Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 679: Chủ nhân thân yêu của tôi (4)




Tôi bắt đầu trở nên khẩn trương.

Lúc trước con gấu Teddy kia từng bị một đám hồn ma trẻ con lừa cho một vố, lúc sau bọn chúng đã giết chết hết đám trẻ đó.

Đối mặt với chủ nhân nhỏ của mình thì bọn chúng tràn đầy sự tôn kính yêu thương, nhưng đối mặt những đứa trẻ khác thì sao?

Tôi sợ cô bé gái này sẽ làm tổn thương đến gấu Teddy, rồi sẽ chọc giận nó. Dù sao cũng là trẻ nhỏ, không biết phân biệt nặng nhẹ, đối với những đồ chơi yêu thích thì đôi lúc cũng không biết trân trọng.

Bé gái lắc lắc cái tay của đứa trẻ, huyên thuyên nói thứ tiếng mà chỉ có trẻ con mới hiểu. Người lớn ở bên cạnh cười hì hì nhìn, một cảnh tượng gia đình vui vẻ hòa thuận.

Bé gái chơi như thế trong chốc lát thì di chuyển tầm mắt, nhìn về phía con gấu Teddy.

Tim tôi sắp nhảy lên khỏi cổ họng.

Bé gái buông đôi tay đang nắm lấy đứa trẻ ra, đưa đôi tay nhỏ nhắn của mình về phía con gấu Teddy, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.

Tay của bé gái tóm lấy cái lưng của con gấu Teddy, đưa nó giơ lên trước mặt của đứa trẻ.

Con gấu Teddy bị lay động, bên cạnh là tiếng hát cùng tiếng cười hì hì của bé gái.

Tôi bị lắc lư đến hoa mắt chóng mắt, còn phải lo lắng không biết gấu Teddy sẽ làm ra chuyện gì.

Tay chân gấu Teddy bị lắc đến xoay tròn, đánh lên trên mặt và người mình.

Đứa trẻ trừng to mắt nhìn con gấu Teddy ở trên cao.

Tôi lại một lần nữa cảm thấy cái loại khác thường đó. Đôi tay và chân của con gấu Teddy chuyển động tránh khỏi đầu của đứa trẻ, lúc đứa trẻ đưa tay ra muốn bắt lấy thì nó lại thả chậm động tác, để đứa trẻ bắt lấy tay của mình.

Trẻ con khi lấy được thứ mình thích thì luôn để nó vào trong miệng mình.

Nước bọt dính lên lông của con gấu Teddy.

“Chao ôi, cái này không thể ăn được.” Có người lớn đến ngăn cản, “Con phải trông chừng em biết không, đừng để cho em lấy đồ ngậm trong miệng.”

“Dạ.” Bé gái gật đầu, tiếp tục lắc lư con gấu Teddy rồi ca hát cho em bé nghe. Bé gái còn lồng tiếng cho con gấu Teddy: “Xin chào, em là Tiểu Hùng.”

Tay bé gái nắm lấy tay của con gấu Teddy, lúc vung vẩy có hơi dùng sức nên kéo căng đường chỉ trên người nó.

Tôi cảm thấy yên lòng hơn.

Gấu Teddy không có động tĩnh gì. Nó rất hiểu chuyện, cũng hiểu rõ thân phận của mình, toàn tâm toàn ý bảo vệ chủ nhân nhỏ của mình thật tốt.

Như vậy thì tốt rồi.

Thế nhưng, nếu đã vậy thì vì sao bọn chúng lại bị Lữ Xảo Lam vứt bỏ?

Tôi đang nghĩ ngợi điều này liền nghe thấy bên ngoài phòng khách có tiếng động, hình như có khách mới đến.

Tiếng ồn ào bên ngoài nhỏ dần, có người đi vào nhà, bắt đầu chào hỏi người trong phòng.

Trong tầm mắt của tôi chỉ nhìn thấy được bộ dạng đáng yêu của đứa trẻ, không nhìn thấy những người khách kia.

“... Đây là chị họ và anh rể em, đây là con gái của họ.” Là âm thanh của Lữ Xảo Lam.

“Tây Tây, kêu chị đi con. Con chơi cùng chị một lát nha.” Một người khác nói.

Đôi tay đang nắm lấy lưng gấu Teddy bỗng nhúc nhích, gấu Teddy hướng mặt về phía cửa.

Tôi nhìn thấy Lữ Xảo Lam dẫn ba người kia vào trong phòng. Hai người lớn chú ý đến cô bé trong phòng, còn cô bé khoảng chừng mười tuổi kia thì trừng mắt nhìn con gấu Teddy.

Trong lòng tôi sinh ra dự cảm không tốt.

Cô bé tóm lấy quần áo mẹ mình, khuôn mặt như muốn khóc, còn chỉ hướng gấu Teddy.

Mẹ cô bé thấy kì lạ, nhìn theo hướng con gái mình chỉ.

Sắc mặt Lữ Xảo Lam cũng đột nhiên biến đổi.

“A Lam, chẳng lẽ em giữ lại...” Người mẹ kia trợn mắt, ôm chặt con gái của mình.

Lữ Xảo Lam căng da đầu nói: “Đây là em mới mua...”

“Gan của em thật lớn.” Người mẹ kia gượng cười hai tiếng.

Bầu không khí trở nên quái dị.

Bé gái nắm lấy con gấu quay người lại, đem con gấu để đối diện mình, nhìn tới nhìn lui, cũng nhìn không ra có gì khác thường.

Mẹ của bé gái yêu cầu bé đặt con gấu xuống.

Gấu Teddy ghé vào trên giường em bé, âm thanh xung quanh dần im ắng, tia sáng trở nên âm u.

Một đôi tay quen thuộc ôm lấy nó và đặt nó bên cạnh em bé đang ngủ say.

“Vợ à.” Tiếng của một người đàn ông vang lên.

Động tác hai tay đó dừng lại.

“Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà.” Tiếng của người đàn ông trầm thấp.

Đôi tay quen thuộc run lên một cái.

Từ bên trong tầm mắt của con gấu Teddy, tôi thấy được vẻ mặt buồn bã của Lữ Xảo Lam.

Cô ấy đem gấu Teddy ôm vào ngực, “Em đã giặt sạch con gấu và đã khử độc rồi, còn đưa đến xưởng sản xuất sửa chữa lại nữa. Hóa đơn em đã đưa anh xem rồi. Cảnh sát cũng đã kết án, những thứ kia…”

“Nhưng trong chuyện này có vấn đề đúng không? Bên trong những con gấu đó đã từng có... Bất kể như thế nào cũng không thể để những con gấu đó ở gần con được.” Người đàn ông nói.

Lữ Xảo Lam ôm chặt gấu Teddy, “Bọn chúng đều là những đứa bé ngoan ngoãn. Nó đã ở cùng với em từ nhỏ đến lớn, còn bảo vệ em...”

“Vợ à, anh biết, anh biết em có tình cảm với bọn chúng, nhưng chúng nó... Anh không nói đến vấn đề tà môn kia, những thứ đó khoa học có giải thích được hay không anh không cần biết. Có thể bọn chúng rất yêu thương em, có điều, con chúng ta vẫn còn nhỏ. Con nít cái gì cũng không hiểu, hơn nữa dương khí của con nít rất yếu, đúng không?” Lời người đàn ông có chút không logic, nhưng thái độ rất rõ ràng.

Lữ Xảo Lam trầm mặc.

“Cho dù là hồn ma ông bà nội của anh bây giờ muốn đến xem bé con thì anh cũng chỉ có thể để họ đứng xem mà thôi, không thể để họ ở trong nhà mãi được. Chứ đừng nói chi là...” Người đàn ông nói được nửa câu liền dừng lại.

Lữ Xảo Lam thấp giọng nói: “Bọn chúng đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn...”

“Anh biết.” Người đàn ông bắt đầu không kiên nhẫn.

Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của hai người, nhưng tôi đoán khẳng định rất tồi tệ.

Tiếng khóc của đứa trẻ cắt đứt tiếng tranh chấp trong phòng.

Lữ Xảo Lam giật mình, dường như muốn đi ôm nó.

“Để anh!” Người đàn ông vội vàng nói.

Tiếng xột xoạt vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân, tiếng khóc của đứa bé đi xa dần.

Lữ Xảo Lam ôm gấu Teddy ngồi lên giường, mặt của cô áp vào trên đầu gấu Teddy.

Buổi tối, gấu Teddy từ trong lồng ngực Lữ Xảo Lam nhảy ra, nhẹ nhàng đứng lên.

Lòng tôi cũng hồi hộp theo.

Nó dựa vào bả vai Lữ Xảo Lam, nhìn người đàn ông đang ngủ say ở sau lưng cô. Gấu Teddy trong tủ kính sau lưng người đàn ông đều ngoẹo đầu, cũng nhìn anh ta.

Cửa phòng ngủ có rất nhiều con gấu nhỏ. Những con gấu đó hẳn là được Lữ Xảo Lam mua về từ nhiều nơi khác nhau. Bọn chúng đều tụ tập ở đây.

Tôi bắt đầu lo lắng.

Bỗng nhiên gấu Teddy quay đầu, nhìn về phía Lữ Xảo Lam.

Lông nó xù lên, đôi tay như cây gậy vuốt nhẹ lên lông mày đang nhăn lại của cô.

Một lần nữa gấu Teddy trở về trong ngực Lữ Xảo Lam, ôm lấy cổ của cô.

Lữ Xảo Lam trở mình, đem gấu Teddy ôm vào trong ngực.

Sau khi trời sáng, bầu không khí giữa Lữ Xảo Lam và chồng Trương Sơn vẫn như cũ có chút ngượng ngập.

Trương Sơn ở trong phòng khách ôm lấy con kể chuyện cổ tích, còn Lữ Xảo Lam ngồi trong phòng ngủ ôm gấu Teddy, nhìn nó ngẩn người.

“Anh dẫn con đi dạo đây.” Trương Sơn ôm con đi đến, nhìn thấy bộ dáng của Lữ Xảo Lam thì thở dài, “Anh cũng không phải muốn thế nào hết. Chỉ là con vẫn còn nhỏ... Cho dù là nuôi động vật thì cũng phải trông chừng đúng không?”

Thái độ của anh ta rất ôn hòa, vẫn là giọng điệu thương lượng nhưng ánh mắt thì lại rất kiên định.

Lữ Xảo Lam nắm lấy tay gấu Teddy, “Bọn chúng sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng đâu. Em đã nói với anh rồi, chuyện kia không thể trách bọn chúng được, em đã nhờ người xử lý tốt cả rồi. Nếu anh không tin, em có thể dẫn anh đến phòng nghiên cứu.”

“Anh tin em. Thế nhưng vì sự an toàn của con chúng ta, chúng ta nên đợi cho nó lớn hơn một chút rồi lại cho nó tiếp xúc thì tốt hơn, em nói đúng không?” Giọng nói của Trương Sơn nhẹ nhàng hơn.