Tôi đứng yên, hồi lâu không dám nhúc nhích. Cảm giác như bị kim chích vẫn không hề mất đi.
Tôi cũng không thể cứ đứng mãi ở đây giằng co như thế này được.
Hít thật sâu, sau khi nhìn kỹ vết chân in hằn trên đất, tôi nhấc chân giẫm lên một vết chân khác.
Leng keng…
Dù tiếng chuông vang lên rồi nhưng những ánh nhìn kia vẫn bám theo từng chuyển động của tôi.
Tôi lại dừng bước, giơ điện thoại trong tay lên, cẩn thận quan sát xung quanh.
Trên thực tế, khi vừa dùng điện thoại chiếu như thế thì tôi loáng thoáng có thể nhìn thấy nguồn phát ra những ánh nhìn kia.
Tay tôi run lẩy bẩy, suýt nữa làm rơi điện thoại.
Trong hang động lởm chởm những hòn đá kỳ dị, giữa những cột đá chìa xuống đều có một đầu người lơ lửng, mỗi đầu người lại có một đôi mắt mở lớn, không hề chớp mà cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Hơn nữa, tại vết đứt nơi cổ của cái đầu, máu vẫn không ngừng chảy xuống.
Kỳ lạ là lúc trước tôi không hề nghe thấy âm thanh gì, bây giờ sau khi nhìn rõ cảnh tượng trong bóng tối, tôi lại nghe thấy tiếng nước chảy.
À không, phải nói là “tiếng máu chảy”.
Tí tách, tí tách, tí tách…
Âm thanh này làm cho hang động như đang có mưa nhỏ.
Cảnh tượng này còn đáng sợ hơn thấy ma. Mặc dù, những người này có thể coi là đã thành ma rồi…
Tôi gắng bình tĩnh lại, phát hiện những đầu người này ngoài việc nhìn tôi chằm chằm thì không có hành động gì khác, nên tôi cũng thả lỏng hơn chút.
Những chiếc đầu người không phải bay lơ lửng trên không, mà là bị treo trên không, tóc bị buộc vào trụ đá.
Chỉ nhìn những đầu người này đều là tóc dài thì cũng đoán được chắc chắn không phải người thời hiện đại.
Tôi thử đếm, chỉ tính từ chỗ tôi có thể nhìn thấy thôi là mười một, mười hai cái rồi.
Trong sơn động này không biết đã chết bao nhiêu người… Nhất thời tôi cũng không dám nghĩ đến nữa.
Từ trong câu chuyện của hồn ma ông lão kia, tôi cũng không nghe ra được trong động đã chết nhiều người như vậy. Không phải ông lão không biết rõ tình hình, mà là sau hồn ma ông lão kia, chỉ sợ nơi này…
Tôi hít một hơi dài, lại lấy điện thoại soi đường.
Bước lên những dấu chân, tôi tiếp tục đi về phía trước.
Đoạn đường này so với trước càng khó đi hơn, lối đi chật hẹp, còn có nhiều mỏm đá cản đường rất khó đi qua.
Không biết cái người đạo sĩ trước kia có phải là con nhà luyện võ không, mà có thể dễ dàng bước đi trên cả mỏm đá dốc như thế. Riêng tôi cần cả sự kết hợp của tay mới vượt qua được. Điều này khó tránh có lúc tôi dẫm không chuẩn vết chân, mỗi lúc như thế thì tôi liền cảm nhận được sự chuyển động nhè nhẹ xung quanh.
Không những vậy, phía trước còn truyền đến tiếng “ừng ực”. Cũng không biết nó phát ra từ thứ gì.
Tôi chật vật bước về trước, mồ hôi túa ra đầm đìa. Cuối cùng thì cũng đến chỗ rộng rãi hơn.
Trước mắt tôi là khoảnh đất rộng hai, ba mét vuông; không có đá, chỉ toàn bùn đất, nhìn có vẻ bằng phẳng.
Kỳ lạ là nơi này không có vệt máu.
Giữa mảnh đất cắm một bức cờ phướn đã cũ nát, bùa chú không đầy đủ trên đó cũng chính là hình bùa chú tôi nhìn thấy trên cờ phướn của con ma không đầu.
Tôi không nhìn thấy dấu chân trên máu nên không dám bước tiếp.
Soi đèn một lúc lâu, tôi vẫn không nhìn thấy có thứ gì. Suy nghĩ một chút, tôi ngước đầu và rọi đèn lên trên.
Không ngừng chuyển động ánh đèn, bỗng tôi nhìn thấy một cái đầu người trắng bệch.
Leng keng…
Tiếng chuông không ngừng ngân lên. Trong hang động oi nóng không có gió nhưng chiếc cờ phướn cũ nát lại phất phơ.
Tôi nuốt nước bọt, rồi chuyển sang nhìn chỗ khác.
Không đến ba mét là đỉnh động, trên đó treo chín cái đầu người. Khác với đầu người ở ngoài lối đi, những người này, kẻ có râu, kẻ thì mặt mày nhẵn thín, da cũng trắng và sạch sẽ hơn. Làn da trắng bệch, xanh tím, không biết do thị lực tôi tốt hay nhờ có ánh đèn nên có thể nhìn thấy rõ cả mạch máu dưới da của đầu người. Còn một điểm khác biệt nữa là bọn họ đều nhắm mắt, vết đứt ở cổ sạch sẽ, cơ và xương thấy rõ ràng, không có máu chảy.
Chỉ dựa vào da có thể đoán được, những đầu người lúc trước tôi nhìn thấy chỉ e đều là dân lao động, còn những người này có lẽ được sống an nhàn sung sướng, ít nhất không phải làm việc nặng.
Tôi càng nghĩ không rõ.
Theo lời hồn ma ông lão kể, những người bị chặt đầu chết trong sơn động có lẽ đều là người dân thôn Quẹo Cổ, cùng lắm thì có thêm mấy kẻ nhàn rỗi tìm chết, bao gồm cả ông lão. Nói không chừng, trong những người này có ông lão kia?
Tôi nghi ngờ trong lòng, đánh giá hình dạng của những người kia, muốn tìm thấy khuôn mặt có tí ti quen thuộc.
Càng nhìn, tôi càng thấy có gì đó không ổn.
Bộ tóc dài của bọn họ cũng bị treo ngược lên, nhưng nơi này không có cột đá. Tóc của chín người này đều cắm vào trong vách trần, vách đá đen sì khác xa những nơi khác.
Trong lòng nghĩ ra một điều, tôi liền mở chức năng chụp ảnh của điện thoại, điều chỉnh khoảng cách.
So với mắt thường thì máy móc có thể nhìn xa hơn rất nhiều.
Tôi phóng to, rồi lại phóng to…
Tay đang không ngừng phóng đột nhiên dừng lại.
Hình ảnh không hoàn toàn là màu đen, có nguồn sáng phản chiếu bên trên. Cứ thế tôi có thể thấy rõ tình hình. Màu đen tách biệt rõ ràng, là từng túm, từng túm tóc nhỏ.
Tôi không kiềm chế được mà lạnh cả người.
Leng keng…
Dường như cảm nhận được cảm xúc của tôi, tiếng chuông lại bắt đầu vang lên.
Tôi còn chưa kịp làm ra phản ứng gì thì màu đen trong màn hình dần chuyển động.
Cứ như một con rắn đen cuộn mình trên nóc động dần mở rộng thân thể. Không, phải là vô vàn con rắn quấn vào nhau bắt đầu tách ra mới đúng.
Chín cái đầu kia bắt đầu không ngừng rung lắc.
Leng keng… Leng keng… Leng keng… Leng keng…
Tiếng chuông cũng vang lên không ngớt, chiếc cờ phướn cắm giữa khoảng đất cũng rung lên phần phật.
Tim tôi sắp nhảy lên khỏi cổ họng rồi.
Tình hình bây giờ tôi cũng không phán đoán được là tốt hay xấu. Nhưng tôi biết, nếu bây giờ muốn chạy thì tôi cũng không chạy thoát được. Con đường sau lưng tôi mất bao công sức mới đi hết, nếu muốn chạy thì bắt buộc phải đi về đường cũ, lại một chặng đường gian nan.
Trong khi tôi đang ngẩn người suy tính, trên trần động đen sì có thứ gì rơi xuống.
Tí tách… Tí tách…
Vệt máu đỏ tươi rơi xuống đất, tí ta tí tách.
Ào ào ào!
Trên trần động nứt ra một lỗ hổng, một chậu máu xả xuống.
Cùng với đó là một tiếng “bụp” rất mạnh, một xác chết không đầu rơi xuống đất.
Đây giống như là một tín hiệu, vì sau đó liên tiếp có những xác chết không ngừng rơi xuống. Cách ăn mặc của những xác chết này không giống nhau, có những hình dáng tôi đã từng nhìn thấy trên người hồn ma không đầu ở bên ngoài, cũng có ăn mặc đẹp hơn.
Tôi suýt chút nữa muốn bỏ chạy.
Những xác chết này gần như vùi mất bức cờ phướn rồi!
Lúc đầu tôi còn vô thức mà đi đếm, bây giờ thì đầu óc trống rỗng.
Vô số âm thanh không ngừng vang vọng trong động. Tôi còn nghe thấy tiếng gọi khàn khàn sau lưng.
Những đầu người kia đang kêu gào thảm thiết!
Những thi thể chồng chất trên đất cử động.
Tôi nhìn một cỗ thi thể gần nhất, nó dường như đang muốn bò dậy.
Còn sống!
Có thể cử động!
Tôi càng muốn quay người bỏ chạy.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Tôi chưa hề làm gì cả, đi được đến đây cũng nhờ giẫm vào vết chân của người đạo sĩ kia…
Đầu tôi lóe lên một tia sáng, nhìn về phía bức cờ phướn cắm giữa đám xác chết.
Leng keng… Leng keng… Leng keng… Leng keng…
Tiếng chuông càng ngày càng vang rõ hơn, bức cờ phướn bay lên, những chỗ rách nát cũng xuất hiện một hình ảnh mờ nhạt, bổ sung hoàn chỉnh bức cờ phướn.
Ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ.