Tôi liếc nhìn Trang Hoài một cái.
Tôi cứ cảm thấy thái độ của ông lão ấy với ông Chu khá kì lạ, nhưng có khả năng là giữa hai người họ ngày xưa từng lục đục chuyện gì đó, nên bây giờ mới không muốn nhắc đến ông Chu nữa.
Nếu Trang Hoài nghi ngờ ông lão đang giấu giếm chuyện gì đó, kỳ thực cũng dễ hiểu.
Tôi ngẫm nghĩ, có chút lo lắng chuyện này liên quan đến người dẫn đường, “Hay là tôi đi cho.”
Chí ít thì lúc đối mặt với hồn ma, tôi còn có thể nhìn được, nghe được, cảm nhận được, chứ không đến nỗi như Trang Hoài chẳng biết tí gì cả, ngay cả hồn ma đến gần cũng không phát hiện được.
Trang Hoài nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu đồng ý, “Vậy đến lúc đó tôi sẽ tìm cách giữ chân họ.”
Lữ Xảo Lam lo lắng nói: “Anh phải cận thận đấy.” Cô ấy còn muốn đưa bùa hộ thân cho tôi.
Tôi từ chối, rồi dặn hai người họ cẩn thận hơn, nhưng trong lòng tôi cũng không nắm chắc được.
Từ những bộ tài liệu thiếu rách nghiêm trọng, chúng tôi không còn phát hiện thêm mấu chốt nào nữa. Những địa danh như thôn Quẹo Cổ, núi Khóc Mộ trong này không thấy nhắc đến. Trái lại thôn Câm mà chúng tôi chưa từng đi thì trong những hồ sơ này có một trang ghi chép tỉ mỉ về thôn đó.
Đây là một câu chuyện về nhân quả luân hồi, báo ứng có đủ. Chuyện kể rằng, người trong thôn đã vu khống một người thật thà tội ăn trộm, chiếm hết ruộng đất của ông ta vẫn chưa đủ, còn cắt lưỡi để ngừa ông ta lên báo quan. Đợi đến lúc người thật thà đó tuyệt vọng vì nghèo khó, chết đói ở đầu đường, sau đó thi thể được nghĩa trang quan phủ mang về chôn một cách sơ sài thì từ đó cả làng bắt đầu mắc bệnh, lần lượt đều bị câm hết.
Chuyện này cùng chung mô tuýp với thôn Quẹo Cổ, nhưng trong những điều được chép lại thì không đề cập đến ma quái, mà chỉ cho là báo ứng. Kết cục sau này của cái thôn đó cũng không được chép lại.
Xem ra, thôn này không bị ma ám.
Bấy giờ ba người kia mới quay lại.
Tôi và Trang Hoài nhìn nhau một cái, rồi đi hỏi nhà vệ sinh ở đâu.
“Ở trên tầng hai ấy, cuối hành lang.” Ông Lưu trả lời.
Tôi cảm ơn rồi đi lên.
Bên trong Cục lưu trữ yên lặng như tờ, tiếng người ở bên ngoài vọng vào cũng trở nên loáng thoáng mơ hồ.
Lúc lên lầu, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của mình.
Đôi giày ướt phát ra những âm thanh khá buồn cười, cảm giác ẩm ướt này khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Hành lang tối om. Lúc trước lên đây, tôi cứ ngỡ trên này chỉ có ba gian phòng, vì chỉ có ba cái biển được treo. Bây giờ đi thêm một đoạn nữa thì mới nhận ra ở đây có tất cả bốn phòng. Trong ba gian phòng trước mặt, có một phòng treo biển “kho tin tức”, cửa đã khóa, nhưng nhìn từ ô cửa sổ nhỏ có thể thấy được bên trong có bốn năm chiếc máy tính. Hai gian còn lại là phòng làm việc và nhà vệ sinh. Đối diện với nhà vệ sinh là gian phòng mà lúc trước tôi không nhìn thấy. Phòng làm việc khóa rồi, nhưng gian phòng đó thì không.
Tôi xoay tay cầm, đẩy cửa gian phòng ra liền cảm thấy âm khí phả thẳng vào mặt.
Lách tách…
Tôi nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt vang ra từ bên trong.
Một ông lão toàn thân ướt nhẹp và dính đầy bùn đất đang đứng trong phòng, vẻ mặt đờ đẫn, da trắng bệch kì dị.
Trên bả vai chiếc áo sơ mi trắng của ông ấy dính thứ gì đó đỏ sậm, vệt đỏ đó kéo thẳng đến ngực.
Bất giác tôi cảm thấy nổi gai ốc.
Đôi mắt ông ấy trắng dã, xem ra cực kì bất thường.
Tôi không biết thứ mà ông ta đang nhìn là gì, có thể là đang nhìn tôi, cũng có thể là đang nhìn…
Tôi né qua một bên, rời ra khỏi vị trí cửa vào.
Tròng mắt trắng dã của ông ấy không vì thế mà chuyển động.
Hồn ma này hình như đã mất hết tri giác rồi, trở thành vật vô tri.
Tôi đang định đi vào trong thì nhìn thấy hình bóng của hồn ma đó trở nên lờ mờ rồi biến mất.
Bàn chân vừa nhấc lên của tôi lại đặt xuống, quay qua quan sát bên trong căn phòng trước.
Đập ngay vào mắt là các tờ báo cũ dán trên một mặt tường. Có vẻ là dùng giấy báo thay cho giấy dán tường. Nhưng tôi nhìn thấy ánh sáng phản chiếu hắt ra từ kẽ hở của những tờ báo. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ đang chiếu lên đó, nên ánh sáng dội lại rất chói mắt.
Tôi rón rèn đi vào, khụy người xuống, bóc tờ báo đã tróc góc ra.
Trong phòng vốn không có cái ghế đẩu nào.
Loay hoay một lát, tôi kéo mạnh cả tờ báo đó xuống.
Các tờ báo dùng keo lỏng dán lại với nhau, nên tôi vừa kéo một tờ thì rất nhiều tờ khác rớt xuống theo.
Mảng giấy báo lớn bị bóc ra, để lộ ra một tấm gương lớn.
Tấm gương rất mỏng, tựa như một tấm giấy bìa cứng dán lên tường. Đồng thời, trên mặt gương còn dán tiêu đề quảng cáo đã nhạt màu.
Tôi không hề thấy bóng mình phản chiếu trong gương.
Mà ở trong cái gương đó cũng không phải là gian phòng sơ sài của người đàn ông độc thân, không có giường đơn ngắn thấp, không có thanh mắc áo bằng dây thép, cũng không có quần áo chất đống trên ghế, càng không có chiếc bàn dài để đồ gia dụng và các dụng cụ nấu ăn.
Trong tấm gương là một gian phòng làm việc, hơn nữa là phòng làm việc cá nhân.
Hồn ma nhìn thấy khi nãy đang ngồi trước bàn làm việc, thần thái đờ đẫn biến mất, thay vào đó là một tác phong rất nghiêm túc, đang cúi đầu làm việc.
Chiếc đèn bàn đang bật sáng, ánh sáng vàng vọt lan tỏa khắp gian phòng.
Ông lão đó chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa vào, đặt bút xuống, đẩy ghế ra đứng dậy, bước đến chỗ cửa ra vào.
Cánh cửa mở ra.
Ông lão được gọi là Nhị Tử kia bước vào phòng. Đương nhiên ông ta lúc này đang còn rất trẻ, trên mặt không có nếp nhăn, thân thể rắn chắc, đang trong thời kỳ sung mãn của tuổi trẻ. Nhưng khuôn mặt thì không thay đổi gì nhiều.
Trên mặt của ông ta cũng có nét bực tức kích động đúng chất thanh niên, huơ tay múa chân, lớn tiếng nói gì đó.
Ông lão chau mày, định lên tiếng, nhưng sau khi mở miệng thì chợt ôm lấy tim mình, sắc mặt tái mét. Ông lão ngã gục xuống sàn, động tác của thanh niên kia khựng lại ngay lập tức, sợ hãi cúi đầu nhìn ông lão.
Trên tấm gương lóe lên chùm ánh sáng chói mắt.
Tôi nheo mắt ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Bóng đèn tuýp trên trần nhà bật lên, chiếu sáng lóa toàn bộ gian phòng. Trong đó cũng có tác dụng phản sáng của tấm gương kia, hiệu quả phản quang thực sự quá tốt.
Tôi nhìn lại mặt gương, hình ảnh trên đó đã khôi phục bình thường trở lại và trong đó cũng đang phản chiếu thân thể của tôi.
Tôi đưa tay ấn lên mặt gương.
Nếu năng lực của tôi có tác dụng, nghịch chuyển được thời gian của tấm gương… chỉ khẽ nghịch chuyển một chút thôi. Nói không chừng có thể nhìn thấy Trần Hiểu Khâu và Trần Dật Hàm…
Dưới lòng bàn tay của tôi bất chợt đỏ tươi, không biết máu ở đâu ra mà che kín hết mặt gương, chẳng còn nhìn thấy những thứ khác được nữa.
Tôi hoảng hốt nhấc tay ra.
Những vệt máu đó chưa biến mất, vẫn còn chảy dài trên mặt gương.
Máu của ai?
Hồi nãy trên người hồn ma đó có máu…
Nhưng hồn ma đó rõ ràng là ông lão ở trong gương mà!
Ông Chu… Ông Chu lâm bệnh qua đời, thế vết máu trên người hồn ma thì sao? Cả những vết bùn đất nhầy nhụa nữa?
Bất giác tôi nhận ra có điểm nào đó khác thường.
Có những chuyện tôi vẫn chưa nhìn thấy được thì đã bị ánh đèn thình lình bật sáng cắt ngang.
Tôi định thần lại, nhận ra vệt máu trước đó trên mặt gương đang chảy ra ngoài. Máu trượt trên mặt gương rồi chảy xuống nền.
“Á!”
Dưới lầu vang lên tiếng hét kinh thiên động địa, không giống bất kì âm thanh nào mà tôi từng được nghe.
Tôi đang định xông ra khỏi phòng chạy xuống dưới lầu xem thử thì nghe thấy sau lưng có tiếng thanh gỗ đang va đập vang lên giòn tan.
Trước cửa phòng, một bóng người còng lưng chắn ngang lối đi của tôi.
Ông lão Nhị Tử nước mắt ròng ròng, bước chân lảo đảo đi vào trong.
Tôi chợt hiểu ra, người này thực ra là ma, luôn luôn là một con ma.
Nhị Tử cúi đầu xuống, khe khẽ nhấc tay lên, trong tay đang cầm cây bút máy. Bàn tay run rẩy của ông ta hoàn toàn không cầm chắc cây bút được. Cây bút rớt xuống, khiến những vệt máu dính trên bút cũng văng ra, lốm đốm trên sàn nhà.
Không khí trong gian phòng trở nên cô đặc không thể tả, luồng âm khí đậm đặc này khiến tôi cứng đơ cả thân thể. Quay đầu nhìn lại, trong tấm gương dính đầy máu có một bóng người đầy thương tích bước ra.
Chính là người dẫn đường!