Tiếng xì xầm vang lên trong quán.
Quách Ngọc Khiết trừng mắt lên: “Tôi mua món gì tôi còn không biết sao? Hóa đơn thanh toán vẫn còn đây này!”
Tí Còi bước đến bên cạnh Quách Ngọc Khiết: “Tôi nói này, nếu các người cứ như vậy thì chúng tôi sẽ lập tức gọi cho Cục vệ sinh an toàn thực phẩm, để họ đến đây kiểm tra là ra hết thôi.”
Cô thu ngân đanh mặt lại, sắc mặt đỏ gay.
Một nam sinh ngồi ở bàn gần đó đứng dậy: “Mấy người đến đây kiếm chuyện à? Bao nhiêu người chúng tôi đang ăn có sao đâu, chỉ là mấy người xui xẻo, lấy phải đồ hỏng đúng không? Mấy người số bao nhiêu?” Vừa nói, cậu ta vừa thò tay qua định xem hóa đơn.
Quách Ngọc Khiết hất tay, “Làm gì đó? Muốn xem thì được, chớ có động tay vào, đây là bằng chứng đấy.”
“Lại còn bằng chứng…” Nam sinh viên bị phản bác tỏ vẻ khinh thường.
Tí Còi hoàn toàn không đếm xỉa đến cậu ta: “Ông chủ của các người đâu? Gọi ông ấy ra giải quyết chuyện này đi.”
Lúc này sự chú ý của tôi lại chuyển sang chỗ khác.
Bố cục trong quán rất đơn giản. Quầy thu ngân ở ngay cửa vào, bên trong quầy thu ngân còn để một kệ đồ uống, bao gồm các loại đồ uống thông thường như nước ngọt, nước ép trái cây, bia… Nhà bếp nằm phía sau quán, có xây một ô cửa sổ, gà rán làm xong sẽ đưa ra ngoài qua ô cửa đó, để nhân viên bê đi.
Nhân viên phục vụ đã chạy đến.
Nhưng tôi không nhìn nhân viên phục vụ, mà nhìn ô cửa sổ đó.
Bên trong nhà bếp đèn đuốc sáng trưng, tiếng chiên rán xèo xèo vang lên, cũng có thể nhìn thấy những người mặc đồ đầu bếp màu trắng đi lại trong ấy. Không có ai thò đầu ra ngoài ô cửa đó hóng chuyện.
Năng lực quan sát và phán đoán của tôi không giỏi lắm. Lý do tiên quyết khiến tôi chú ý chỉ là trực giác mách bảo. Cũng chẳng phải vì mấy viên đầu bếp không có động tĩnh gì, mà vì tiếng dầu chiên rán.
Trong chuỗi âm thanh xèo xèo, bên cạnh tiếng dầu nổ lách tách, chốc chốc lại có âm thanh loáng thoáng vang lên khi thực phẩm được bỏ vào chảo.
Âm thanh đó hình như có ma tính, kiểu như một khúc hát ru, khiến người ta sau khi nghe xong thì trong đầu không khỏi hiện ra hương thơm và vị ngon của món ăn.
Dần dần, âm thanh đó lấn át hết những âm thanh khác, bao gồm tiếng tranh cãi của Quách Ngọc Khiết và Tí Còi.
Tôi cảm thấy khá hoang mang, tiếp đến tim như hẫng một nhịp, toàn thân căng cứng, bước nhanh ra sau quán.
“Này, làm gì đó?”
Sau lưng có tiếng người la lên.
“Anh Kỳ?” Tí Còi nghi hoặc gọi tôi một tiếng.
Tôi vờ như không nghe, đến bên trong cùng của quán, đi tới bên cạnh ô cửa sổ đó, tôi mở cánh cửa ra.
Chớp mắt, xộc vào mũi không phải là mùi thực phẩm chiên rán, mà là mùi chua và thối.
Trong bếp tối om, không có ai, nhưng tiếng chiên rán vẫn không ngừng vang lên.
Chít chít chít…
“Ối trời ơi! Chuột, chuột…!” Một nữ sinh hét toáng lên.
Tôi cúi đầu nhìn con chuột chạy ngang qua chân mình, rồi ngẩng đầu nhìn vào trong nhà bếp, bất giác ớn lạnh.
Trong quán ăn đã hỗn loạn thành một đống.
Tôi không hề quay đầu lại nhìn. Tim tôi đập như trống trận, nuốt nước bọt, nhớ lại miếng thịt gà mình cắn, ngậm vào một giây khi nãy, chợt ruột cuộn trào, thân thể cũng bắt đầu lạnh run.
Tôi căng thẳng bước đến bên chỗ chảo dầu vẫn đang sôi sùng sục.
Chảo dầu ở đây dùng là loại chảo lõm sâu thường thấy ở các quán thức ăn nhanh, dầu bên trong đã chuyển qua màu đen, đang bốc lên mùi chua thối.
Trong chảo gác một cái giá sắt, thức ăn đang ngập dưới dầu đen ngòm kia là gì thì không rõ hình dạng, thoạt nhìn rất quái dị.
Tôi cảm thấy sợ hãi, chủ yếu là vì mình đã ăn qua cái thứ đó, vừa nhớ đến là muốn nôn.
Tôi thò tay nắm lấy chuôi của giá sắt, cảm giác lạnh ngắt của nó khiến tôi run bắn lên.
Tôi cảm nhận độ nặng của nó rồi từ từ nhấc cái giá lưới sắt lên.
Thức ăn đặt ở bên trong giá lưới sắt rời khỏi dầu sôi, hoàn toàn lộ rõ hình dạng, từng cục từng cục thịt đen ngòm, kèm theo mùi hôi thối nồng nặc. Tôi còn nhìn thấy một số trong những cục thịt đó vẫn còn đang khẽ cục cựa!
Tay thả lỏng, giá lưới sắt rớt xuống chảo dầu trở lại. Dầu đen không hề bắn lên, chất liệu này tựa như những vật liệu dạng đặc sệt.
“Ọe…”
Tiếng nôn ói vang lên, không phải của tôi mà là người bên ngoài cửa.
Tôi quay đầu lại liền trông thấy những người đang chạy đến tò mò ngó vào.
Tí Còi phấn đấu len qua khỏi đám đông, nhưng vừa vào đến nơi thì bước chân khựng lại ngay, hai mắt trợn trừng, cơ thể cứ như bị chuột rút, nhảy dựng lên. Ánh mắt của cậu ta đã nhanh chóng rời khỏi thức ăn trong bếp, chuyển gấp qua tôi, hai mắt chớp chớp ngầm dò ý.
Tôi khe khẽ gật đầu.
Tí Còi lập tức co đầu rụt cổ xuống, nhưng ngay sau đó ưỡn ngực lên, không bước lùi lại, có điều cậu ta chỉ cố ra vẻ mạnh mẽ thôi.
Trong quán đã ồn ào đến điên rồi.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng quát tháo bên ngoài.
“Đừng để chúng chạy thoát!”
“Tổ bà chúng! Đứng lại!”
“Khốn kiếp! Chúng mày còn dám chạy à?!”
Không còn nghi ngờ gì nữa, hiện tại đám đông đang rất bức xúc, đặc biệt phần lớn thực khách trong quán đều là học sinh, lúc này họ càng nóng máu hơn.
Tôi chưa vội đi ra, tranh thủ lúc cảnh sát chưa đến thì chuyển qua kiểm tra tủ đông. Tôi mở cánh cửa tủ loang lổ ra.
Tôi đã đề phòng bịt mũi trước rồi, nhưng vẫn bị cái mùi nồng nặc đó tấn công.
Những người hóng chuyện ngoài cửa bếp bỏ chạy sạch, chỉ còn mình Tí Còi đang cố cầm cự.
Trong tủ đông ùa ra một bầy gián, suýt nữa làm tôi giật nảy mình. Nhưng tôi chưa kịp phản ứng gì thì chúng đã bỏ chạy sạch trơn. Tí Còi la lên một tiếng, tiếp sau đó là những tiếng la hét liên tiếp vang lên bên ngoài.
Tôi nheo mắt nhìn vào trong tủ, những vật thể nhớp nháp bên trong có màu xanh đen kì dị, chúng còn đang sủi bọt nữa chứ, càng nhìn càng gớm ghiếc.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bây giờ tôi vẫn thấy khá khó chịu, định đóng cửa tủ lại ngay.
Lúc đóng cửa tủ, động tác của tôi chợt khựng lại, tim nhất thời đập loạn.
Tôi buông tay cầm trên cửa tủ ra, run rẩy rút điện thoại bật đèn pin lên.
Trong tủ lạnh đã đóng một lớp tuyết, trước đó do không có đèn nên tôi cũng không chú ý tận sâu bên trong có gì.
Lúc này khi soi thẳng đèn vào chỗ trong cùng của tủ đông, tôi nhìn thấy một lỗ hổng ở sau lớp tuyết đã tan. Chỗ đó thình lình hiện ra một nửa con mắt của loài người!
Trong nửa con mắt đó, con ngươi đã di chuyển qua góc mắt, nhắm thẳng vào cửa tủ đông, tựa như có một người bị đóng băng trong tủ, dõi mắt nhìn ra ngoài.
Tôi vô thức há to miệng, thở hồng hộc từng cơn, mặc cho mùi nồng thối kia không ngừng đi vào trong phổi.
Bởi vì tôi bất chợt nhìn thấy, nửa con mắt đó đang cười.
Nó đang nhìn ra ngoài cười híp cả mắt!
“Anh Kỳ? Anh Kỳ, anh không sao chứ?” Tí Còi gọi tôi một tiếng.
Tôi rùng mình đóng sầm cửa tủ đông lại.
Lúc này tôi cảm thấy không chịu nổi nữa, chỉ muốn rời khỏi nhà bếp.
Tí Còi thấy thế thở phào một hơi dài, quay người đi trước.
Trước khi rời khỏi, tôi còn quay lại nhìn nhà bếp một lần nữa.
Tôi cố gắng nhìn thật kĩ, trong nhà bếp này không có một chút âm khí, nói theo một góc độ nào đó, nó “rất sạch sẽ”. Nhưng tất cả những điều quái lạ ở đây đã chứng minh nhà bếp này không hề bình thường. Nó đã phát sinh, đồng thời vẫn đang duy trì một sự kiện quái dị nào đó!
Không, không phải một sự kiện nào đó.
Tôi đã nhớ ra ở đây xảy ra chuyện gì.
Một vụ ủy thác mà Thanh Diệp chưa hoàn thành, một vụ ủy thác mà họ vẫn chưa tóm được tên đầu xỏ.
Là sự kiện “Giao hàng mỗi ngày” đó!