Vương Tiểu Bằng nhắc đến hồ sơ thì tôi mới chú ý trong phòng làm việc mới này chất đống rất nhiều túi hồ sơ và án kiện.
Trong lòng tôi nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Đội đặc nhiệm chỉ còn lại mấy người các anh ư?”
“Không khoa trương như thế.” Vương Tiểu Bằng lắc đầu, “Không có nhiều người mất tích đến vậy đâu. Những người khác đều chia nhau ra ngoài điều tra rồi, còn chúng tôi ở lại đây thay phiên tra xét hồ sơ. Ở đây còn rất nhiều án kiện vẫn chưa được nhập vào trong kho dữ liệu, cũng không có nhiều camera giám sát như vậy.”
Cũng có nghĩa là có rất nhiều cảnh sát đến làm công việc vừa vất vả lại mệt mỏi này.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, cảnh sát vừa ra ngoài lúc nãy hoảng loạn chạy về, căng thẳng nói: “Không thấy vật chứng đâu nữa!”
Lữ Xảo Lam vốn đã đứng ngồi không yên, vừa nghe thấy liền giật bắn người đứng dậy, đánh rơi ly nước trên bàn.
Tôi sững sờ, không biết nên vui mừng hay nên lo lắng nữa.
“Đám gấu bông không thấy đâu nữa?” Vương Tiểu Bằng vừa hỏi vừa quay sang nhìn tôi và Lữ Xảo Lam.
Cảnh sát đều quay sang phía hai chúng tôi.
“Đúng, không thấy gấu bông đâu nữa. Người giữ vật chứng…” Anh ta vừa nói vài từ, liền im lặng không nói nữa.
“Sao lại không thấy nữa? Bọn nó đi đâu vậy?” Lữ Xảo Lam rất lo lắng.
Cảnh sát muốn nói nhưng lại thôi.
“Có chuyện gì cậu cứ nói đi!” Cảnh sát cao to mím môi cắn răng nói, “Họ lại nói những lời ma quỷ gì nữa phải không?”
Cảnh sát lúc nãy mặt mày nhăn nhó, “Bọn họ nói, đám gấu bông tà môn đó không thấy cũng là chuyện bình thường, không cần phải đi tìm nếu không lại rước họa vào thân.”
Cảnh sát cao to kia tức giận tột độ.
Người bình thường khi nghe những lời nói như vậy cũng khó tránh khỏi sẽ tức giận.
Manh mối quan trọng lại bị người ta nói vài ba câu rồi không để ý đến, lại còn mang cái vẻ “tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi”, thì ai nghe đều sẽ khó chịu.
Huống hồ, đối phương cũng không phải là bạn bè thân thích của mình, mà chỉ là một người đồng nghiệp xa lạ, tính khí nóng nảy, xông lên chỉ thẳng vào mặt mắng cũng là chuyện bình thường thôi.
Cảnh sát lâu năm khuyên can: “Được rồi, quan niệm này muốn thay đổi cũng không phải trong ngày một ngày hai là làm được, đừng nóng vội. Lúc này chúng ta xung đột với họ thì chỉ làm mọi việc càng thêm tệ hơn thôi.”
“Nơi này so với mấy chỗ rừng sâu núi thẳm bao che cho bọn buôn người còn phiền phức hơn nhiều.” Một cảnh sát lầm bầm.
Tình hình lúc này không thể nói là cảnh sát và tội phạm cấu kết với nhau, địa phương bảo vệ chủ nghĩa được, mà là do quan điểm không giống nhau như người cảnh sát lâu năm đã nói.
Có điều kiểu xung đột quan niệm này lại không phải là do sự nghèo khó, lạc hậu hay trình độ văn hóa thấp.
Trong lòng tôi nghĩ một chuyện, quay sang nói với Vương Tiểu Bằng: “Chúng tôi ngồi máy bay, rồi đổi sang đi xe đường dài, nên lúc này đang rất mệt. Có thể tìm một nơi để ở, nghỉ ngơi một chút không?”
Vương Tiểu Bằng ngạc nhiên.
Sự bình tĩnh của tôi và sự hoảng loạn của Lữ Xảo Lam, đại khái đều đủ khiến cho người khác cảm thấy kỳ lạ.
Vương Tiểu Bằng đồng ý yêu cầu của tôi.
Tôi vỗ lên vai của Lữ Xảo Lam, cô ấy giật mình hoàn hồn, cả người bình tĩnh lại.
Chúng tôi ở trong cái khách sạn Như Gia kia. Quả nhiên là bên trong khách sạn này không có thang máy.
Vương Tiểu Bằng hỏi thăm ý kiến của chúng tôi, nếu như thấy không thoải mái thì có thể đổi khách sạn khác. Tôi nhìn sơ qua toàn bộ khách sạn, cảm thấy không có chút âm khí nào, nên vẫn quyết định ở lại nơi này.
Vương Tiểu Bằng không đồng ý với đề nghị muốn đến xem nơi mà Trần Dật Hàm mất tích của tôi.
“Hiện trường đã được phong tỏa, tôi không được quyền dẫn người khác vào trong đó.” Vương Tiểu Bằng có ý xin lỗi nói.
Đợi đến khi anh ta rời khỏi thì Lữ Xảo Lam bước vào phòng tôi, lo lắng nhìn về phía tôi.
“Đừng vội.” Tôi khóa cánh cửa phòng lại, “Tôi nghĩ những con gấu bông của cô có thể là đi làm việc gì đó.’’
Lữ Xảo Lam hốt hoảng một lúc rồi bình tĩnh lại, “Những người trong Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp… Ý của bọn họ có phải là muốn dùng gấu bông để giải quyết vấn đề… vấn đề quái dị xảy ra ở đây không?”
Khi cô ta nói lời này thì giọng điệu mang theo chút do dự.
“Là như vậy. Cũng có khả năng chỉ là muốn bảo vệ cho bạn của tôi mà thôi.” Tôi cũng không tiện giải thích về việc Diệp Thanh chỉ vì xem thường đám gấu bông Lữ Xảo Lam yêu thương mà tùy tiện muốn đem nó đi chôn ở nơi này nói cho cô ấy.
Lữ Xảo Lam thả lỏng, rồi lập tức lại khẩn trương hỏi: “Bọn nó sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”
“Ít nhất thì cũng an toàn hơn so với người sống. Người sống đã mất tích, còn chúng nó thì không.” Tôi nói, “Trước hết chúng ta đi tìm nhân viên phục vụ ở đây để hỏi thăm, xem xem căn phòng có người mất tích là căn phòng nào.”
Lữ Xảo Lam ngước mắt lên nhìn tôi, “Có phải là anh có khả năng đặc biệt gì không?”
Tôi hơi khựng lại, “Tôi có thể nhìn thấy ma quỷ.”
“Trên chuyến xe đường dài đó...” Lữ Xảo Lam buột miệng nói.
Tôi gật đầu thừa nhận, “Ừ, tôi đã nhìn thấy một con ma.”
“Chỉ có một con ma đó thôi à? Có phải chính là con ma đó không?” Lữ Xảo Lam dồn dập hỏi.
“Tôi thấy không giống. Nếu như không có manh mối thì tôi có thể sẽ chủ động đi tìm con ma đó.” Tôi nói.
Đương nhiên là tìm con ma đó trong mộng. Hy vọng là đêm nay có thể nằm mơ thấy con ma đó để thu được một chút manh mối. Con ma đó lúc còn sống có khả năng chính là người ở địa phương này. Tôi đoán là có rất nhiều người ở đây đều như nhau, họ biết không ít những câu chuyện về ma quỷ.
Lữ Xảo Lam cùng tôi đi xuống lầu, đến trước quầy tiếp tân.
Một cô gái đang ngồi chơi điện thoại ở quầy tiếp tân, nghe thấy có tiếng động liền nhấc mắt lên nhìn một cái.
Tôi khách sáo hỏi số phòng của Trần Dật Hàm, lễ tân đó nói một câu “Đợi một chút”, sau khi chơi xong game thì mới lại ngước mặt lên nhìn chúng tôi.
“Hai người là người nhà của người đó hả?” Cô ta không trả lời câu hỏi của tôi, mà tò mò hỏi một câu khác.
“Có thể xem là như vậy.” Tôi trả lời một cách mơ hồ.
Cô ta cũng không để ý, “308. Phòng đó bị cảnh sát niêm phong lại rồi. Hai người là người bên ngoài còn tò mò cái gì, mau về nhà nhanh đi.”
“Nơi này đúng là bị ma ám sao?’’ Tôi hỏi.
Cô ta hừ hai cái, “Còn không phải sao! Tôi đã tận mắt nhìn thấy.’’
“Con ma đó trông như thế nào?” Tôi truy hỏi.
Cô lễ tân nhìn tôi với vẻ kỳ lạ, “Đó là một chị khóa trên, tôi nhìn thấy ở trường. Chỉ có một mình chị ta ngồi trong phòng học làm bài tập. Lúc tôi tan học đã nhìn thấy, vừa quay đầu lại thì đã không thấy người đâu nữa rồi.”
“Vậy làm sao cô chắc chắn đó là ma mà không phải là người?”
Đây là thắc mắc lớn nhất của tôi.
Tôi có mắt âm dương nên có thể nhìn thấy được âm khí. Nhưng nếu như gặp phải một con ma đặc biệt nào đó thì tôi sẽ không thể phân biệt được đó là người hay ma. Những người ở Hối Hương này cũng không thể toàn bộ đều mở được mắt âm dương và nhìn thấy ma chứ?
“Chị ta đã chết mấy năm rồi, ở trong trường chúng tôi đều biết mà.” Cô lễ tân trợn trắng mắt, “Những học sinh trong trường rất nhiều người đều nhìn thấy chị ta. Còn có người chuyên môn đợi chị ta xuất hiện để nói chuyện với chị ta nữa kìa.”
“Vậy có thành công không?”
“Đương nhiên là không. Chị ta không nói gì hết, chỉ xuất hiện ở trong phòng học không người. Nếu như có người bước vào thì chị ta liền biến mất.” Cô lễ tân thẳng thắn nói.
Tôi lại hỏi về chuyện những người ở nơi khác đến đây rồi bị mất tích, cách nói của cô lễ tân cũng rất khớp với cách nói của Trần Tử An. Người mất tích đột nhiên xuất hiện đó không phải cướp mì thì là cướp xiên thịt nướng của quầy hàng, miệng còn bị que xiên thịt đâm vào miệng chảy đầy máu.
“… Miệng đầy máu, máu chảy xuống khắp sàn nhà. Vốn có người muốn đánh anh ta, nhưng nhìn thấy thế thì cho rằng gặp phải tên điên, nên đều không dám động tới.” Cô lễ tân vô cùng nghiêm túc, còn xoa cánh tay, trông giống như chính mắt cô ta đã nhìn thấy cảnh tượng máu me đầm đìa đó vậy.