể sẽ chết. Nhưng những thứ này trước sau gì cũng phải đối mặt với cái chết thôi. Ông trời rất công bằng về mặt này.” Nam Cung Diệu ra vẻ ung dung nói.

Tôi ừ một tiếng, nhưng lại không bởi vậy mà nhẹ nhõm.

Tôi không hề muốn trở thành một kẻ chết sớm, cũng không mong muốn người nhà hay bạn bè của tôi phải đối mặt với cái chết quá sớm.

Cúp điện thoại, tôi không nhịn được liền lên mạng.

Tôi đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội, nhìn thấy tin tức mới mà Lý Tinh Phương đăng lên.