Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 705: Quy định ở hối hương (2)




Từ lúc tôi bắt đầu mở mắt âm dương và có thể cảm nhận được âm khí đến nay thì chưa từng có cảm giác như thế này. Những luồng âm khí mà tôi cảm nhận được nếu không phải là do hồn ma cử động lưu lại rồi tản vào trong không khí, thì là do bản thân hồn ma tự phát ra.

Cho dù là loại nào đi chăng nữa thì đều có nguồn gốc của nó, đó chính là hồn ma của người chết.

Thế nhưng những luồng âm khí trong nhà lúc này không phải được toả ra từ trên người của Mạnh Hoa. Tôi có thể cảm nhận được âm khí trên người ông ta đang không ổn định, nhưng âm khí không toả ra khắp phòng, tâm trạng của Mạnh Hoa, hoặc nói đúng hơn là thực lực của ông ta chưa mạnh đến mức có thể trong một lúc toả ra nhiều âm khí như vậy.

Luồng âm khí này đến rất đột ngột, không chỉ có mình tôi cảm thấy bất ngờ mà những người kia cũng có thể cảm giác được nhiệt độ trong nhà đang giảm một cách nhanh chóng. Tôi có thể nhìn thấy được bọn họ đang nổi da gà vì lạnh.

Hai người tranh chấp dữ dội nhất kia bây giờ cũng khẽ rụt cổ lại, đưa tay xoa cơ thể của mình.

Sau khi tiếng cãi lộn lắng xuống thì tiếng khóc và tiếng kêu của đứa trẻ trở nên rất rõ ràng.

“Cha...” Đứa trẻ lại kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn về chỗ bên cạnh mình với ánh mắt khó hiểu, sau đó lại nhìn về phía cửa sổ.

Trên cửa sổ còn có bóng của Mạnh Hoa.

Hành động này của đứa trẻ đã thu hút sự chú ý của những người lớn.

Rất nhanh sau đó có người hét lên.

“Có ma! Mọi người mau nhìn đi! Nhìn kìa!” Người phụ nữ kia vừa hét vừa chỉ về phía cái bóng của Mạnh Hoa đang phản chiếu trên cửa sổ.

Cái bóng đó dần dần trở nên rõ nét hơn, ai ai cũng có thể nhìn thấy được là Mạnh Hoa đang trừng mắt liếc bọn họ.

Một đám người bắt đầu nhốn nháo cả lên, hoảng loạn chạy nhanh ra ngoài.

Đứa trẻ được Mạnh Hoa bảo vệ nên không bị thương chỗ nào cả, nhìn vẻ mặt của cậu ta, có vẻ như cậu ta vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc trên xe, tôi cảm thấy cậu học sinh kia có chút ngờ nghệch, còn trẻ không hiểu đời cũng là bình thường thôi nhưng cái loại khẩn trương không biết làm sao lúc đó của cậu ta lại mạnh mẽ hơn so với người khác.

Giờ đây khi nhìn đứa bé này, tôi càng cảm thấy có chút không đúng lắm.

Người trong phòng đã chạy hết ra ngoài rồi.

Mạnh Hoa ngồi xổm xuống, trong lòng có loại đau khổ không nói lên lời.

Ông ta ôm đứa bé vào lòng, khẽ lên tiếng an ủi. Đứa trẻ vẫn như cũ hoang mang không hiểu.

Lúc này bỗng vang lên tiếng của một người già: “Tiểu Mạnh? Phàm Phàm?”

Có một bà lão lưng còng từ từ bước vào trong nhà, vừa vào nhà đã nhìn thấy đứa bé.

Mạnh Hoa đứng dậy, lóng nga lóng ngóng định nói gì đó, nhưng sau khi mở miệng thì dường như ông ta đã nhận ra tình trạng hiện giờ của mình, chỉ đành cười khổ.

Bà lão bước lại gần đứa trẻ, chìa tay về phía cậu: “Phàm Phàm, sao con ngồi đây một mình vậy? Cô của con đâu? Lúc nãy sao bọn họ đều chạy đi hết thế?”

Cậu ta rất tự nhiên nắm lấy tay của bà lão, kêu một tiếng “bà Lý”.

Bà Lý đưa tay vuốt đầu của cậu ta, sau đó lại quay sang nhìn tấm di ảnh trắng đen của Mạnh Hoa, khẽ thở dài.

“Con với bà đợi ở đây một lát đi, đợi cô con trở về. Con có đói bụng không?” Bà Lý hỏi.

Cậu ta khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Bà Lý thắp nhang cho Mạnh Hoa xong, dẫn theo đứa trẻ đi qua ngồi trên cái ghế sofa xem tivi.

Mạnh Hoa đứng thẳng như cái cột trong nhà vậy.

Cũng không biết là đã trôi qua bao lâu, tôi đột nhiên nghe thấy ở ngoài cửa có tiếng động.

Tôi còn tưởng là người thân của Mạnh Hoa đã trở về, nhưng đột nhiên tôi cảm nhận được có một luồng âm khí khác với của Mạnh Hoa.

Mạnh Hoa tựa hồ còn chưa thích ứng được trạng thái thành ma này. Suy nghĩ trong đầu ông ta hiện giờ chỉ là sự lo lắng cho tương lai của đứa bé.

Luồng âm khí đó dần dần tới gần. Tôi không cảm giác được con ma này có tính công kích gì không, nhưng cái loại cảm giác có một con ma sau lưng cứ không ngừng lại gần khiến cho người ta nổi hết cả da gà.

Khi một cánh tay đặt lên vai của Mạnh Hoa, ông ta còn chưa hoàn hồn lại thì da đầu tôi đã như sắp nổ tung rồi.

Cái loại cảm giác âm khí đó còn trở nên rõ ràng hơn.

Rõ đến nỗi mà tôi có thể phân biệt ra được, cái luồng âm khí trong nhà và cái luồng âm khí này là giống nhau.

Khác với âm khí lạnh lẽo trong Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, ở đó tôi không cảm nhận được có nguy hiểm gì. Nhưng luồng âm khí này thì ngược lại rất đục, rất hỗn độn, rất ghê tởm.

Mạnh Hoa không có cảm giác gì, còn có chút ngơ ngác mà quay đầu lại.

Có một người đàn ông trung niên đang đứng sau lưng ông ta, tư thế thẳng tắp, nhìn rất kiểu cách. Gã ta mặc một bộ vest kiểu xưa, thắt cà vạt, trên tay có đeo một chiếc đồng hồ rất đẹp đẽ tinh tế, ngoài ra cái cúc trên tay áo cũng được làm bằng kim cương. Trên tay gã ta có đeo một chiếc nhẫn, nhìn vào có vẻ giống như nhẫn bạch kim, kiểu dáng của chiếc nhẫn rất rực rỡ, chiếc nhẫn và bộ vest kiểu cũ không được hợp lắm, cũng khiến cho người ta nhìn một cái sẽ chú ý chiếc nhẫn đầu tiên.

Không phải là nhẫn cưới, trông có vẻ giống một chiếc nhẫn dành cho nữ hơn.

Tôi không rành về mặt này lắm, nhưng chiếc nhẫn đó giống như là một bông hoa đỏ nở rộ giữa một tán lá xanh vậy, người ta muốn không chú ý đến nó cũng khó.

Gã ta còn đeo một chiếc kính gọng vàng, hình tượng điển hình của thành phần tri thức lắm tiền nhiều của thời xưa.

Trên túi áo của gã ta còn treo một sợi dây chuyền vàng, có lẽ là trong đó nhét một cái đồng hồ quả quýt.

Mạnh Hoa và tôi đều bị con ma này làm cho sững sờ, không phản ứng lại kịp.

“Chào ông, ông Mạnh đúng không?” Người đàn ông kia rất khách khí, giọng nói của gã ta có mang khẩu âm của người Hối Hương, nhưng người bên ngoài vẫn có thể hiểu được. Tầm mắt của gã ta khẽ lướt qua vòng hoa, hình như gã ta biết được tên của Mạnh Hoa là nhờ vào việc nhìn lên dải băng treo trên vòng hoa kia.

“Ông là ai?” Mạnh Hoa đột nhiên trở nên cảnh giác, đứng chắn ngay trước bà Lý và đứa trẻ.

Người đàn ông khẽ cười: “Đừng khẩn trương, tôi chỉ là người dẫn đường thôi. Mỗi khi có người nào ở Hối Hương qua đời, bị biến thành ma, tôi đều sẽ đi thăm một chút, cũng để thông báo cho ma mới về một số quy định ở Hối Hương.”

Tâm trạng của tôi bấp bênh như xe đi trên núi vậy.

Người dẫn đường... Thông báo... Quy định?

Đùa gì thế?

Lai lịch và mục đích đến đây của con ma này nằm ngoài dự đoán của tôi.

Tôi còn tưởng rằng những con ma ở Hối Hương và quy định giết lạ không giết quen là do suy nghĩ của người dân ở Hối Hương, hoặc phải nói là do chấp niệm của họ sinh ra.

Sao ở đây lại có người dẫn đường? Còn có sự tồn tại của cái quy định kia?

Những thứ này không phải được hình thành một cách tự nhiên sao? Những con ma ở đây không phải bị ảnh hưởng trực tiếp bởi người dân Hối Hương sao?

Chuyện này thật khó tưởng tượng.

Tôi và Mạnh Hoa có chung một suy nghĩ: Đồ lừa đảo!

Những lời nói của con ma trước mặt này không có cách nào để chứng thực.

Nếu như đây là một con ma chết trước Mạnh Hoa mười mấy năm, phát hiện được sự tồn tại của Mạnh Hoa rồi chạy đến ra oai thì cũng không phải là không có khả năng.

Ma quỷ hẳn là sẽ hành động theo chấp niệm lúc còn sống, nhưng tôi đã từng gặp qua rất nhiều những con ma “khác người” rồi, gặp thêm một con nữa thì tôi cũng không quá ngạc nhiên đâu.

Nhưng sau đó tôi lại nghĩ đến luồng âm khí kia.

Cái cảm giác vẩn đục này, chắc không phải là một sự trùng hợp chứ?

Tôi có chút ngập ngừng.

Nhưng Mạnh Hoa lại kiên định cho rằng con ma trước mặt này là tên lừa đảo.

“Tôi chưa từng nghe nói về người dẫn đường. Tôi ra đời và sinh sống ở vùng này, cũng đã nghe qua rất nhiều câu chuyện ma, nhưng không hề nghe nhắc đến ông.”

Giọng điệu của Mạnh Hoa rất chắc chắn.

Sự tự tin chắc chắn này đều do cái cách suy nghĩ giống nhau của người dân Hối Hương mà ra.

Con ma đó cười nhạt: “Tôi chỉ là người dẫn đường, đến đây để thông báo một vài chuyện với ông Mạnh, sau này ông làm như thế nào thì đó là việc của ông.”

Vừa dứt câu thì tôi bỗng cảm nhận được cái luồng âm khí vẩn đục đó lan toả ra khắp phòng.

Bà Lý và đứa trẻ kia phản ứng có chút chậm chạp, hai người họ hoang mang nhìn xung quanh.

Cả người đứa trẻ run lên, nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Mạnh Hoa thay đổi, khi định làm gì đó thì bỗng cảm thấy khó thở, ông ta ôm chặt lồng ngực, quỳ cả người xuống đất.