Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 750: Người dẫn đường (11)




Nhưng tôi hoàn toàn không khống chế được năng lực của bản thân.

Tôi chỉ nghĩ dùng nó uy hiếp người dẫn đường, để gã thả nhóm Trần Hiều Khâu ra. Vì lý do này mà tay tôi gồng lên, gần như chụp lấy một nửa khuôn mặt của gã, sợ gã ta sẽ hất tôi ra.

Thế nhưng, lúc tôi vừa chạm vào mắt của người dẫn đường thì năng lực của tôi không còn chịu sự khống chế nữa.

Trước đó năng lực không chịu khống chế chỉ là ở trong quá trình diễn ra cảnh mộng của tôi mà thôi, còn bây giờ thì ngay cả năng lực nghịch chuyển thời gian tôi cũng không làm chủ được nữa.

Tôi nghi ngờ việc này là do vùng đất ở đây giở trò quỷ, nhưng bây giờ thì không có thời gian suy nghĩ đến nó nữa.

Trong khoảnh khắc năng lực kích hoạt, tôi liền nhìn thấy vô số cảnh tượng.

Gồm có một phần các sự việc mà tôi đã trải qua sau khi đến Hối Hương, tình huống được nhìn thấy trong cảnh mộng vừa rồi và sớm hơn nữa là những hành động của người dẫn đường.

Ở những nơi có ma ám của Hối Hương, gã lợi dụng những hồn ma để hình thành tin đồn. Lúc bắt đầu thì gã phải tự bỏ ra nhiều công sức, điều khiển từng chút một những hồn ma đó. Nhưng trải qua một khoảng thời gian sau này, khi tin đồn được lan rộng, người Hối Hương đã thay đổi quan niệm thì không cần gã phải nhọc sức nữa.

Mà ở thế giới trong gương kia, các nguồn sáng tăng nhiều lên theo sự lan truyền của lời đồn.

Tôi đại khái cũng đã biết được người dẫn đường là dựa vào cách thức này để mở rộng thế lực và sự kiểm soát đối với Hối Hương của mình.

Song trong giai đoạn quá khứ này lại nhảy qua sự mất tích gần đây của nhóm người Trần Hiểu Khâu.

Trong lòng tôi trở nên lo lắng, nhưng không có cách nào khác cả. Bây giờ ngay cả việc buông tay ra tôi cũng làm không được.

Đôi mắt gương kia của người dẫn đường đã hoàn toàn hút chặt lấy hai tay tôi.

Những nội dung tôi nhìn thấy càng lúc càng xưa cũ, mãi cho đến lúc người dẫn đường chôn cột mốc kì quái đó ở đầu thôn Quẹo Cổ.

Tiếp ngay sau đó, tôi chợt cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Tầm mắt tôi ngay lập tức trở nên u ám, bầu trời u ám, mặt đất cũng u ám nốt. Dõi mắt nhìn ra xa thì đều là những cây cối trụi lá có hình dạng đáng sợ. Các nhánh cây tựa như những cánh tay, ngón tay khô đét của mụ phù thủy và cũng giống như đầu tóc kì dị của bọn họ. Mà trên thân cây, các hốc cây, vỏ cây đó hình thành lên nhiều khuôn mặt quỷ rất quái dị.

Chỗ này giống như cảnh tượng trong game kinh dị, rất không thực tế, nhưng nó lại khiến tôi cảm nhận được một cách chân thực âm khí đang bao trùm khắp nơi.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân và tiếng vó ngựa, lạch bà lạch bạch, hình như không hề ít người.

Sau khi thân thể tự động nép mình đằng sau một gốc cây khô đối diện với một khuôn mặt quái lạ thì những âm thanh đó cũng dần dần đến gần.

Chẳng bao lâu sau, một đội binh mã đã đi ngang qua con đường trước mặt.

Bây giờ tôi mới chú ý tới con đường đó. Nó thẳng tắp vươn dài ra, nhìn vào giống như một con đường nhựa, không hề ăn nhập gì với khung cảnh hoang dã và cây cối tiêu điều xung quanh cả. Nhưng điều kì lạ là trước đó tôi rõ ràng không hề nhìn thấy con đường đó.

Mà đội nhân mã kia còn kì lạ hơn cả con đường.

Người thủ lĩnh cưỡi một con ngựa cao lớn, nhưng toàn thân ngựa đều là màu đen. Nhìn thì hình như cũng không phải là một con ngựa có lông màu đen, mà là nó đã được nhuộm thứ gì đó lên. Người kia mặc bộ áo giáp thời cổ, oai phong lẫm liệt, nhưng vừa quay đầu lại làm lộ ra khuôn mặt bên dưới chiếc mũ trụ thì lại giống như một người chết đói vậy, gầy đến trơ xương, hốc mắt lõm vào, con ngươi hình như đã bị móc ra. Da người đó trắng bệch, còn pha chút màu xám. Hình như là một con ma.

Tôi không thể chắc chắn được, vì ở đây khắp nơi đậm đặc âm khí.

Đồng thời cũng là vì trong đội nhân mã ấy còn có rất nhiều người như vậy.

Ngoại trừ những binh sĩ giống như chết đói mặc áo giáp ra, còn có một số người ăn mặc rất hiện đại. Những người đó mặc áo sơ mi kiểu tây, cũng có người mặc đồ bình thường, đồ thể thao… Nhưng bộ dạng thì không tốt hơn những người chết đói kia, trên người đầy vết máu. Một số ít còn sạch sẽ, nhưng bộ dạng họ lại giống như những người vừa trải qua một thời gian dài mấy tháng tăng ca, hai má hóp vào, mắt thâm quầng, bước chân lảo đảo.

Hàng ngũ kì quái này cứ thế men theo con đường tiến về phía trước, không hề ngay ngắn, càng không thể bàn tới có kỉ luật. Họ tựa như tình cờ gặp nhau rồi đi chung, nhưng không hề giao lưu gì với nhau mà cứ nhắm thẳng phía trước đi tới.

Tôi không thể nào động đậy được, nhưng xét từ những cảnh tượng được nhìn thấy từ trước đó cho đến bây giờ, có thể đoán rằng con đường này dài dằng dặc và hình như không có đầu mút.

Điều này khiến tôi nhớ đến đường Hoàng Tuyền.

Những người này đều là ma đang cùng nhau xuống Âm Phủ báo danh sao?

Nếu như vậy thì đã giải thích được tất cả rồi.

Nhưng mà tại sao tôi lại nhìn thấy những thứ này?

Chẳng phải tôi đang nghịch chuyển thời gian của người dẫn đường sao? Sự thay đổi đáng lẽ phải xảy ra với gã ta chứ. Nhưng cái đang phát sinh thay đổi lúc này hình như là cảnh mộng. Hơn nữa tôi chớp mắt đã bị đưa tới một giai đoạn trong quá khứ càng sớm hơn nữa của người dẫn đường.

Tôi cảm thấy không thể nào hiểu nổi, nhưng biết làm sao khi bây giờ tôi hoàn toàn không thể hành động được.

Việc tôi có thể làm chỉ là quan sát và suy nghĩ.

Người dẫn đường không nhúc nhích, nhưng tôi vẫn cảm nhận được, gã rất căng thẳng.

Tôi không khỏi nổi lên suy đoán.

Người dẫn đường là ma, điều này không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng lẽ nào ngay thời điểm này, gã đã trốn khỏi đường Hoàng Tuyền để tránh bị luân hồi?

Nếu như thế thì hình như lại có thể giải thích thông suốt được rồi.

Tôi đang chờ đợi bước chuyển biến tiếp theo của sự tình thì cảnh vật xung quanh bất chợt thay đổi. Tầm nhìn trước mắt không ngừng rung lắc. Bên tai còn nghe thấy tiếng hơi thở gấp gáp. Thân thể thì cảm thấy đau nhức.

Cơn đau này khiến tôi cảm thấy vừa lạ vừa quen. Là cơn đau của tim phổi và cơ bắp sau khi chạy nhanh trong suốt một quãng đường dài mang lại.

Cảnh tượng xung quanh không còn là nơi hoang dã nữa, mà là trong thành phố.

Nói là thành phố, nhưng trên đường lại không có người, cũng không có cửa tiệm và khu dân cư nào.

Hai bên con đường nhựa đang vươn dài đều là những bức tường cao cao, trên đó còn dán biểu ngữ, nhưng nhìn màu sắc thì đã bạc hết rồi.

Có vẻ đây là khu vực đang thi công. Không, tình trạng hiện tại cho thấy đây là một khu vực thi công đã bị đình chỉ thì đúng hơn.

Sau khi rẽ vào một ngã rẽ thì thân thể đang chạy dừng lại, dựa vào tường thở dốc. Một lát sau thân thể này lại nép sát vào tường, thò đầu nhìn ra ngoài đường.

Hoàn toàn yên ắng, chẳng có gì cả.

Thân thể lại dựa vào tường, thở hồng hộc từng hơi.

Tuy không còn ở trong nơi hoang dã, nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy âm khí dày đặc.

Nơi này chắc chắn không hề yên bình.

Người dẫn đường xuất hiện trên đường Hoàng Tuyền thì vẫn có thể xem là bình thường, nhưng gã xuất hiện ở chỗ này thì lại là sao đây?

Sự nhảy cóc của giấc mộng này khiến tôi không thể nào nắm bắt được logic nên chỉ có thể suy luận ra những phân đoạn bị thiếu sót trong đó.

“Này, sao lại chỉ có một mình anh?”

Giọng nói ngọt ngào của con gái khiến người dẫn đường quay đầu lại.

Một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi đang trốn bên trong công trường bên cạnh, từ cổng lớn của công trường trông ra ngoài. Cô ấy rất lo lắng, nhưng có vẻ khá là thân thiện.

Người dẫn đường đứng thẳng người lên.

Cô gái đó vẫy tay gọi gã ta, “Anh mau vào đây, đừng đi lung tung. Nơi này cũng không an toàn đâu.”

Câu nói này tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả.

Người dẫn đường vừa tiến tới một bước thì dừng lại, bắt đầu thụt lui.

Cô gái ấy sốt ruột giục: “Anh vào đây mau lên đi! Không vào là tôi đóng cổng đó. Mà anh đừng dẫn thứ gì qua đây nhá! Bằng không tôi…”

Cô ta hình như muốn nói lời đe dọa, nhưng nhất thời lại không tìm được từ thích hợp, lại có chút mềm lòng nữa.

Tôi đang nghĩ như thế thì chợt cảm thấy biểu hiện cô gái này quá gắng sức. Giống như lúc xem phim vậy, một số diễn viên diễn xuất kém nên phải thông qua sự diễn xuất khoa trương và thật gắng sức để truyền đạt thông tin đến người xem.

Cô gái đang bám trên cánh cổng đột nhiên biến đổi sắc mặt, toàn bộ cơ mặt nhăn nhúm lại rồi ngay lập tức nứt toác ra, một sinh vật to lớn có đầu như chó sói vọt ra, nhào về phía người dẫn đường!