Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 766: Căn tin




Con đường ăn uống nằm ở trên đường chếch về cổng phía tây của Đại học Dân Khánh.

Điểm này lúc trưa tôi còn chưa biết, nhưng sau đó đến con đường ăn uống, nhìn thấy đám đông sinh viên đi ra đi vào, mới biết ở đó có cổng của trường Đại học Dân Khánh.

Xe cảnh sát đỗ cách cổng phía tây của trường không xa.

Lý Tinh Phương cũng đã dừng nhưng chưa xuống xe, nhấc bộ đàm liên lạc với những người khác.

Lý Tinh Phương không phải là tổng Đội trưởng của chuyến hành động này. Phụ trách vụ án này là một Đội trưởng đội hình sự khác. Tôi đoán là Lý Tinh Phương thấy tôi bị cuốn vào vụ này nên mới chủ động xung phong tham gia vào.

Vì tổng chỉ huy vụ này là một người khác, nên khi giọng nói của người đó vang lên, không ngừng có tiếng trả lời: “Vâng”, “Đã hiểu”.

Chiếc xe cảnh sát không đi vào khuôn viên của trường.

Mấy chiếc xe ô tô con không có kí hiệu cảnh sát thì đã lần lượt chạy vào.

Tôi càng thêm kinh ngạc.

“Ở bên trong Đại học Dân Khánh ư?”

Chuyện thực sự vượt ngoài dự liệu của tôi.

Sao con ma đó lại chạy vào trong trường? Là ngoài ý muốn sao?

Tuy trường Đại học Dân Khánh nằm bên cạnh con đường ăn uống…

Tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Vì là ban ngày nên ba con ma kia chỉ có thể chạy được nhiêu đó thôi sao? Nếu như vậy thì trong vụ ủy thác mà Thanh Diệp đã xử lý ngày xưa, sao họ lại để cho mấy con ma kia chạy mất tăm, không tìm lại được chứ?

Nam Cung Diệu còn nói, tình hình hiện tại đã mỗi lúc một tồi tệ. Niên Thú mạnh hơn, ma quái cũng biến mạnh hơn. Ba con ma Khang Đại Long lại chạy ngược dòng, trở nên yếu đi sao?

Hay là… trong Đại học Dân Khánh có thứ gì đó?

Tim tôi đập mạnh.

Hình như Lý Tinh Phương không bị đống suy nghĩ lung tung quấy nhiễu như tôi. Cũng có thể ông ấy nhận được tin tức trước nên đã “nghĩ lung tung” từ lâu rồi.

Nhận ra tôi đang căng thẳng, Lý Tinh Phương trấn an: “Chúng tôi xác định được vị trí của điện thoại nằm trong trường Đại học Dân Khánh. Nó hoàn toàn không di chuyển.”

“Ở đâu?” Tôi buột miệng hỏi, trong đầu hiện ra đủ thứ cảnh tượng trong phim kinh dị.

Kí túc xá sinh viên nữ, phòng thí nghiệm sinh vật học, gian gác của thư viện, nhà xác dưới hầm của khoa y…

Lý Tinh Phương trả lời: “Ở căn tin.”

Bao nhiêu cảnh tượng trong đầu tôi vỡ vụ, tôi quay qua ngơ ngác nhìn Lý Tinh Phương.

“Thời gian xác định vị trí là sau giờ cơm tối, nhưng trước đó chắc gã đã ở trong ấy rồi. Chúng tôi từng liên lạc với nhà trường, cũng có cảnh sát ngầm đi vào trong nhà ăn xem thử, nhưng không phát hiện được gì.” Lý Tinh Phương cặn kẽ nói, còn thêm vào cả phán đoán của chính mình, “Có lẽ người bình thường không thể thấy được gã ta. Cho nên lần này tôi mới muốn nhờ cậu đến giúp.”

Tôi gượng cười: “Dù tôi có nhìn thấy thì cũng không tóm được gã.”

“Chỉ là lần này cậu không tóm được gã thôi.” Lý Tinh Phương mỉm cười, thở dài, “Tôi không rõ năng lực của cậu rốt cuộc là gì, nhưng chắc chắn sẽ có uy lực hơn của tôi. Tôi thì chỉ có thể thấy mấy hồn ma…”

Tôi trầm mặc không nói.

Năng lực của Lý Tinh Phương tôi có thể đoán ra được thông qua hồ sơ, trong nhóm Thanh Diệp thì chắc cũng đều biết rõ. Nhưng điều mà tôi biết về năng lực của ông ấy chỉ là biểu tượng mà thôi. Giống như ông ấy đã kể, mơ thấy những hồn ma chết oan, nhận được sự chỉ dẫn của họ tìm ra hung thủ.

Nếu chỉ như vậy thì năng lực đó cũng như chính ông ấy đã nói, nếu hỗ trợ cho công lý sẽ có tác dụng lớn lao. Xét ở một phương diện khác thì đây cũng chỉ là một năng lực có tác dụng hỗ trợ, chuyện có thể làm được rất hạn chế.

Có lẽ ông ấy còn giấu giếm gì đó, cũng có thể bản thân ông ấy không rõ lắm về năng lực của mình.

Tôi chợt hỏi: “Sao ông và Diệp Thanh quen nhau vậy?”

Lý Tinh Phương nhướn mày.

Trường Đại học Dân Khánh rất rộng lớn, trong trường hiện tại cũng có một số người. Phòng tự học, thư viện, phòng ngủ đều có ánh đèn. Trong sân trường cũng có lác đác vài sinh viên đang đi lại.

Lần hành động này của phía cảnh sát vô cùng chú ý đến chừng mực, tránh gây rối loạn cho sinh viên. Vụ quán gà rán đã khiến cho sinh viên trong trường ám ảnh lắm rồi, bây giờ mà biết thêm có một tên hung thủ đang trốn trong căn tin của trường, thì e là sẽ dẫn đến khủng hoảng và bạo loạn ngay.

Là trường đại học đứng đầu ở Dân Khánh và lọt vào tốp mười trường nổi tiếng trong toàn quốc, Đại học Dân Khánh chắc chắn không muốn tin xấu sẽ xuất phát từ ngay trong khuôn viên của trường. Mà đội ngũ lãnh đạo của trường, theo như trước đây tôi được biết thì cũng rất có tiếng nói trong chính phủ. Bây giờ ông trùm Cục Cảnh sát không có mặt, cấp dưới muốn hành động cũng phải cân đo đong đếm thái độ của các bên.

Lý Tinh Phương cho xe chạy rất chậm, trả lời câu hỏi của tôi cũng rất chậm, hình như đang hồi tưởng lại từ đầu.

Sau khi nhìn thấy tòa lầu ba tầng được dùng làm căn tin, Lý Tinh Phương mới lên tiếng: “Lúc đó tôi rất ngây thơ, cũng giống như lúc nãy đã nói với cậu đó, tôi cho rằng mình có thể dễ dàng giơ cao ngọn cờ công lý, bắt bọn tội phạm phải chịu tội trước pháp luật hết. Nhưng hiện thực đã cho tôi một cái bạt tai. Vì sự liều lĩnh của tôi nên đã làm hại đến thân nhân của người bị hại. Họ đã nhận lấy sự trả thù của bọn tội phạm.”

Lý Tinh Phương dừng xe, mở cửa.

Tôi cũng xuống xe theo.

Những cảnh sát đã vào vị trí trước đó, xem ra đang chuẩn bị hành động độc lập, hai chúng tôi không phải là mấu chốt trong hành động lần này. Nhưng Đội trưởng chỉ huy đội cảnh sát hình sự có nhìn hai chúng tôi một cái.

Lý Tinh Phương gật đầu với ông ta, rồi quay qua bảo tôi: “Cậu cứ ở bên cạnh tôi. Đến lúc đó, nếu có phát hiện gì cứ báo với tôi trước.”

Tôi lập tức đồng ý.

Hai người chúng tôi đi ở phía sau cùng đội cảnh sát tiến vào căn tin của trường.

Cửa căn tin không hề khóa, không biết có phải phía cảnh sát đã làm việc trước với nhà trường rồi không.

Cảnh sát lần lượt tiến vào.

Trước đó tôi đã nhìn thấy, khu căn tin này không chỉ có một cửa, có mấy đội cảnh sát khác đang tiến vào những cửa khác.

Bên trong có mấy chiếc đèn nhỏ đang được bật, đủ để chiếu sáng phần lớn căn tin.

Trong sảnh lớn dùng để ăn cơm, bàn ghế được dọn dẹp ngay ngắn, bao gồm cả sàn nhà, bề mặt tất cả mọi thứ đều bóng loáng, có thể soi gương. Ô cửa sổ để mọi người gọi món thì lại đen ngòm, bên trong đèn đóm tắt hết, không có một chút ánh sáng.

Tôi quay qua nhìn dãy cầu thang bên cạnh cửa.

Lý Tinh Phương dừng bước nhìn qua tôi.

Tôi nghiêng tai nghe ngóng, chỉ tay lên lầu.

Lý Tinh Phương ngay lập tức đưa tay ra hiệu cho mấy cảnh sát khác.

Mấy cảnh sát kia muốn đi lên phía trước. Xét về thân phận, họ đến để phá án, còn tôi là một công dân bình thường không biết từ đâu chui ra, chỉ đến để hỗ trợ phá án mà thôi. Họ muốn đi phía trước thì cũng chẳng có gì sai cả.

Nhưng tôi cứ cảm thấy bất an.

Tôi nghe thấy trên lầu có âm thanh gì đó.

Âm thanh này tôi cũng chẳng biết phải mô tả thế nào, tôi chưa từng nghe qua bao giờ… Nhưng hình như lại khá quen thuộc, giống như hiện tượng “Déjà vu” vậy.

Tôi vừa cố gắng nhớ lại, vừa đi theo lên lầu.

Trên lầu cũng là căn tin có bố cục giống hệt.

Nhưng tôi vừa bước lên lầu hai này thì liền ngửi thấy một mùi vị quái lạ.

Tôi lập tức hiểu ra.

Mấy viên cảnh sát chau mày, còn Lý Tinh Phương thì đang nhìn qua tôi.

Tôi vội vàng muốn vượt lên trên đám đông.

Cảnh sát tự coi mình đang đối mặt với một hung thủ giết người, mà còn là một tên hung thủ tàn bạo khát máu, gan góc lì lợm, đã giết người phanh thây ngay bên cạnh trường đại học, rồi đem đi nấu thành thức ăn ngay trong quán của người bị hại, cứ dối trời gạt đất như thế không biết bao nhiêu năm rồi.

Huống hồ, đây còn là trường học, tất nhiên họ phải cẩn trọng. Nếu để cho hung thủ chạy thoát làm hại đến sinh viên thì đó là một vấn đề xã hội cực kì nghiêm trọng.

Thế nhưng tôi rất rõ trong này có thứ gì.

Tôi không giải thích, vội vàng lao đến.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy những ô cửa để gọi cơm đó, tôi liền cảm thấy một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân chạy ngược lên đỉnh đầu.