Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 748: Người dẫn đường (9)




Thời gian hiện tại của cảnh mộng này chắc chắn là sau khi tôi đi vào trong sơn động.

Ngẫm nghĩ lại phản ứng dữ dội của người dẫn đường, còn có quá trình bản thân trải qua ở trong sơn động, tôi đoán lúc này chắc là mình đã thay đổi cửa vào của cái dị không gian trong động rồi.

Tim tôi không khống chế được đập nhanh hơn.

Bản thân tôi còn chưa được nhìn thấy mình đã gây ra ảnh hưởng đến mức nào cho dị không gian. Không ngờ cái cơ hội nhìn thấy vất vả lắm mới có được này lại chính là trong cảnh mộng, hơn nữa đối tượng của cảnh mộng này chính là người dẫn đường.

Người dẫn đường đã đi xuyên qua cửa hang bị che kín bởi những dây leo, tôi cũng vào theo mà không có bất kì sự cản trở nào.

Qua động tác của người dẫn đường, xem ra gã ta đã vô cùng quen thuộc chỗ này. Chỉ trong chớp mắt đã xuyên qua con đường mòn chật hẹp tối tăm, đến thẳng chỗ đất bằng.

Tôi gần như bị gã ta lôi theo, bay phấp phới ở đằng sau, rồi nhìn thấy mình đang nằm trên mặt đất.

Người dẫn đường hoàn toàn không quan tâm gì đến tình trạng của tôi, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh động ngay.

Tôi thấy vậy cũng nhìn theo.

Trên đó tối đen như mực, gần như không nhìn thấy gì.

Bất chợt tôi nhận ra điều gì đó, cúi đầu nhìn lại thân thể mình. Tôi phát hiện ra một chỗ rất ảo diệu, đó chính là trong mắt tôi, thân thể của tôi đang phát sáng. Mà nói phát sáng cũng không chuẩn xác, chỉ là tôi vẫn có thể nhìn thấy thân thể mình trong hoàn cảnh tối om như thế. Đây hình như là một loại cảm giác mà mắt thường không thể nhìn thấy được.

Cũng vậy, tôi có thể nhìn thấy người dẫn dường. Hình như tôi với họ có một mối liên hệ kỳ diệu nào đó, khiến tôi cảm nhận được sự tồn tại của họ.

Người dẫn đường bật lên tiếng cười kì dị khiến tôi phải chú ý trở lại.

Tôi chỉ cảm thấy nổi gai ốc. Lần này không phải vì ác ý tỏa ra từ người dẫn đường, mà vì biểu hiện giống như một tên điên của gã ta.

Tiếng cười khàn đục khe khẽ phát ra từ cuống họng của gã, rồi đột nhiên vang to lên, gã ta đang sung sướng tột độ. Tôi cảm nhận được ý vị hả dạ trong tiếng cười ấy. Gã ta tựa như một tù nhân, hơn nữa còn là một tù nhân bị giam trong tử tù tối tăm vừa được thả ra.

Có cảm giác này, một phần vì trước đây tôi đã từng xem một bộ phim truyền hình. Chắc lúc đó tôi còn nhỏ, tình tiết trong phim thế nào thì không nhớ, chỉ nhớ mỗi hình ảnh lúc tù nhân đó ra tù và nó đã để lại chút tâm lý ám ảnh trong thời thơ ấu của tôi.

Trạng thái của người dẫn đường bây giờ cũng tương tự như vậy, hơn nữa còn duy trì trạng thái này rất lâu.

Mãi đến lúc trong hang động vang lên tiếng động khác, đồng thời có những luồng ánh sáng rọi tới thì người dẫn đường mới ngưng cười.

Gã quay đầu nhìn lại.

Tôi cũng quay theo thì nhìn thấy mấy người cảnh sát đang cầm đèn pin đi vào.

Nhờ ánh sáng của mấy cây đèn pin, tôi đã nhìn thấy tình hình trong động.

Trang Hoài và Lữ Xảo Lam không kể rõ chi tiết, bây giờ tôi đã nhìn thấy rồi.

Mặt đất đầy xương trắng, chỉ nhìn số lượng là đủ biết, người đã bỏ mạng ở trong này thật sự không hề ít.

Tôi có chút khẩn trương nhìn sang người dẫn đường.

Nhưng gã không hề để ý đến mấy cảnh sát.

Cất bước đi xuyên qua họ, có vẻ gã đang định rời đi.

Tôi thấy sắc mặt của gã ta đã không còn như trước, gã ta hình như đang tính toán gì đó mà trên người lại tỏa ra cái loại ác ý kia.

Cảnh mộng bất chợt lại nhảy cóc.

Tôi nghe thấy tiếng mưa gió ầm ầm.

Người dẫn đường trong một tấm gương bước ra.

Đó là tấm gương được gắn trên vách của bồn rửa tay trong nhà vệ sinh.

Gã đi ra khỏi phòng vệ sinh, rồi xuyên qua cánh cửa căn phòng đối diện.

Tôi nhìn thấy Vương Tiềm đang ngồi dậy trên giường.

Hình như Vương Tiềm vừa giật mình thức dậy, đờ đẫn nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài. Bộ dạng ngái ngủ đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt ngờ vực.

Vương Tiềm đến bên cửa sổ, bóng của ông ta phản chiếu trên kính cửa. Ông ta cực kì lo lắng, sau khi nhìn rõ trận mưa bên ngoài liền quay người lại.

Tôi nhìn thấy trong tấm gương, khuôn mặt ngược của người dẫn đường để lộ ra một nụ cười tràn đầy tà ác. Đây là khuôn mặt người xấu đúng nghĩa.

Tiếp theo nụ cười đó, một hồn ma đi xuyên qua cánh cửa của căn phòng.

Là Chu Vũ Thăng!

Tôi nhìn thấy Chu Vũ Thăng và Vương Tiềm cũng đã nhìn thấy.

Vẻ mặt của Vương Tiềm trở nên sợ hãi. Ông ta bắt đầu run rẩy, nhưng ngoài việc trợn to mắt lên nhìn thì ông ta chẳng còn làm gì nữa cả.

Chu Vũ Thăng giống như cái xác biết đi, sau khi đi vào phòng thì đứng trơ ra ngay tại chỗ. Vết thương trên cổ ông ta không ngừng chảy máu. Hình như chỉ có điều này là có thể chứng minh trước đó ông ta chắc chắn là tự đi vào và là một thứ đồ có thể hoạt động.

Vương Tiềm phát ra những âm thanh kì quái, tựa như bị thứ gì đó chèn ở cổ họng, hô hấp không còn thông nữa.

Tôi nhìn thấy nước mắt trên khuôn mặt Vương Tiềm, môi ông ta mấp máy như muốn nói gì đó nhưng không cất thành lời được.

Nụ cười trên khuôn mặt người dẫn đường càng thêm rộng hơn.

Đột nhiên, Chu Vũ Thăng lên tiếng, “Con trai, đi với cha đi con.”

Tôi chợt hiểu ra, đây không phải là Chu Vũ Thăng nói, mà là người dẫn đường đang điều khiển hồn ma của ông ta!

Mà chuyện này cũng không có gì lạ.

Trước đây tôi đã từng chứng kiến thủ đoạn của người dẫn đường. Hiển nhiên gã ta có thể khiến người khác rơi vào ảo giác, làm cho nhận thức của họ bị sai lầm. Xem ra, năng lực khống chế hồn ma của gã cũng có liên quan đến chuyện này.

Vương Tiềm từ từ quay người lại.

“Con trai, bao nhiêu năm rồi, con phải đi thôi.” Chu Vũ Thăng lại lên tiếng, “Cha và thằng cả, cả mẹ con nữa, đều đang đợi đó.”

Vương Tiềm phát ra những âm thanh nghẹn ngào khe khẽ, nhấc chân đi về phía Chu Vũ Thăng.

Chu Vũ Thăng quay người lại, đến trước tấm gương đang bị giấy báo dán kín.

Vẻ mặt Vương Tiềm hoảng hốt đi theo Chu Vũ Thăng đến trước gương, lảo đảo một cái rồi khụy gối xuống sàn nhà.

Chu Vũ Thăng và người dẫn đường đều không nhúc nhích.

Vương Tiềm hình như đã không còn chút sức lực, quỳ trên sàn nhà một hồi lâu mới ấn tay lên mặt gương, muốn bò dậy.

Nhưng sau khi ông ta chạm vào tấm gương thì tôi liền nhìn thấy thân thể của ông ta biến mất.

Việc này làm tôi giật mình.

Trước đó chỉ là suy đoán, bây giờ tôi đã được tận mắt chứng kiến suy đoán đó được chứng minh.

Tấm gương này có thể bắt người sống đi. Dù đã bị giấy báo che kín nhưng công năng của nó vẫn không hề mất.

Nhóm Trần Hiều Khâu chắc chắn đã bị bắt như vậy rồi!

Thế nhưng… rốt cuộc họ đã bị bắt đi đâu?

Trong thế giới tối tăm trong gương, tôi không hề nhìn thấy người nào. Ban đầu tôi cứ ngỡ người dẫn đường đã bỏ họ vào trong cái dị không gian kia rồi. Nhưng xét từ cảnh mộng khi nãy, xem ra người dẫn đường không thích dị không gian đó, thậm chí là mâu thuẫn mạnh mẽ.

Trong đầu tôi chợt hiện ra cảnh tượng đã nhìn thấy ở tòa lầu số 6 thôn Sáu Công Nông.

Quỷ Sai của Địa Phủ đã bổ sung hồn ma vào dị không gian đó để ngăn ngừa nó trở nên ác hóa. Phải chăng người dẫn đường bắt người sống nhét vào dị không gian ở Hối Hương, cũng để ngăn nó trở nên ác hóa?

Nhưng mà như thế…

Tim tôi tựa như đột ngột ngừng đập mấy giây, toàn thân như rơi xuống hố băng.

Tôi đã hủy hoại cái dị không gian đó rồi.

Thế nhóm Trần Hiểu Khâu thì sao?

Nếu họ vốn đang ở trong dị không gian đó…

Tôi chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm thì đã bị người dẫn đường lôi đi, bay vào thế giới trong gương.

Chu Vũ Thăng đang đi ở phía trước. Vương Tiền nơm nớp bất an nhưng cũng ngơ ngơ ngác ngác đi theo Chu Vũ Thăng.

Sau khi xuyên qua một tấm gương thì đến vùng ngoại ô.

Mưa như trút nước, khắp nơi đều bị ngập.

Tôi không nhìn rõ cảnh vật phía trước nhưng cái bóng mờ mờ đó chắc là núi.

Nhớ lại chuyện đã xảy ra trong cái đêm mưa gió ngập trời ấy, trong lòng tôi cũng đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra rồi.

Có nên ngăn cản hay không?

Nếu ngăn cản, có thất bại cũng chẳng sao, nhưng nếu thành công thì sẽ khiến người dẫn đường chú ý.

Tôi vẫn chưa nghĩ xong thì Chu Vũ Thăng đã tiếp tục bước về phía trước.