Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 752: Người dẫn đường (13)




Chuyện này quá đột nhiên khiến tôi giật nảy người, nhưng nó cũng đã giúp tôi giải đáp được nghi ngờ trước đó.

Còn người dẫn đường thì không hề bị dọa sợ, gã trực tiếp tóm lấy hai tay của con ma, nhào tới há miệng ra như muốn cắn vào cổ nó.

Tôi ngơ ngác.

Trong tầm nhìn, làn da trắng nhợt của con ma kia được phóng to trước mắt, lúc người dẫn đường cắn xuống, tôi cũng cảm nhận được một cảm giác kì quái.

Không phải cơ thịt của loài người, càng không phải của các loại thịt thường thấy khi ăn, mùi vị mà tôi đang nếm phải là âm khí, không hề có vị của máu thịt.

Lúc người dẫn đường ngẩng đầu lên, trên cổ con ma xuất hiện một cái lỗ, trên mép vết thương còn có cả dấu răng. Thế nhưng đó chỉ là cơ thịt bị rách toạc ra, màu sắc của nó cũng giống hệt làn da xám ngắt của con ma, không hề chảy máu.

Con ma hét lên và bắt đầu vùng vẫy.

Thắt lưng đang quấn trên cổ nó phát ra những âm thanh “kẹt kẹt”, cành cây khô lay động theo.

Tôi cứ ngỡ những gốc cây khô này là vật vô tri, nào ngờ nhánh cây thình lình lắc lư, đâm thẳng về phía người dẫn đường.

Gã ta cảnh giác lùi lại, nhưng không lùi được xa.

Tiếng “răng rắc” vang lên, cành cây mà thắt lưng treo vào đứt đoạn, con ma rớt xuống đất. Lưỡi của nó vẫn còn thè ra ngoài, nó lảo đảo lao về phía người dẫn đường.

Người dẫn đường chưa kịp phản ứng gì thì đối phương đã xông tới trước mặt, túm lấy gã ta.

Cảnh tượng tiếp theo tôi hoàn toàn chẳng muốn xem và càng không muốn cảm nhận, nhưng bản thân vẫn không thể không cùng người dẫn đường trải qua quá trình ăn sạch sẽ con ma đó. Tuy không có cảm giác của máu thịt, thứ gã nuốt vào dạ dày chỉ là âm khí thôi, nhưng tôi vẫn không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Cây khô kia đã dừng lại động tác, các nhánh cây đang đâm tới cũng rụt về.

Người dẫn đường thoáng nhìn nó, bước chân chuẩn bị rời đi chợt dừng lại, đi về phía cây khô đấy.

Trên thân cây khô có một cái lỗ.

Tuy tôi chậm hơn người dẫn đường một nhịp những cũng đã phát hiện có ánh sáng nhấp nháy trong cái lỗ đó.

Lỗ cây và vỏ cây cấu thành nên một khuôn mặt kỳ quái, nhìn vào rất u ám đáng sợ. Nhưng người dẫn đường tỉnh khô, nhìn thẳng vào cái lỗ đó.

Trong lỗ có một mảnh gương vỡ.

Tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng người dẫn đường thì không một chút do dự, nghiêng đầu qua thò tay vào định rút mảnh gương ra.

Lúc bàn tay của gã chạm vào mảnh gương thì bị một bàn tay gầy bé nắm được.

Gã ta hoảng hồn muốn rụt tay lại nhưng cánh tay đó lại mạnh mẽ vô cùng.

Thân cây này rỗng tuếch, lại cằn khô và mục nát. Một con người bé tí từ trong thân cây nhảy ra.

Tôi không biết người đó đã chui vào thân cây như thế nào, càng không hiểu nổi người đó lấy đâu ra sức mạnh lớn như thế.

Tay của người đó nắm chặt lấy mảnh gương vỡ, mảnh vỡ bị người đó cắm thẳng vào mắt của người dẫn đường.

Người dẫn đường hét lên thảm thiết, tôi cũng cảm nhận được cơn đau buốt ấy.

Nhưng cánh tay đó vẫn ấn mạnh, tựa như muốn găm chặt mảnh gương vỡ vào trong đầu của người dẫn đường.

Máu nóng trào ra, rõ ràng người dẫn đường khác hẳn con ma treo cổ lúc nãy, gã vẫn có máu thịt.

Người bé tí cưỡi hẳn lên ngực người dẫn dường, dùng sức nặng như quả núi đè xuống.

Con mắt còn lại của người dẫn đường cũng đã bị mảnh gương vỡ đâm vào.

Thoáng chốc, cảnh vật mà người dẫn đường nhìn thấy đều trở nên méo mó và vụn vỡ. Tầm mắt tôi cũng chỉ là những hình ảnh phản chiếu của tấm gương vỡ.

Một trong những mảnh vỡ ấy có hình dáng của người nhỏ kia.

Bây giờ tôi mới nhìn rõ, người đó không phải là một đứa trẻ con hay gì cả, mà là một ông lão nhỏ bé có hình thù kì dị. Bộ dạng già nua, tóc mọc lưa thưa, mày râu đều nhẵn nhụi, hai con mắt đỏ tía đầy tia máu, nhưng con ngươi lại vàng khè kì dị, hơn nữa vị trí của hai con ngươi cũng bị lệch, giống như người bị đột biến gen vậy. Trang phục của ông ta khác người dẫn đường, quần áo trên người đều bằng vải bố, không che hết người.

Tôi còn trông thấy trên móng tay, lòng bàn tay và cẳng tay đen đúa của ông ta có nhiều vết chai.

Ông ta không giống con người, mà giống một sinh vật xấu xí tương tự loài người hơn.

Ông ta há cái miệng khô đét ra, để lộ hàm răng cái có cái không, hình như ông ta đang cười.

Hai cánh tay gầy nhom nhưng mạnh khủng khiếp ấn xuống.

“Á… á… a…” Người dẫn đường gào rú inh ỏi.

Hai mảnh gương vỡ đã đâm lút hoàn toàn vào đầu của gã ta.

Thế nhưng người dẫn đường không phải người mà là ma. Gã điên cuồng vùng vẫy hai cánh tay, thế mà lại đánh bật được con ma khỏe như vâm kia.

Người dẫn đường ôm lấy hai con mắt, máu chảy vào lòng bàn tay gã. Gã quay đầu qua, trong tầm nhìn vụn vỡ trông thấy con ma kia đang muốn chạy trốn, nhưng nó không nhìn người dẫn đường, mà đang hãi hùng nhìn về một phía khác.

Người dẫn đường không hề quay lại nhìn thử bên cạnh mình là gì, mà cắn răng nhổm dậy bỏ chạy ngay.

Tôi nén đau, lắng nghe tiếng hò hét ở sau lưng, ngay sau đó là những âm thành “vèo vèo” vang lên, hình như có cả tiếng súng.

“Phập phập!”

Tiếng kêu gào kì dị kèm theo than khóc lúc này liền không thấy nữa.

Sau eo người dẫn đường nhói đau, thân thể loạng choạng suýt ngã, nhưng gã vẫn cố gắng vùng lên chạy tiếp.

Tiếng gào rống phía sau không hề đến gần, nhưng gã ta không dám lơ là.

Mãi cho đến lúc nhìn thấy con đường Hoàng Tuyền phẳng lì chạy dài đến chân trời, bước chân của gã mới đột ngột dừng lại, thân thể theo đà quán tính đổ nhào xuống đất.

Hai mắt của gã đã thôi chảy máu nhưng cơn đau vẫn còn y nguyên.

Trên bầu trời u ám hình như xuất hiện ánh bình minh, nhưng lại tựa như ánh đèn soi vào mắt người dẫn đường.

Mảnh vỡ của tấm gương phản quang tạo ra luồng ánh sáng rất chói mắt, khiến tôi không khỏi nheo mắt lại.

Thoáng một cái, tôi nhận ra cảnh mộng đã đột ngột trở lại khoảng thời gian ở núi Khóc Mộ.

Tôi buông tay ra, thân thể người dẫn đường đổ sầm xuống đất, nhưng không hề tạo ra tiếng động, mà lại lạ lùng vỡ tan ngay lập tức và biến mất hoàn toàn.

Trong vô thức tôi cứ ngỡ người dẫn đường đã bỏ chạy, vào thời khắc hoang mang đó, tôi chợt nghe thấy một âm thanh giòn tan vang lên.

Hai mảnh vỡ của tấm gương rơi trên mặt đất, bị nước mưa xối xuống, lún sâu vào trong bùn.

Tôi càng thêm hoảng hốt, ngồi sụp xuống định đào hai mảnh vỡ đó lên, nhưng chợt nghe thấy tiếng gõ của vật gỗ phát ra âm thanh “lách tách”.

Âm thanh này tôi đã nghe thấy lúc ở trong căn phòng của Cục lưu trữ và trước đó nữa…

Là tiếng chuông gió!

Ý nghĩ vừa lóe lên, tôi liền cảm thấy thân thể mình chìm xuống.

Tôi phát hiện mình đang nằm sõng soài trong căn phòng của Cục lưu trữ.

“Lâm Kỳ! Lâm Kỳ… Anh không sao chứ?”

Lữ Xảo Lam đang quỳ trước mặt tôi, sau lưng có đến mấy con gấu Teddy đang vây quanh, những tròng mắt thủy tinh ánh lên vẻ hiếu kỳ.

Tôi ngước đầu dậy, nhìn thấy Lữ Xảo Lam và Trang Hoài, nhưng không nhìn thấy hai cha con ông già, càng không nhìn thấy Vương Tiềm đâu.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi vừa vội vàng hỏi, vừa đảo mắt nhìn quanh.

Toàn bộ bề mặt tấm gương lớn kia đã không còn vết máu, hơn nữa đã nứt thành những mảnh li ti, mờ mịt, hoàn toàn không giống vật quái dị huyền bí gì cả.

“Sau khi cậu rời đi, ông già đó kiếm chúng tôi trò chuyện, nói về núi Khóc Mộ và những chuyện xảy ra hai ngày nay. Tôi vốn dĩ muốn thăm dò một chút, nhưng bên ngoài cửa phòng đột nhiên có một bầy… gấu Teddy chạy vào…” Giọng điệu của Trang Hoài ẩn chứa cảm giác kì dị, liếc mắt qua nhìn mấy con gấu Teddy bên cạnh Lữ Xảo Lam.

Mấy con gấu hình như đang mắc cỡ, ôm lấy chân của Lữ Xảo Lam, kéo kéo vạt áo của cô ấy.

“Sau khi chúng xông vào, hình như đang cắn xé thứ gì đó, máu me văng đầy sàn. Hai người còn lại bị một phen khiếp vía. Lúc chúng tôi lên đây tìm cậu thì thấy cậu đang nằm trên sàn nhà.” Trang Hoài thuật lại thật nhanh.

Tim tôi khẽ thắt lại, nhìn tấm gương đã vỡ.

Nếu người dẫn đường cứ thế chết đi, vậy nhóm Trần Hiểu Khâu đâu?