Trên thân thể người dẫn đường có rất nhiều vết thương. Trong đó có những vết do bị cào cấu, cả những vết bị cắn xé nữa. Có vẻ gã ta giống như đã bị một con mãnh thú, à không, một bầy mãnh thú tấn công.
Sau khi bước ra từ trong tấm gương một cách thảm hại, gã ta còn quay lại nhìn tấm gương, thần thái hoàn toàn không còn ung dung thong thả như tôi nhìn thấy trong lần gặp gỡ trước đây, trái lại cực kì hung tợn và gian ác.
Gã ta chẳng hề ngó ngàng gì đến tôi và hai hồn ma đang ở trong phòng.
Nhất thời tôi không biết phải làm sao, thực sự là vì mọi việc diễn ra quá nhanh.
Tôi vốn dĩ cho rằng ông Chu này đang nắm giữ mấu chốt quan trọng nào đó, còn trên người Nhị Tử kia thì đang giấu manh mối gì đó, ấy vậy mà lúc này thình lình lại chạm mặt người cần tìm. Trước đó tôi chỉ dự tính trước tiên phải tìm ra người dẫn đường đã, còn tiếp đó sẽ làm gì thì tôi còn chưa nghĩ ra nữa.
“Là mày…”
Tôi quay qua, người kêu Nhị Tử kia đang nhìn chằm chằm người dẫn đường bằng ánh mắt oán hận.
Người dẫn đường chỉ liếc nhìn ông ta một cái rồi di chuyển ánh mắt lên người tôi.
Bất giác tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh toát ra từ tận đáy tim. Cảm giác này giống hệt lúc tôi nhìn thấy cánh cửa cuối hành lang trong phòng nghiên cứu.
Sự độc ác đơn thuần, ngoài ra không còn gì khác.
Trong cuộc đời tôi, ngoài các sự kiện quái dị ra thì cũng chưa hề gặp phải nguy hiểm gì, càng chưa hề chạm trán người tàn độc cực độ nào, dù là trong các sự kiện quái dị, cũng hiếm khi gặp phải những thứ như thế.
Ác ý trên thân thể người dẫn đường còn mạnh mẽ hơn cả Niên Thú, hơn cả hòn đá tinh.
Đầu óc tôi nhất thời rơi vào trạng thái trống rỗng.
“Á!” Tiếng gào rống của Nhị Tử khiến tôi giật mình.
Ông ta cầm cây bút máy trong tay, không biết từ khi nào đã lao đến trước mặt tôi, rồi xuyên thẳng qua thân thể của tôi.
Tôi cảm thấy lạnh đến thấu tim, âm khí của hồn ma vừa xẹt qua người tôi.
Nhị Tử bổ nhào về phía người dẫn đường, cây bút máy trong tay hung tợn nhắm vào mặt của gã ta.
Hình như tôi thấy một cái bóng mờ ảo, chớp mắt thì tôi nhìn thấy Nhị Tử run rẩy lùi lại.
Trước mặt Nhị Tử bây giờ đã không còn là người dẫn đường nữa, mà là ông Chu.
Cây bút máy đang cắm sâu trên cổ của ông Chu, máu tươi ròng ròng chảy ra.
Vết thương này trùng hợp với vết thương trước đó của ông Chu.
Nhưng nhìn vết máu đỏ tươi thì hình như đây là một màn “trình diễn” lại.
Thân thể của Nhị Tử run lên dữ dội.
“Mày lại giết cha ruột của mình nữa.” Người dẫn đường hiện ra ngay vị trí mà lúc nãy ông Chu đứng ở đó, điềm đạm lên tiếng. Gã ta đã khôi phục lại nét thong dong trước đây.
Nhị Tử suy sụp hoàn toàn, khóc rống lên như một đứa trẻ.
Tôi cảm thấy tất cả những gì đang diễn ra trước mắt khá là hoang đường.
Càng hoang đường hơn là ông Chu cứ thế mà biến mất, tựa như mọi chuyện đều là ảo giác.
Và hình bóng của Nhị Tử cũng đã trở nên mờ nhạt, rồi dần dần tan biến.
Tôi nhận ra mình không nên ở đây xem kịch nữa.
Lúc quay qua nhìn người dẫn đường thì bắt gặp gã ta cũng đang nhìn tôi.
Không giống lần đối mặt trước, lần này nhìn vào hai mắt của gã ta, tôi như nhìn thấy bóng mình phản chiếu ngược trên hai con ngươi trong mắt gã ta.
Đầu tôi nổ “đùng” một tiếng, giống như bị người nào đó đập mạnh vào đầu đến hoa mắt chóng mặt, lại giống như bị ai đó trói gô lại, tư duy và phản ứng đều trở nên chậm chạp, chỉ ý thức được một điều duy nhất là mình ở trong con ngươi của người dẫn đường.
Bộ dạng của tôi dần thay đổi, trở thành một ông già.
Là ông Chu.
Chu…
Tôi họ Chu?
Tôi họ Chu…
Chu… Chu Vũ Thăng, ý là thành tiên, ông nội đã chọn tên cho tôi như thế. Tên của người trong nhà họ Chu đều phảng phất tiên khí, nghe kể là do tổ tiên của họ Chu xuất thân là thần tiên.
Chuyện này đương nhiên là vô căn cứ, tuy tôi sinh ra trong thời đại cũ, trải qua những tháng năm chiến loạn, nhưng cũng từng đi du học, học tập văn hóa của phương Tây, những chuyện mê tín như thế đương nhiên là không tin. Mặc dù ông nội cũng không tin, nhưng đó vẫn là truyền thống của gia tộc.
Nhưng chuyện tổ tiên tôi đã từng là danh gia vọng tộc là có thật, vì đã xảy ra một số chuyện nên có người trốn khỏi đất tổ, cũng vì muốn bảo tồn dòng máu của tổ tiên. Ngoại trừ nhánh của gia đình tôi ra, những người trong tộc khác đều đã chết sạch, không thoát một ai.
Thời cuộc biến đổi, thế sự xoay vần, chuyện gia tộc nào đó bị suy tàn không phải là hiếm.
Tôi vốn dĩ không mấy để tâm, mãi đến khi về già mới nghĩ đến chuyện “đi tìm nguồn cội”. Chuyện này cả thế hệ ông nội tôi cũng chưa hề nghĩ đến.
Sau đó, tôi bèn đến Hối Hương. Để thuận tiện cho việc tìm kiếm lịch sử của gia tộc, tôi đã vào làm việc trong Cục lưu trữ. Hằng ngày thường sưu tập các sách cổ về văn hiến Hối Hương, hoặc các câu chuyện lưu truyền trong dân gian.
Chuyện ma ở Hối Hương cực kì nhiều, nhưng người dân ở đây thì chẳng mấy để tâm. Không phải không tin, mà là cảm thấy những con ma này sẽ không làm hại mình. Ma Hối Hương sẽ không làm hại người Hối Hương.
Tôi cảm thấy quan niệm này rất thú vị, nên đã từng điều tra thử, nhưng cũng giống như việc tôi tìm không được lịch sử gia tộc vậy, tôi không hề tìm thấy manh mối nào có liên quan đến chuyện này.
Nhiều nằm trôi qua, tôi sống và làm việc rất vui vẻ với các đồng nghiệp trong Cục lưu trữ. Trong đó có hai cậu thanh niên đều rất hiếu học, một trong hai người còn là người xứ khác đến.
Cậu ta tự giới thiệu tên mình là Vương Tiềm, con thứ hai trong gia đình, so với anh chàng đồng nghiệp còn lại thì vẫn nhỏ tuổi hơn, nên được gọi là “Nhị Tử”.
Vương Tiềm rất thích theo tôi học hỏi, suốt ngày đặt câu hỏi, không chỉ hỏi về mảng học thuật, mà cả chuyện đời tư của tôi cũng hỏi. Tôi không thích cậu ta lắm, nhưng quả thật cậu ta là một người thông minh lanh lợi. Tôi đã tặng cho cậu ta một cây bút máy, còn kèm theo một phong thư và một tờ giấy giới thiệu, để giới thiệu cậu ta đến một trường đại học ở thủ đô học bồi dưỡng chuyện môn. Trên đó tôi còn mấy ông bạn già, có thể giúp đỡ cho cậu ta đôi chút.
Mỗi lẫn nhìn Vương Tiềm, tôi đều có cảm giác kì lạ, không biết nên nói là gần gũi hay chán ghét nữa.
Hôm đó, cậu ta xông vào phòng làm việc của tôi quát tháo ỏm tỏi.
Cậu ta nói gì nhỉ…
Tôi cảm thấy kí ức của mình mờ nhạt, nhưng ngay lập tức đã trở nên rõ ràng.
“… Anh cả chết rồi! Anh cả chết rồi ông biết không hả? Anh ấy và chị nhà họ Lý đã đến lúc bàn chuyện cưới hỏi, chỉ vì không rõ cha là ai nên nhà họ Lý đã nuốt lời! Tại ông hết! Tất cả là tại ông!”
Vương Tiềm gào thét như thế xong liền lao đến đâm cây bút máy vào cổ tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi mới nhớ lại. Nhiều năm về trước, tôi nhớ nhung người vợ đã mất nên hay uống rượu. Trong cơn say tôi đã cùng với một sinh viên nữ lúc đó đến hỏi chuyện học hành… Cô ấy là người ngoại tỉnh thi đậu lên trường ở thủ đô, người nhà không sống ở thủ đô. Thế là tôi và cô ấy lén lút sống với nhau. Cô ấy đã sinh cho tôi một đứa con trai. Trong trường không ai biết, người nhà của cô ấy cũng chẳng ai hay. Nhưng lúc cô ấy vì tôi mà có thai lần nữa thì sự tình đã bị bạn học cô ấy phát hiện, đồn rần rần trong trường. Tôi yếu đuối nên đã chọn cách trốn tránh trách nhiệm, trơ mắt nhìn cô ấy bị nhà trường đuổi học, còn mang theo cả đứa con, bị người nhà cô ấy lôi đi xềnh xệch trong sân trường.
Lúc đó…
Tôi gục xuống sàn.
Vương Tiềm vô cùng hỗn loạn, bấy giờ mới sực tỉnh trong cơn đau đớn và phẫn nộ.
Cậy bút trong tay cậu ta rớt xuống, sau đó nó đã làm giống y như tôi trước kia, chạy trốn. Lao ra ngoài mà không hề quay đầu nhìn lại.
Tôi cảm thấy máu mình đang không ngừng chảy.
Bất giác, có đôi chân ai đó xuất hiện trước mắt tôi.
Không nhìn thấy toàn thân người đó, nhưng nghe thấy giọng nói đầy cám dỗ của loài ác ma: “Bây giờ ông có tâm nguyện gì?”
Tâm nguyện của tôi là muốn chuộc tội.
Muốn Vương Tiềm được sống yên bình, đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng cả đời…
Tiếng chuông bị vỡ đột nhiên vang vọng trong đầu tôi. Đây là âm vang trong kí ức của tôi hiện ra.
Ngay lập tức tôi giật mình tỉnh dậy.
Tôi không phải là Chu Vũ Thăng!