Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 762: Cuộc gọi nhỡ




Chúng tôi nán lại trong tiệm gà nướng khoảng một tiếng đồng hồ, sau đó lại đến bệnh viện và Cục Cảnh sát.

Cục vệ sinh an toàn thực phẩm cử đến không ít người, không chỉ các nhân viên bên mảng xét nghiệm thực phẩm dược phẩm đến hiện trường ngay từ lúc đầu, mà còn có mấy nhân viên y tế thuộc bộ phận trị liệu cũng được bệnh viện cử đến kiểm tra kỹ lưỡng. Họ đề nghị chúng tôi đến bệnh viện để làm xét nghiệm chi tiết, tránh khỏi vấn đề do những vi khuẩn đặc biệt từ thực phẩm gây ra. Cảnh sát cũng đến ngay sau đó, nhưng họ chỉ mặc thường phục, hỏi chúng tôi về quá trình sự việc rồi mời chúng tôi đến Cục Cảnh sát phối hợp với họ lấy một số bản mẫu. Vì dù sao tôi cũng đã vào nhà bếp, còn chạm vào những thứ bên trong nên dấu chân, dấu vân tay đều lưu lại bên trong.

Hành động của phía cảnh sát rất kín đáo, người của Cục vệ sinh chủ yếu ứng phó với đám đông quần chúng và phóng viên ở bên ngoài. Còn bên trong quán đã chuyển từ kiểm định trên phương diện vệ sinh sang khám nghiệm hiện trường.

Tôi vẫn chưa được nhìn thấy trọn vẹn cái xác trong tủ đông thì đã phải vật vã phối hợp làm việc với cảnh sát, sau đó còn phải đến bệnh viện khám sức khỏe, cuối cùng mới xem như được giải thoát.

Đương nhiên, cái được giải thoát chỉ là thân thể còn tâm lý thì vẫn nặng như đeo chì.

Không còn người ngoài, Tí Còi hỏi ngay: “Anh Kỳ, là cái vụ ‘Giao hàng mỗi ngày’ kia à?”

Mặt cậu ta nhăn nhó, còn làm bộ dạng buồn nôn.

“Chắc là vậy.” Tôi rút điện thoại ra.

Đã có liên quan đến sự kiện mà Thanh Diệp từng xử lý nên có lẽ tôi vẫn phải báo cho Cổ Mạch và Nam Cung Diệu một tiếng.

Tôi đang định gọi thì nhìn thấy trên nhật kí cuộc gọi, ngoài ba cuộc gọi đi thì còn có thêm một cuộc gọi nhỡ nữa. Số điện thoại gọi đến lạ hoắc, thời gian gọi thì cách đây khoảng hơn mười phút trước.

Tôi nghi ngờ hỏi hai người kia: “Nãy giờ hai người có nghe thấy điện thoại tôi đổ chuông không?”

Cả hai đều lắc đầu.

Điện thoại đang ở chế độ chuông và rung, không thể nào tôi không nhận ra có người gọi tới được. Đặc biệt là trên thông tin cuộc gọi của số điện thoại này thì chuông vang lên ba lần, đáng lẽ tiếng chuông và độ rung của máy đủ khiến tôi phải chú ý mới đúng.

Lòng đầy hoài nghi nhưng tôi không nghĩ ngợi nhiều, gọi điện thoại cho Cổ Mạch, kể lại toàn bộ sự việc cho anh ta nghe.

“Ồ? Giao hàng mỗi ngày? Ủy thác lúc nào thế? Tôi không có ấn tượng. Nam Cung, cậu có tham gia vụ này không?” Hình như Cổ Mạch quay đầu đi, lớn tiếng hỏi.

Tôi chưa kịp nghe rõ tiếng của Nam Cung Diệu thì Cổ Mạch đã chuyển lời lại cho tôi: “Cậu ấy không tham gia. Chuyện này cả hai chúng tôi đều không biết.”

Tôi đành kể lại đại khái nội dung của bộ hồ sơ đó cho Cổ Mạch nghe, nhưng anh ta lại tiếp tục tỏ ra không hiểu.

“Haizz, Diệp Tử và Linh còn không làm rõ được thì chúng tôi lại càng không biết. À đúng rồi, cậu đã ăn vào chưa?” Câu hỏi cuối cùng của Cổ Mạch rõ ràng không mang ý tốt.

“Có ăn rồi, nhưng không ảnh hưởng gì.” Tôi không cảm thấy thân thể mình phát sinh hiện tượng lạ, mùi vị quái đản đó cũng đã tan biến từ lâu rồi. Điều quan trọng là tôi không có cảm giác đói khát mãnh liệt.

Cổ Mạch chỉ ừ một tiếng, tỏ ra không mấy để tâm đến chuyện tôi có trúng chiêu hay không.

Tôi chần chừ một lát rồi nói: “Có lẽ là anh sẽ nghe thấy gì đó. Cái quán này, như tôi vừa kể, không có âm khí, nhưng…”

“Không muốn.” Cổ Mạch từ chối ngay, “Loại âm thanh ở những chỗ như thế là phức tạp nhất đấy, chỉ đỡ hơn ở bệnh viện chút xíu thôi.”

“Đó là một con đường ăn uống thôi mà, có thể có bao nhiêu loại âm thanh chứ?” Tôi chau mày, cứ cảm thấy có chút ức chế.

Tôi luôn bị Diệp Thanh “gài” vào thế phải giúp bọn họ giải quyết những vụ mà họ chưa hoàn thành, còn Cổ Mạch là một thành viên “chính hiệu” của Thanh Diệp nhưng lại cứ khăng khăng từ chối.

Tôi đột nhiên cảm thấy tự dưng mình lại đi quan tâm đến vụ này, đúng là dở hơi mà.

Cổ Mạch không thèm để ý, tôi cũng chỉ cắn có một miếng…

Quách Ngọc Khiết đột nhiên đâm cánh tay tôi, hành động do cô nàng nữ lực sĩ này làm ra khiến tôi cảm thấy có chút đau.

Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy.

Phát hiện Tí Còi bên cạnh đang trợn mắt, cô ấy cũng đang trợn to mắt, một tay nhấc chiếc điện thoại lên, giống như muốn dán nó vào mắt tôi luôn.

Tôi vội đưa tay ra chặn lại, kéo xa ra một chút rồi mới nhìn rõ nội dung đang hiển thị trên màn hình điện thoại của cô ấy.

Màn hình đang hiển thị giao diện cuộc gọi, trong nhật kí cuộc gọi thì cách đây mười mấy phút có một cuộc điện thoại gọi nhỡ.

Tôi sững sờ.

“… A lô, cậu còn nghe tôi nói không đấy?”

Tôi lắp ba lắp bắp nói với Cổ Mạch: “Anh không muốn đến cũng phải đến.”

“Gì thế hả?” Cổ Mạch không vui nói.

“Trên điện thoại tôi có một cuộc gọi nhỡ của số lạ, máy của Quách Ngọc Khiết cũng có. Thời gian suýt soát nhau, đã vậy điện thoại hai chúng tôi nãy giờ đều không đổ chuông báo.”

“Nhiễm virus?” Cổ Mạch hỏi.

“Cổ Mạch, tôi nghiêm túc đó.” Tôi nước nước bọt, “Trong nhật kí cuộc gọi… bây giờ đã có thêm… một cuộc gọi nữa…”

Ngay lúc tôi cúi đầu nhìn xuống thì nhật kí cuộc gọi đã có thêm một cuộc gọi nữa.

Mà điện thoại của Quách Ngọc Khiết không hề đổ chuông, cũng không hề hiện ra thông báo có người bấm số, chỉ là trên nhật kí bỗng có thêm một cuộc gọi nữa. Cũng như cũ là hiển thị chuông vang lên ba lần.

Chuyện này xem ra rất giống điều Cổ Mạch nói, nhiễm virus.

Nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy ớn lạnh, trào lên một nỗi sợ hãi không tên.

Điện thoại ai đó bất chợt kêu lên, đồng thời bắt đầu rung.

Cả ba chúng tôi đều giật nảy người.

Thính lực của Cổ Mạch quả thật là cực kì nhạy bén, nhưng vẫn còn tỏ vẻ thong dong nói: “Chẳng phải điện thoại đổ chuông rồi sao? Bình thường mà?”

Tí Còi suýt chút nữa là nhảy lên.

Nhạc chuông đó là điện thoại của cậu ta.

Tí Còi hoang mang rút điện thoại ra, nhưng không dám nghe máy.

Tôi nhìn vào số điện thoại hiện trên màn hình, cũng là một số lạ, nhưng đây là số điện thoại bàn, khác với cuộc gọi nhỡ của tôi và Quách Ngọc Khiết.

Quách Ngọc Khiết chịu hết nổi, định giành nghe máy.

Tí Còi nhanh chóng tránh đi, vẻ mặt anh dũng hy sinh vì nghĩa nhấn nút nghe máy, nhưng đồng thời cũng bật loa ngoài, đưa điện thoại xa ra khỏi người mình.

“A lô, chào cậu Đàm, tôi là Lý Tinh Phương. Cục trưởng Trần và bạn của cậu là Lâm Kỳ đều biết tôi. Không biết họ đã kể về tôi với cậu chưa?”

Lòng tôi chùng xuống.

“Hả?” Mặt Tí Còi giãn ra, thu tay lại, “Có chuyện gì không?”

“Cậu Lâm có ở chỗ cậu không vậy? Lúc nãy tôi gọi mãi cho cậu ta mà không được.”

Quách Ngọc Khiết và Tí Còi đồng thời thở ra một hơi.

Tôi thì lại thấy có gì đó không đúng lắm.

“Anh ấy đang ở bên cạnh tôi đây.” Tí Còi trả lời, giọng nói trở nên nhanh hơn, còn muốn đưa điện thoại cho tôi.

Tôi nói luôn: “Đội trưởng Lý, có chuyện gì vậy?”

“À. Chỗ chúng tôi mới nhận được tin báo, những người đã từng ăn ở quán gà rán đó, lúc nãy đều nhận được một cuộc điện thoại.” Giọng điệu của Lý Tinh Phương rất trịnh trọng.

Sự bất an trong lòng tôi bắt đầu trở nên lớn hơn.

Vẻ mặt “thoát nạn” của Quách Ngọc Khiết và Tí Còi cũng đã biến mất.

“Họ nói có một người đàn ông gọi điện đến nói là mình đói bụng, muốn ăn gà rán. Bất luận người nghe máy phản ứng thế nào thì người đó vẫn không ngừng lặp lại câu nói tương tự. Đây có lẽ là một manh mối liên quan đến vụ án, nhưng trong điện thoại của họ đều không hiển thị số gọi đến. Nếu cậu có nhận được cuộc gọi tương tự, phiền cậu khéo léo kéo dài một chút, tốt nhất là… xác định một chút tình huống của đối phương.” Lý Tinh Phương nhờ vả nói.

Tôi cười khổ: “Đội trưởng Lý, tôi và một người bạn khác ăn qua một miếng gà và trong điện thoại đều có thêm một cuộc gọi nhỡ. Có lẽ chính là tình huống ông vừa nói. Nhưng trên điện thoại chúng tôi có hiển thị số.”

Lý Tinh Phương “ồ” một tiếng rồi nói, “Vậy phiền cậu đọc lại số đó đi.”