Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 765: Trò chuyện




Cục Cảnh sát vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.

Lý Tinh Phương đi ra đón tôi. Lúc giới thiệu tôi với những người khác, mấy viên cảnh sát đó hình như đều biết thân phận của tôi nên ánh mắt họ nhìn tôi có chút kỳ quái.

Tôi nhớ lại chuyện Niên Thú và đá tinh mà lòng không khỏi cảm thấy áp lực.

Xem ra những cảnh sát Dân Khánh này đã biết đến vài sự kiện quái dị rồi, còn gắn cả mác cho tôi nữa.

Vốn dĩ họ chỉ đợi tôi đến nữa thôi, còn những bố trí khác thì đều đã hoàn thành cả rồi.

Trong đoàn xe đi có cả xe cảnh sát và cả xe ô tô bình thường. Chiếc xe mà Lý Tinh Phương chở tôi đi là loại xe tô tô con bình thường và cũng chỉ có chiếc xe cảnh sát này của chúng tôi là có hai người ngồi.

Lý Tinh Phương nói: “Cậu không cần phải nghĩ ngợi nhiều. Trong đội ngũ lần này có mấy cảnh sát lâu năm, từng hợp tác qua với tôi.”

Tôi giật mình, “Ông kể cho họ biết chuyện của mình sao?”

Theo như cách nói của Cổ Mạch, xung quanh quá nhiều người biết thì tuyệt đối không phải chuyện tốt. Vì sự an toàn của người thân và bạn bè, năm người trong Thanh Diệp đều gần như cắt đứt mọi quan hệ thân tình.

Thật lòng nếu Tiết Tĩnh Duyệt không cho tôi một liều thuốc an thần, thì bây giờ tôi chắc chắn cũng đang nghĩ cách rời khỏi cha mẹ và em gái. Nghĩ đến hai lần nhỏ em gặp nguy hiểm là tôi liền cảm thấy khó lòng ăn ngon ngủ yên. Một mặt thì sợ mình sẽ làm liên lụy đến em gái, một mặt thì lại sợ nếu như sau khi tôi rời đi em gái xảy ra chuyện là tôi sẽ không thể chạy đến cứu kịp. Cũng giống như chuyện Cổ Mạch gặp phải lúc năm mới, người thân mất đi, nhưng lúc đó anh ta lại trốn trong khách sạn, không cách nào chạy tới kịp.

Còn chuyện Cổ Mạch nói là người nhà của những người như chúng tôi cũng có vấn đề gì đấy, tôi không muốn tin.

Cha mẹ và em gái đều là người tốt, bản thân tôi cũng chưa bao giờ làm điều gì phi pháp. Nếu bảo chúng tôi đời trước đã từng giết người phóng hỏa, không có chuyện ác nào không làm, nhưng tôi không thể nào tưởng tượng ra cái dáng vẻ đó của bản thân và người nhà.

Lý Tinh Phương lắc đầu: “Không. Chuyện này vợ và con tôi đều không biết. Chẳng qua là có một vài biểu hiện bị đôi mắt cảnh sát hình sự lão luyện của bọn họ nhìn ra đôi chút. Hơn nữa, những chuyện như thế này rất nhiều người không ít thì nhiều vẫn tin mà. Một cộng sự của tôi trước đây, lúc truy bắt một tên tội phạm đã bị gã đâm cho một dao. Cũng không biết sao mà trùng hợp thế, viên ngọc bội mà anh ta đeo thường ngày đã chặn được.” Lý Tinh Phương còn mô tả cho tôi hiểu: “Viên ngọc bội nhỏ bằng này vậy mà chặn ngay đúng đầu mũi dao. Ngọc bội đó là do bà nội của anh ta tặng, đeo nó từ nhỏ. Lúc đó, chúng tôi đều bảo viên ngọc đã giúp anh ta chắn tai nạn.”

Tôi im lặng lắng nghe ông ấy kể vài câu chuyện.

Tuổi tác của Lý Tinh Phương chắc nhỏ hơn Cổ Mạch một chút, nhưng tính tình thì một trời một vực.

Lý Tinh Phương bật cười, “Lúc tôi mới phát hiện ra năng lực của mình thì tôi còn cảm thấy mình đang mang một sứ mạng quan trọng cơ đấy. Vốn dĩ tôi là một cảnh sát hình sự, có thể dựa vào năng lực này mà nhanh chóng bắt được tội phạm, một công trạng lớn lao đấy chứ. Nhưng càng về sau…”

Những lời này lần trước ông ấy chưa từng nói cho tôi nghe.

“Nhưng càng về sau tôi càng đuối sức. Đặc biệt là sau khi nhóm người Thanh Diệp mất tích…” Lý Tinh Phương thở dài.

Lòng tôi khẽ xao động.

“Trước đây mỗi lúc thấy họ đến tìm là tôi đều thấy phiền phức. Lại có ma giết người nữa, tôi chẳng thể làm gì được, còn phải giúp họ che đậy, cho họ sự trợ giúp. Mấy con ma đó không phải lúc nào họ cũng giải quyết được. Họ không phải là cảnh sát, nhưng tôi có thể cảm nhận được họ nhận những ủy thác đó không đơn thuần vì tiền, cũng không đơn thuần là vì muốn cứu người. Tôi chẳng biết Diệp Thanh muốn làm gì…” Nói đến đây Lý Tinh Phương ngưng một chút rồi lại tiếp tục, “Kỳ thực cách nghĩ này của tôi cũng hơi chủ quan. Vốn dĩ họ đâu có nghĩa vụ phải làm như thế. Ngay cả chính tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, tìm manh mối trong những giấc mộng đã nhiều năm như thế, cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Gặp phải những vụ án nghiêm trọng thì càng gặp càng phải chống lại đến cùng. Thậm chí có lúc, tôi tự tìm cách thông qua chỉ dẫn của người bị hại bắt được hung thủ, cuối cùng lại vì không đủ chứng cứ và hàng tá nguyên nhân khác nữa, đành đứng mà nhìn chúng được xử nhẹ, hoặc trực tiếp được phán vô tội.”

Lý Tinh Phương gượng cười nói tiếp: “Ồ, đó là lúc ban đầu thôi. Lúc đó tôi chưa phải là cảnh sát ưu tú gì. Tôi cứ ngỡ tóm được hung thủ là được rồi. Nhưng dựa vào năng lực của tôi mà tóm được hung thủ thì chứng cứ tìm được trong vụ án sẽ không thể đủ được. Có mấy lần tôi còn bứt dây động rừng, khiến cho đám tội phạm ngỡ là cảnh sát đã tra ra họ rồi, nên đẩy nhanh tốc độ tiêu hủy chứng cứ. Trong số những người bị hại có người không vừa lòng với kết quả điều tra, quay lại oán ghét tôi.”

Tôi vội vàng hỏi: “Họ không làm gì ông đấy chứ?”

Lý Tinh Phương lắc đầu bật cười: “Đừng lo. Nếu họ có được khả năng đó thì họ đã xử lý những người hại chết họ trước rồi. Vả lại, lòng tôi cũng không thấy khó chịu về chuyện đó.”

“Ừ…” Tôi có chút ngượng ngập.

Lý Tinh Phương đã chân thành kể cho tôi nghe quá trình trưởng thành của tâm hồn mình, nhưng quan hệ giữa chúng tôi chưa hề thân thiết, số lần gặp mặt cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mà hình như ông ấy không nhận ra tôi đang ngại, tiếp tục nói: “Dần dần rồi cũng chai lì. Trước đây tôi còn căm hận năng lực của mình nữa. Đặc biệt là khi mơ thấy những người bị hại mà tôi thì bất lực không thể làm gì. Và tôi đã chọn cách chạy trốn. Rời khỏi ngành hình sự, không còn tiếp xúc với các vụ án hình sự nữa, đồng nghĩa với việc giảm đi cơ hội mơ thấy người bị hại.”

Tôi xoay qua nhìn Lý Tinh Phương.

“Không biết Cục trưởng Trần đã nghe được từ đâu về chuyện của tôi và cách đây không lâu đã tìm đến. Cậu chắc cũng biết rồi, cái vụ án trong trường số 18 kia.” Lý Tinh Phương nhìn tôi một cái, “Cậu ta còn trẻ măng như thế mà đã lập công lao lớn, giữ chức Cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố Dân Khánh, những người khác thì tôi không biết, chứ trong Cục và những người từng tiếp xúc với cậu ta đều thực lòng tin phục. Trên người của cậu ta… tôi đã nhìn thấy cái bóng của Diệp Thanh.”

Tôi sững sờ, “Diệp Thanh?”

“Cậu đừng hiểu lầm. Ý tôi không phải nói là Diệp Thanh đang ở bên cạnh cậu ta. Chỉ là cảm thấy hai người này cùng chung một loại người, sau khi xác định mục tiêu thì sẽ dũng mãnh tiến tới, một bước cũng không lùi. Trên đường dù có gặp phải ngăn trở gì cũng không bao giờ tìm đường chạy trốn. Tôi lớn tuổi hơn cậu ta nhiều, nhưng điểm này không bằng cậu ta được.” Lý Phương Tinh lại nhìn qua tôi lần nữa: “Nếu đã nói ra thì tôi thấy… có lẽ cậu khá là giống tôi. Nói thế mong cậu đừng để bụng nhé.”

Tôi lắc đầu.

Lý Tinh Phương đã từng chạy trốn, còn tôi có muốn trốn cũng không được.

Ông ấy đổi đề tài, “Những đồng nghiệp đó của tôi ngoại trừ đoán già đoán non về cậu thì trong Cục cũng đang có lời đồn. Có lẽ trước giờ cậu không biết.”

Lòng tôi thắt lại, không lẽ mấy cảnh sát đó xem tôi như yêu quái hả trời?

Nhưng câu nói của Lý Tinh Phương còn kinh người hơn: “Rất nhiều người đang xì xầm là cậu đang theo đuổi cháu gái của Cục trưởng Trần.”

Tôi há hốc mồm, rồi vội vàng giải thích: “Lần đó là vì kiếm cớ để che giấu một số chuyện. Người nhà chúng tôi đều không biết gì về mấy chuyện quái dị.”

Lý Tinh Phương mỉm cười: “À, cậu không cần phải giải thích với tôi, lúc trước tôi cũng đoán như thế mà.”

Tôi thấy hơi đau đầu. Nghĩ lại tôi không hề quen biết mấy cảnh sát đó, dù họ có nghĩ gì đi nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi. Tôi chẳng quan tâm mấy chuyện này, nhưng trong đó còn dính líu đến Trần Hiểu Khâu nữa, sau này chắc phải nói cho cô ấy biết một tiếng mới được. Nhưng nghĩ đến tính cách của cô ấy thì chắc cũng chẳng để tâm đâu.

“Thế… cậu chưa có bạn gái, cũng chưa thích ai à?” Đột nhiên Lý Tinh Phương hỏi.

Một lần nữa tôi lại đứng hình, không hiểu ông ấy muốn nói gì đây.

“Chưa có. Nhưng người nhà rất quan trọng đối với tôi.” Tôi trả lời.

“Người nhà à… Người trẻ tuổi ít có ai như cậu lắm.” Lý Tinh Phương cảm khái nói, “Trái lại toàn nói là không gần gũi lắm. Có điều người một nhà thì sớm tối bên nhau, từ lúc lọt lòng đã vậy, nên rất dễ bị bỏ qua.”

Tôi ngờ vực nhìn Lý Tinh Phương, cứ cảm thấy giọng điệu ông ấy kì kì.

Chợt ông ấy nói: “Đến rồi, ở trước mặt đấy.”

Tôi nhìn về phía trước, hoảng hồn nói: “Đại học Dân Khánh? Ông ta không phải ở trong quán gà rán chứ?”