Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 798: Mã số 004 - Đầu gà thân người (7)




“Một thời gian trước nó có gọi điện thoại cho tôi, khi tôi nhận được điện thoại cũng giật mình. Thực sự là đã rất lâu rồi tôi không liên lạc gì với nó. Lúc nó đi ra nước ngoài cũng không thèm nói gì với tôi. Khi nhà nó bị ăn trộm, cảnh sát liên lạc với tôi thì tôi mới biết là nó đã ra nước ngoài. Nó gọi điện thoại cho tôi, còn muốn giả ngu với tôi, nói là mình chỉ ra nước ngoài du lịch, hỏi tôi có muốn mua quà gì hay không. Đúng thật là, cái thằng đó hả, nếu ai không biết còn tưởng là nó đến ở rể trong nhà vợ kìa, chẳng thèm quan tâm gì đến người trong nhà, có cái gì cũng đều nghĩ đến nhà mẹ vợ.”

“Ông ta nói gì với ông vậy?”

“Cũng chẳng có gì nhiều, lúc đầu là một ít nội dung vớ vẩn, về sau tôi chửi nó mấy câu thì nó mới chịu nói tình hình của nó. Nó làm ăn ở bên đó, muốn về nước nên hỏi vài chuyện về tình hình trong nước. Các cậu không tới thì tôi cũng không biết những chuyện này. Năm đó chắc chắn là nó đi lánh nạn, chuyện nhà nó bị trộm cũng chắc chắn không phải thực sự là bị trộm, mà là người ta tìm tới tận cửa đấy.”

“Ông ta đã làm gì?”

“Tôi cũng không biết. Nó không nói, chỉ nói là đắc tội với người ta, nhưng chắc chắn không chỉ đơn giản là đắc tội với người ta không đâu. Chuyện của nó tôi không muốn xen vào.”

“Ông Tiền, nếu ông đã đồng ý phối hợp với chúng tôi mà cứ ăn nói vòng vo như vậy, thì chúng tôi rất khó làm việc. Sau này có lẽ chúng tôi sẽ phải điều tra bằng những con đường khác để nội dung bài báo này phong phú hơn.”

“Tôi…”

“…”

“Chậc, chuyện này thực ra là… Lúc trước nó mở công ty vận tải, là để buôn lậu.”

“Buôn lậu thứ gì vậy?”

“Tôi cũng không biết. Hình như là đồ chơi. Nhưng chắc chắn không chỉ có đồ chơi không thôi đâu. Nhà anh vợ của nó ở nước ngoài có đường dây. Tôi đoán nó có buôn lậu những thứ đại loại như rượu và thuốc lá. Anh vợ nó kiếm hàng, đội vận tải của nó thì đem đến những nơi khác để bán. Chắc hẳn là như vậy. Nó giấu chúng tôi, những điều chúng tôi biết được cũng chỉ có vậy.”

“Ông có biết tung tích về những món đồ chơi đó không?”

“Gì cơ? Đồ chơi chắc bán hết rồi. Con trai nó giữ lại vài món, còn tặng một ít cho những đứa trẻ trong nhà. Trừ những món đó ra còn lại có lẽ đều bán hết rồi.”

“Ông có còn biết thêm chuyện nào nữa không?”

“Hết rồi, tôi chỉ biết có nhiêu đó thôi. Thật đấy, chỉ có nhiêu đó thôi. Nó trốn ra nước ngoài, chắc chắn là có nguyên nhân dính dáng đến việc này. Cụ thể như thế nào thì tôi không biết.”

“Vậy khi ông ta liên lạc với ông thì có nói khi nào thì trở về không?”

“Không có. Nó chỉ muốn thông qua tôi để nghe ngóng tình hình thôi.”

“Bây giờ ông có thể gọi lại vào số điện thoại đó được không?”

“Hả? Các cậu muốn…”

“Chúng tôi tìm ra số điện thoại đó, nhưng khi gọi thì không ai bắt máy. E là em họ của ông sẽ không nghe cuộc gọi tới từ những số lạ.”

“Chuyện này, tôi…”

“Bây giờ ông đang làm công việc về mặt thương mại xuất nhập khẩu đúng không?”

“Tôi…”

“Chuyện của em họ ông, không biết liệu có ảnh hưởng tới công việc của ông không nhỉ?”

“Tôi, tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ gọi thử xem. Tôi chưa từng liên lạc với nó, bên đó cũng có lệch múi giờ.”

“Mời ông gọi điện thoại đi.”

“…”

Tút tút…

“A lô, anh à, có phải anh giúp em xem thử rồi không vậy? Căn nhà thế nào rồi?”

“A Dũng à, là thế này…”

“Ông Tiền, xin chào.”

“Ai vậy? Anh, chuyện này là sao? Ai ở bên cạnh anh vậy?”

“Đây là, đây là…”

“Chúng tôi là phóng viên của tòa soạn báo, có chút chuyện muốn phỏng vấn ông. Xin đừng vội cúp điện thoại. Ông cũng muốn biết về tình hình trong nước đúng không?”

“Mấy người muốn phỏng vấn chuyện gì?”

“Trong nhà ông, ý tôi là căn nhà của ông ở thành phố Dân Khánh gần đây xảy ra vài chuyện, có người phá cửa xông vào trong nhà.”

“Đúng vậy, sau đó thì sao?”

“Lúc ông vừa mới ra nước ngoài, thì căn nhà của ông bị người ta phá cửa xông vào, dọn sạch tất cả đồ đạc trong nhà đi. Gần đây lại xảy ra chuyện tương tự. Ngoài ra, có người tận mắt nhìn thấy tên tội phạm đó và báo với cảnh sát là hắn đeo một cái mặt nạ, một cái mặt nạ hình đầu gà.”

“Cái gì? Cô nói cái gì vậy? Mặt nạ gà ư? Là thứ quái quỷ gì chứ?”

“Cô ấy còn nghe thấy một số âm thanh, là âm thanh ghi âm được phát ra từ đồ chơi.”

“Rốt cuộc mấy người đang nói cái gì vậy hả? Đầu óc có vấn đề à?”

“Ông Tiền, năm đó xảy ra chuyện gì mà ông phải vội vàng dẫn theo người nhà ra nước ngoài vậy?”

“Liên quan đéo gì đến cô!”

Tút tút…

“Chuyện này…”

“Không sao. Những chuyện chúng tôi muốn hỏi đều hỏi xong rồi. Cám ơn ông. Sau này nếu cần thêm điều gì thì chúng tôi sẽ liên lạc với ông sau.”

“À, vừa nãy những điều các cậu hỏi…”

“Đó là một số chuyện mà chúng tôi điều tra được.”

“Như vậy à.”

Ngày 11 tháng 6 năm 2001, phân tích file ghi âm. File ghi âm 00420010610.wav.

“Gì cơ? Cô đang nói cái gì vậy? Mặt nạ gà ư? Là thứ quái quỷ gì chứ?”

“Không có âm thanh gì. Trên người ông ta không có âm thanh nào cả.”

“Nói vậy thì người gặp phải ma chỉ có mình Lương Khởi Ý.”

“Chỉ mình cô ta nhìn thấy. Đúng là quá xui xẻo mà.”

“Nên nói là rất may mắn mới đúng.”

“Hở?”

“Tiền Dũng Cường sắp về nước rồi, mấy thứ đó chắc hẳn sẽ đi tìm người nhà Tiền Dũng Cường. Oan có đầu nợ có chủ.”

“Sếp à, anh cảm thấy bọn họ là chủ nợ sao?”

“Tất nhiên.”

“Chẳng lẽ là do con trai ông ta làm hỏng đồ chơi?”

“Gã Khờ, cậu quên là tên này buôn lậu rồi à? Buôn lậu đồ chơi coi như không tính, nếu như trong đồ chơi được buôn lậu còn kèm theo thứ khác, thì cậu đoán xem ông ta làm thế nào để những thứ đồ đó qua hải quan được?”

“Giấu ở trong đồ chơi?”

“Đúng thế. Cái loại đồ chơi nhồi bông to như thế, chỉ cần cắt ra, nhét rượu và thuốc lá vào, rồi nhét thêm bông vào, sau đó may lại là coi như xong. Về mặt khối lượng thì trộn thêm một ít đồ chơi bằng chất liệu khác, thì vẫn có thể qua hải quan được. Chậc chậc chậc, động não đi chứ.”

“Anh không chỉ động não, mà còn là động não một cách lệch lạc thì có, đúng không Lão Tiền Bối?”

“Xì.”

“Vậy bây giờ chúng ta cứ đợi đối phương về nước sao? Sau khi ông ta về nước, nếu như những món đồ chơi đó vẫn còn theo sát Lương Khởi Ý thì sao?”

“Vậy thì chỉ có thể xuất hiện bao nhiêu xử lý bấy nhiêu thôi. Đợi Tiền Dũng Cường về nước, hỏi ông ta xem những món đồ chơi đó được vứt ở đâu. Nơi đó có lẽ mới là ngọn nguồn mọi chuyện.”

Ngày 13 tháng 6 năm 2001, nhận được điện thoại của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 200106130423.mp3.

“Xin chào, cô Lương.”

Cạch cạch cạch cạch…

“Cô Lương?”

“Xuỵt. Cô có nghe thấy không? Cái âm thanh đó… Cái âm thanh đó…”

“Vâng, tôi có nghe thấy một chút tiếng động. Cô Lương, cô gặp phải thứ gì vậy?”

“Tôi cũng không biết. Có thứ gì đó ở trong phòng. Là ở trong phòng của tôi. Nó cứ luôn đi vòng quanh, nhưng mà tôi không nhìn thấy. Cô nghe đi!”

Cạch cạch cạch cạch…

“Cô Lương, bây giờ chúng tôi sẽ qua đó.”

“Đừng, đừng tới đây, mọi người đừng tới đây!”

“Cô Lương?”

Cạch cạch cạch cạch…

“Các anh tới sẽ dọa sợ Tiểu Quai mất. Tôi không sao, chỉ là trong phòng hiện ra một thứ mới thôi.”

“Cô Lương, Tiểu Quai là gì vậy?”

“Là con mèo tôi nuôi. Tiểu Quai rất ngoan.”

Cạch cạch…

“Cô Lương, bây giờ trong phòng của cô có thứ gì đó, chúng tôi cần phải xác định một chút để đảm bảo sự an toàn của cô.”

“Không sao đâu, nó sẽ không làm hại tôi đâu. Nó chỉ đi vòng quanh mà thôi.”