Ngày 17 tháng 6 năm 2001, theo dõi nơi ở của người ủy thác, xác nhận không có gì khác thường.
Ngày 20 tháng 6 năm 2001, điều tra được Tiền Dũng Cường mua vé máy bay về nước vào ngày 23 tháng 6 năm 2001.
Ngày 21 tháng 6 năm 2001, nhận được điện thoại của Tiền Gia Cần. Ghi âm cuộc gọi.
“Xin chào ông Tiền.”
“Ừ, xin chào, xin chào…”
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“À... Thằng em họ đó của tôi… Tiền Dũng Cường, hình như là nó sắp về nước…”
“Vâng, cảm ơn ông đã thông báo cho chúng tôi.”
“Chuyện là thế này… Tôi có thể giúp các cậu hẹn gặp nó một lần nhưng liệu các cậu có thể giúp tôi một việc không?”
“Ông Tiền có chuyện gì cần chúng tôi giúp đỡ vậy?”
“Thì là cái bài báo lần trước đó… Những chuyện các cậu nói kia, liệu có thể thay đổi một chút không? Cứ đặt tiêu đề là vấn đề về an toàn về tài sản trong nước của những người ra nước ngoài, như vậy thôi được không?”
“Chuyện này hình như không có liên quan gì với ông Tiền.”
“Sao lại không có liên quan gì chứ? Tiền Dũng Cường có thể ra nước ngoài nhưng tôi thì không. Nếu xảy ra chuyện thì tôi sẽ bị liên lụy đúng không? Tôi nói này, những chuyện đã nói lúc trước… vốn chỉ là tôi nghe đồn thôi. Chỉ là tôi thấy nó được anh vợ giúp đỡ, kiếm ra tiền, cho nên mới ghen tỵ đi nói nhảm thôi. Thực sự không có những chuyện đó đâu!”
“Bài báo được viết như thế nào, tôi nghĩ rằng cần phải gặp em họ của ông một lần thì sau đó mới có thể quyết định được. Bây giờ tôi không thể bảo đảm với ông được điều gì.”
“Thật đấy, coi như tôi cầu xin các cậu đấy, các cậu đừng viết bậy được không? Các cậu muốn cái gì, ra điều kiện gì, nếu tôi có thể đáp ứng được thì sẽ đáp ứng.”
“Gần đây ông Tiền gặp phải chuyện gì rồi sao?”
“Hả…”
“Nếu như ông gặp phải rắc rối gì thì nói không chừng chúng tôi có thể giúp được ông.”
“Tôi… Haizz, tóm lại nếu các cậu cứ viết như vậy thì tôi sẽ không thừa nhận đâu. Đến lúc đó em họ tôi sẽ kiện tòa soạn mấy người.”
“Ừ, tôi hiểu rồi.”
Ngày 23 tháng 6 năm 2001, nhận được điện thoại của Tiền Dũng Cường. File ghi âm cuộc gọi.
“Chào ông, xin hỏi ông là…”
“Tôi là Tiền Dũng Cường.”
“Ông Tiền, chào ông.”
“Phù… Chúng ta nói chuyện đi. Bây giờ tôi đang ở Dân Khánh.”
“Được thôi.”
Ngày 23 tháng 6 năm 2001, gặp mặt Tiền Dũng Cường. File ghi âm.
“Xin chào ông Tiền, đây là lần đầu chúng ta gặp mặt. Chúng tôi là phóng viên tòa soạn báo, đây là thẻ phóng viên của chúng tôi.”
“Không cần, các cậu bớt đùa đi, anh họ tôi đã tới tòa soạn hỏi rồi, vốn không hề có mấy người các cậu.”
“Ồ, xem ra ông Tiền đã điều tra rõ tình hình rồi nhỉ.”
“Hừ… Tôi nói thẳng, thứ đó không có ở chỗ tôi, tôi không có lấy đồ của các cậu. Khi đó tôi chỉ giao hàng cho anh vợ tôi thôi, lúc mới đầu tôi cũng không hề biết trong mấy món đồ chơi đó có nhét thứ khác. Về sau hàng hóa xảy ra vấn đề, anh vợ tôi cũng không nói cho tôi biết ngay lập tức, mà lừa tôi ra nước ngoài để làm người chịu tội thay cho anh ta. Nếu không phải tôi thông minh, phát hiện có điều bất thường nên đưa cả vợ con đi cùng, nếu không thì bây giờ có lẽ bọn họ đều bị các cậu bắt, không biết là bị bán đi đâu rồi nữa đúng không?”
“Ông Tiền, hình như ông đã hiểu lầm gì đó.”
“Ha. Tôi vốn tưởng là người của các cậu đều bị bắt hết rồi nên mới muốn về nước, không ngờ là vẫn còn sót lại đồng bọn à. Tôi nói thẳng một cách rõ ràng với các cậu, vì hy vọng không có thêm rắc rối gì nữa. Số hàng đó tôi thật sự không biết là đã rơi vào tay ai. Các cậu đừng tìm tôi gây phiền phức nữa, tôi cũng không tìm các cậu gây phiền phức. Cảnh sát vừa mới gom lưới, đại ca của các cậu đã bị bắt, các cậu cũng nên sống cho tốt đi chứ? Tôi có thể đưa cho các cậu một món tiền để làm bồi thường. Chuyện này chấm dứt ở đây đi.”
“Ông đang nói tới vụ án đường dây buôn lậu lớn mà hải quan Nam Lộc phá được vào tháng trước sao?”
“Các cậu….”
“Chúng tôi không có quan hệ gì với những kẻ buôn lậu đó.”
“…”
“Ông Tiền, con trai ông về nước cùng với ông, bây giờ nó đang ở đâu?”
“Cái gì?”
“Gần đây ông có phát hiện hiện tượng nào không bình thường không?”
“Cô đang nói cái gì vậy?”
“Ví dụ như đồ chơi trong nhà tự di chuyển, phát ra âm thanh. Hoặc là nhìn thấy một số người hay động vật kì lạ nào đó.”
“Rốt cuộc mấy người đang nói cái gì?”
“Ông Tiền, nhắc đến đồ chơi thì thứ đầu tiên mà ông nghĩ tới là gì?”
“Rốt cuộc mấy người làm gì?”
“Trả lời câu hỏi là được rồi.”
“Đầu óc các cậu có vấn đề đúng không? Đủ rồi, điều tôi muốn nói đã nói xong cả rồi…”
Reng reng reng reng reng…
Cạch, bíp…
“A lô, bà xã… Cái gì? Em đang nói bậy bạ cái gì đó? Hả? A lô!”
“Ông Tiền, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Các người… Có phải các người đã làm gì không? Các người muốn làm gì vậy hả?”
“Chúng tôi chỉ muốn biết một đáp án. Ông có thể trả lời những câu hỏi vừa rồi của chúng tôi không?”
“Cái xưởng đồ chơi đó, là của các người đúng không? Có quan hệ với các người đúng không?”
“Ồ, gần đây ông đã làm gì vậy?”
“…”
Reng reng reng…
“Xin thứ lỗi, tôi đi nghe điện thoại…”
“Ngồi xuống nói chuyện đi. Vợ của ông vừa nói với ông cái gì?”
“…”
“… Bên đó có động tĩnh, vác một cái bao lớn ra khỏi nhà rồi. Gã Khờ đang đi theo cô ta.”
“Tiền Dũng Cường, vợ của ông muốn trở về nhà của hai người đúng không?”
“Rốt cuộc các người muốn làm cái gì? Các người muốn làm gì hả? Tôi thật sự không biết gì cả! Tôi… Nếu như vợ con tôi xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho các người đâu!”
Loảng xoảng!
“Đi thôi, đi xem tình hình thế nào.”
…
“Gã Khờ nói Lương Khởi Ý đã đi tới nhà của Tiền Dũng Cường.”
“Vào trong rồi sao?”
“Có lẽ là vào rồi. Anh ấy không bám theo quá sát, nhưng có nghe thấy tiếng nói chuyện. Có người mở cửa cho cô ta.”
…
Cộp cộp cộp cộp…
“Bà xã! Bà xã! Các người đừng có đi theo tôi!”
“Ủa, lão Tiền… là lão Tiền đúng không? Sao anh lại trở về rồi?”
“Chị là… Ồ, tôi vừa trở về. Vợ của tôi đâu? Chị có nhìn thấy cô ấy không?”
“Hả? Tôi vừa mới về tới..”
Cạch két két!
“Gã Khờ.”
“Mọi người tới rồi à. Cô ta vào trong rồi.”
Cạch…
Cạch cạch!
Két két…
“Ái chà, có người mở cửa. Lão Tiền, vợ anh chắc chắn là nghe thấy… Ủa… Sao lại… Đây…”
“Cô là ai? Vợ của tôi đâu? Bà xã! Thiên Thiên!”
Rầm!
“Bọn họ ở trong này.”
“Cô Lương.”
“Ồ, chào các anh. Sao các anh tới đây vậy?”
“Vợ của tôi, bọn họ đâu rồi? Mẹ kiếp cô là ai hả? Các người là cùng một bọn sao?!”
“Bọn họ đang ở trong đây mà. Anh xem…”
“Cô đùa tôi đó hả? Đây không phải là đồ chơi sao? Có phải đầu óc cô bị hỏng rồi không, chơi trò gia đình trong nhà của tôi sao?”
“Lão Tiền… cô gái này là…”
“Hả?”
“Cô gái này là người sống ở tòa nhà đối diện. Lúc trước nhà anh có trộm lẻn vào, là do người ta phát hiện ra đó.”
“Cái gì? Tôi mặc kệ mấy chuyện đó, vợ của tôi ở đâu? Cô nói đi!”
“Bọn họ đang ở trong này mà.”
“Cô Lương, ông Tiền, chúng ta vào nhà rồi nói tiếp đi.”
“Các người bớt giả ngu để lừa gạt tôi đi!”
“Cha ơi.”
“Anh yêu à.”
“…”
“Cha ơi.”
“Anh yêu à.”
“Chà, hai con búp bê này… Cô gái à, cô muốn làm gì vậy? Lão Tiền không liên quan đến chuyện hồi đó của cô đâu, cô không thể làm chuyện khiến người ta chán ghét như vậy chứ?”
“…”
“Ông Tiền, vào nhà nói đi.”
“…”
“Lão Tiền?”
“Không sao đâu, để tôi nói chuyện với bọn họ.”
Két két rầm!