Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 742: Người dẫn đường (3)




Biến cố này làm tôi giật nảy mình, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc hơn nữa là phản ứng của Trang Hoài và Lữ Xảo Lam.

Trang Hoài rút súng ra, căng thẳng hỏi tôi: “Là thứ gì vậy? Ở đâu?”

Lữ Xảo Lam thì hét lên một tiếng rồi lùi lại phía sau mấy bước.

Tôi đưa mắt nhìn chiếc ba lô mà Lữ Xảo Lam đang đeo, chỗ ấy vẫn yên ắng, hai con gấu Teddy bên trong không nhảy ra.

Họ không nhìn thấy con gấu Teddy đó!

Cuộc chiến ở bên kia vẫn đang tiếp diễn. Ông già không hề chịu lép vế, giằng con gấu ra khỏi mặt mình. Con gấu bị ném lên bàn, nhảy lùi ra sau mấy bước, rồi lao tới tiếp.

Cuộc chiến này khiến cho ngăn bàn rớt xuống đất, đồ đạc linh tinh bên trong rơi hết ra ngoài.

Tôi thoáng thấy một luồng ánh sáng phản chiếu.

Trong đống đồ đạc nằm ngổn ngang trên sàn nhà, có một vật thể phản quang.

Đó là một chiếc gương, xem ra nó được tháo ra từ một vật gì đó, trên mặt gương có vết nứt và lổ hổng rất rõ, còn có khá nhiều vết ố nước và bụi bặm chưa được lau sạch.

Ngực tôi nóng lên, là lá bùa hộ thân đang nóng lên!

Lữ Xảo Lam cũng đang đè chặt ngực mình, chắc cũng có cảm giác giống tôi.

Tôi không suy nghĩ gì nhiều, nhân cơ hội con gấu Teddy khống chế được ông già, vội vàng lao đến chỗ chiếc gương, giật phăng dây bùa hộ thân đang đeo trên cổ xuống, ấn lên trên mặt gương. Cảm giác nóng rát liền từ lòng bàn tay tôi truyền lên cái gương.

Chiếc gương vỡ tan, mảnh vỡ văng ra, trúng lên má tôi, đau nhói.

Nhưng hai bàn tay đang đè lên chiếc gương còn đau hơn. Một tay thì bỏng rát, là thật sự đang bị nung bởi nhiệt độ cao; còn tay kia thì tựa như bị cắt thành hai mảnh, máu tươi chảy ra.

Tôi cắn răng ghìm cơn đau lại, lấy hết sức gào lên: “Thả họ ra! Thả họ ra thì tao buông tay!”

Năng lực của tôi tuy có hiệu quả rất nghịch thiên, nhưng hủy hoại tấm gương như thế này thì không cách nào cứu được nhóm Trần Hiểu Khâu. Tôi phải ép con ma đó thả họ ra. May sao bùa hộ thân mà Diệp Thanh cho đã có tác dụng.

Lữ Xảo Lam là một người thông minh, lúc này cũng xả thân vì nghĩa, tháo bùa hộ thân ra, chạy đến bên cạnh tôi, cũng muốn giúp một tay.

Thế nhưng, hồn ma đang bị gấu Teddy cắn xé kia hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến tôi.

Đột nhiên tôi nhận thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Gấu Teddy đã dũng mãnh ăn hết toàn bộ hồn ma đó rồi.

“Các người đang làm cái gì vậy? Sao lại vào được đây?”

Có tiếng gắt gỏng vang lên sau lưng tôi.

Tôi giật bắn người, bất giác nhận ra mình đang đứng trong một căn phòng vệ sinh dơ bẩn, dưới tay đang ấn chặt một cái gương vỡ.

Tôi vừa buông tay, cái gương liền rơi loảng xoảng xuống cái bồn rửa tay còn dơ hơn nữa. Trên mặt gương còn dính máu của tôi và một ít tro tàn.

Bùa hộ thân đã cháy rụi rồi!

Tôi quay đầu lại.

Người đứng ngoài cửa nhà vệ sinh đang nhìn Trang Hoài, cổ nghểnh lên, nhưng khuôn mặt đỏ gay, giọng điệu hống hách giận giữ khi nãy đã biến mất.

Đằng sau ông ta còn mấy người nữa, dáng vẻ đầy tò mò.

Căn phòng bên ngoài hình như là phòng bếp của một cửa hàng ăn, có nhiều kệ chứa và xoong nồi.

Tôi trông thấy sau lưng họ có bóng người rời đi, mặc đồ vest, đội mũ phớt.

Nhất thời tôi đã kịp phản ứng, vội vàng xông ra, nhưng bị mấy người đó cản trở một lúc.

Đến lúc tôi chạy tới cửa sau phòng bếp ấy, đẩy cửa ra thì chẳng thấy gì ngoài thùng rác và rãnh thoát nước.

Tôi không khỏi sầm mặt lại.

Vừa quay người liền trông thấy những người đó đang nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, ngoài ra họ còn mang vẻ mặt không hiểu gì mà nhìn Lữ Xảo Lam đang trong nhà vệ sinh.

Lữ Xảo Lam đang ôm một con gấu Teddy khóc.

Trang Hoài mặt mày u ám, cất súng đi.

Có anh ta là cảnh sát ở bên cạnh, nên chúng tôi đã dễ dàng rời khỏi cái cửa hàng nhỏ đó.

Ông chủ cửa hàng gọi nhân viên, người nhà và bạn bè đến giúp dọn dẹp rác rưởi và nước ngập ở trong nhà hàng thì đúng lúc gặp được chúng tôi.

Mà ba người chúng tôi vốn dĩ là đi Cục lưu trữ mới đúng. Nhưng Trang Hoài lại lái xe đỗ trước cửa của cửa hàng ăn này, tôi và Lữ Xảo Lam cũng không phát hiện ra sự kì lạ, mơ mơ hồ hồ đi vào trong nhà vệ sinh sau bếp của cửa hàng ăn, đụng phải con ma đó và cũng đụng phải một con gấu Teddy.

Trở lại xe, Trang Hoài giúp tôi băng bó vết thương trên hai tay.

Trên xe rất yên tĩnh, Lữ Xảo Lam đã không còn khóc nữa, chỉ vỗ về con gấu Teddy mới tìm lại được.

Trang Hoài ném thùng y tế ra băng ghế sau, rút bao thuốc lá ra, sau khi hỏi thăm Lữ Xảo Lam một tiếng, rồi châm lửa. Anh ta lại đưa thuốc qua cho tôi, tôi cũng chẳng khách sáo.

Hai chúng tôi dù đã nuốt mây nhả khói một chập, nhưng tâm trạng vẫn rất tệ.

“Mẹ nó, chính là như vậy?” Bất chợt Trang Hoài lên tiếng.

Tôi nhả ra một làn khói, “Ừ, chắc vậy.”

Hai tay vẫn còn đau buốt, nhưng tâm trạng nặng nề còn khiến tôi khó chịu hơn.

Trang Hoài đưa hai chúng tôi vào nhà hàng đó, tôi thật sự không phát hiện ra chút gì. Một cảnh sát giàu kinh nghiệm như Trang Hoài cũng không phát hiện ra ông già đó có vấn đề. Còn tôi thì càng không thể nhìn ra ông ta là một con ma.

Việc tôi ngăn Trang Hoài lại cũng chỉ là trực giác nhất thời mà thôi.

Tôi còn nhớ lời dặn dò của Diệp Thanh và cũng nhớ sự nghi ngờ của mình với Diệp Thanh khi đó.

Không được nhận đồ của ma quỷ đưa cho.

Đó chỉ là một ý niệm bất chợt lóe lên.

Chuyện này cũng na ná giai đoạn tôi đọc nhiều hồ sơ của Thanh Diệp quá, khiến cho trong đầu bị ám ảnh vậy.

Hai con gấu Teddy của Lữ Xảo Lam không có một chút phản ứng trong toàn bộ quá trình đó, thì đây rõ ràng là một tình huống không ổn chút nào. Có điều, chuyện này cũng tương tự như chuyện mà Trần Hiểu Khâu đã trải qua.

“Xem ra thật sự là ma dẫn đường rồi.” Tôi dập tắt điếu thuốc.

Trường hợp mà chúng tôi gặp phải, cũng gần giống như ma dẫn đường trong truyền thuyết đã nói.

Thông tin tốt duy nhất chính là vốn dĩ tôi cứ ngỡ tất cả mọi chuyện là do con ma nào đó ở Hối Hương làm. Bây giờ xem ra thì là do người dẫn đường tự mình động thủ rồi.

“Vẫn đi Cục lưu trữ chứ?” Trang Hoài cũng dập tắt điếu thuốc.

“Đi!” Tôi trả lời dứt khoát.

Đương nhiên phải đến cục lưu trữ, phải tìm cho được tư liệu lịch sử của Hối Hương, điều tra cái người dẫn đường đó là thế nào.

Lần này, Trang Hoài lái xe rất cẩn trọng, nhiều lần quan sát tình huống xung quanh.

Nhưng trong lòng tôi thầm hiểu, làm như vậy cũng chẳng ích gì.

Con ma đó đủ sức lừa chúng tôi một lần, đương nhiên có thể lừa lần nữa. Lần trước chúng tôi trúng chiêu thế nào, bây giờ tôi vẫn chưa hiểu nổi, chứ đừng nói gì đến đề phòng.

Thực lực ghê gớm của con ma đó khiến tôi có chút lo lắng.

Hủy đi núi Khóc Mộ, rồi quay qua tính sổ chúng tôi, khả năng này cũng không phải hạng xoàng.

Lữ Xảo Lam vỗ vai tôi, vừa quay lại thì nhìn thấy cô ấy đưa lá bùa hộ thân qua.

“Anh dùng đi. Để ở chỗ tôi không bằng để ở chỗ anh.” Lữ Xảo Lam nói.

Tôi lắc đầu, “Cô đeo đi. Vốn dĩ là để cô phòng thân mà.”

“Không sao đâu, tôi có gấu của mình.” Lữ Xảo Lam mỉm cười, đưa lá bùa hộ thân về trước.

Bây giờ tôi khá là rụt rè với những động tác này của người khác.

Tôi khẽ nhìn con gấu Teddy trên gối của Lữ Xảo Lam, hình như nó cảm nhận được, ngước đầu lên nhìn tôi. Nó bị thiếu cái đuôi tròn trĩnh, sau lưng cũng đã rách chỉ, nhưng nhìn một cách tổng thể thì vẫn là một món đồ chơi nhồi bông rất bình thường.

Chiếc ba lô của Lữ Xảo Lam đang đặt bên cạnh cô ấy, dây kéo đã mở, tôi có thể nhìn thấy hai con gấu Teddy bên trong.

Xem ra, có lẽ Lữ Xảo Lam sẽ không có vấn đề gì đâu.