Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 678: Chủ nhân thân yêu của tôi (3)




Lữ Xảo Lam không sợ đám gấu Teddy quái dị người dính đầy máu này, nhưng lại rất sợ những thi thể máu me be bét kia.

Cô ấy chỉ biết những thi thể này bắt buộc phải nghĩ cách để xử lý.

Cô ấy ôm gấu bông vào lòng, đi lòng vòng quanh phòng khách.

Có lẽ do hiệu quả cách âm của phòng rất tốt, có lẽ do tất cả sự xô xát diễn ra quá nhanh, cũng có lẽ là do sự lạnh lùng của những người xung quanh cho nên không xảy ra chuyện có hàng xóm tới hỏi thăm.

Nhưng xác chết không thể để mãi ở đó được.

Sau khi đi lòng vòng một hồi như ruồi mất đầu, Lữ Xảo Lam ngồi xuống, lấy điện thoại tra cứu cách xử lý thi thể.

Mạng internet có thể giúp đơn giản hóa rất nhiều vấn đề, nhiều lúc nghĩ đến thì chuyện này cũng là một chuyện vô cùng đáng sợ.

Lữ Xảo Lam tìm được rất nhiều cách xử lý thi thể, có cả bình luận, đánh giá phim ảnh trên tivi, rồi nói về các thủ đoạn trong phim, có cả những cách giấu thi thể như trong truyện, còn lại là những thảo luận mang tính chuyên nghiệp.

Chôn thi thể thì không chỉ cần có điều kiện tự nhiên, còn cần cả sức khỏe nữa.

Thành phố Dân Khánh là một thành phố lớn, tìm một nơi hẻo lánh để chôn thi thể thì quá khó khăn.

Lữ Xảo Lam lẩm bẩm một mình: “Cách này không được.”

Những cách khác thì lại cần nhiều kỹ thuật: đem thi thể làm thành ma nơ canh, đúc tượng; đem thi thể chia thành nhiều phần, rồi làm thành một tác phẩm nghệ thuật; làm nhân bánh, làm thức ăn…

Ánh sáng màn hình điện thoại rọi vào khiến cho khuôn mặt của Lữ Xảo Lam trông trắng bệch.

Cộc cộc cộc!

Tiếng gõ cửa khiến Lữ Xảo Lam suýt chút nữa thì đánh rơi cả điện thoại.

“Có ai không?”

Tiếng nói vang lên ở phía ngoài cửa, hơi xa, là tiếng gõ cửa của nhà cách vách.

“Có phải nhà này không?”

“Haizz, đồng chí cảnh sát, cuối cùng các anh cũng tới rồi! Lúc nãy tôi nghe thấy tiếng hét, tiếng hét rất lớn, hình như có người chết đó!”

Tiếng nói chuyện ở bên ngoài khiến Lữ Xảo Lam ôm chặt lấy con gấu Teddy.

“Phải giấu đi!” Cô ấy đột nhiên lên tiếng, “Chị giấu các em vào, các em đừng có chạy ra đấy. Các em yên tâm, cảnh sát không thể kết tội chị được, những người này không phải do chị giết… Án mạng này cùng lắm là trở thành một vụ án kỳ lạ thôi. Sẽ không sao đâu, không sao đâu…”

Lữ Xảo Lam như đang tự an ủi mình, hoang mang hoảng loạn đem giấu những con gấu Teddy đi.

Tay gấu Teddy đặt lên mu bàn tay của Lữ Xảo Lam, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của cô ấy.

Lữ Xảo Lam cúi đầu.

Gấu Teddy ngẩng đầu nhìn Lữ Xảo Lam.

Từ trong mắt của Lữ Xảo Lam, tôi nhìn thấy được khuôn mặt sợ hãi của gấu Teddy, ánh mắt của Lữ Xảo Lam chỉ có lo lắng và hoảng loạn, nhưng không hề có sợ hãi.

Dường như tâm trạng của những con gấu Teddy đã tốt hơn. Nó nhảy ra khỏi lòng Lữ Xảo Lam, những con gấu Teddy được Lữ Xảo Lam đặt trên giường cũng bắt đầu cử động.

Chúng chia nhau ra nhào tới ba xác chết đang nằm dưới đất, so với lúc nãy thì lần này chúng hành động với tốc độ nhanh hơn.

Giống như một bầy sói, chúng nhanh chóng ăn sạch hết những thi thể dưới đất.

Tôi cảm thấy thật kinh tởm.

Dù gì thì hiện giờ tôi cũng hoàn toàn gắn kết với con gấu Teddy này. Những miếng thịt, miếng xương ấy giống như đi vào trong miệng rồi trượt xuống dạ dày của tôi vậy.

Máu trên sàn nhà cũng được đám gấu Teddy hút sạch, bao gồm cả máu dính trên người chúng và trên người Lữ Xảo Lam.

Lữ Xảo Lam lại ôm gấu Teddy vào lòng, có chút ngơ ngác mà cùng nó bốn mắt nhìn nhau.

Cộc cộc cộc!

Tiếng gõ cửa lần này mới đúng là tiếng gõ cửa nhà Lữ Xảo Lam.

Khuôn mặt của gấu Teddy hơi động đậy. Cái miệng của nó hình như đã khép lại, giấu đi hàm răng sắc nhọn của mình, rồi biến trở lại thành một con thú nhồi bông đáng yêu.

Lữ Xảo Lam hít thở sâu, ôm chặt lấy con gấu Teddy trong lòng, đi ra ngoài cửa.

Kéo cửa ra, Lữ Xảo Lam nhìn thấy mấy người mặc đồng phục cảnh sát.

“Xin chào cô, có người báo cảnh sát, nói rằng nghe thấy tiếng la hét.” Cảnh sát nói với vẻ rất nghiêm túc.

Tay của Lữ Xảo Lam lại nắm chặt hơn, “Ừ, tôi cũng nghe thấy. Các anh tìm được là ở nhà nào phát ra chưa?”

“Chúng tôi đang tìm. Chỗ của cô không có chuyện gì chứ?” Cảnh sát quan sát xung quanh, “Có thể cho chúng tôi vào xem thử không?”

Lữ Xảo Lam nghiêng người tránh đường, kéo hẳn cửa ra.

Cảnh sát khách sáo nói cảm ơn, sau khi đi xem hết một lượt tất cả các căn phòng thì rời khỏi.

Lữ Xảo Lam đóng cửa lại, ôm gấu Teddy về phòng, mệt mỏi rũ rượi ngã người xuống giường.

Cô ấy giơ con gấu Teddy lên.

“Hùng Hùng, cảm ơn em, cảm ơn các em đã cứu chị…” Lữ Xảo Lam ôm con gấu vào trong lòng, cằm cọ nhẹ lên đầu con gấu.

Cô ấy vươn tay ra, ôm hết tất cả đám gấu bông trên giường vào lòng.

“Nhưng tụi em không được như vậy nữa.” Giọng nói của Lữ Xảo Lam trở nên nghiêm túc, “Có người làm hại chị, tụi em có thể bảo vệ chị nhưng không được như vậy nữa… Nếu họ sợ chạy mất thì tụi em cứ để cho họ chạy, đừng… đừng như thế nữa…”

Lữ Xảo Lam buồn bã ôm lấy đám gấu Teddy, “Các em không nên làm chuyện đó…”

Tôi có thể cảm nhận được sự yên ổn trong lòng con gấu Teddy.

Vâng ạ, chủ nhân.

Nó không thể nói chuyện nhưng nó đã trả lời như vậy.

Một sự trả lời rất kiên định.

Màn đêm trôi qua, trời lại sáng.

Lữ Xảo Lam trong bộ váy cưới và con gấu Teddy trong bộ đồ vest đang đứng trước gương.

“Con nhìn con xem, rốt cuộc là con lấy Trương Sơn hay lấy con gấu bông này vậy hả.”

Một bàn tay xoa đầu của gấu Teddy.

Lữ Xảo Lam nở nụ cười hạnh phúc, cúi xuống hôn lên đầu con gấu bông, “Con lấy anh Trương Sơn, nhưng đây là cục cưng của con.”

Người phụ nữ mặc bộ lễ phục bật cười.

Con gấu trong gương nhếch mép lên, cũng là một nụ cười hạnh phúc.

Cảnh tượng thay đổi, trước mắt lúc này là Lữ Xảo Lam và chồng cô ấy, Trương Sơn đang bận rộn dọn dẹp đồ đạc.

“Nhà nhỏ quá. Nếu như có con thì không còn chỗ nào chứa nữa.” Trương Sơn thở dài, ôm lấy eo của Lữ Xảo Lam, “Anh xin lỗi, anh không có tiền, chỉ có thể để em sống trong một nơi nhỏ hẹp như thế này.”

“Anh nói lời ngốc nghếch gì thế? Đã đủ to rồi mà! Là do đồ đạc của em nhiều quá.” Lữ Xảo Lam cười nói, “Đồ đạc của anh cũng rất nhiều nữa.”

“Đúng thế, đồ đạc của chúng ta nhiều quá. Cho nên cần phải tổng vệ sinh một lần. Em đã nghĩ xong có thứ gì không cần dùng tới chưa?” Trương Sơn đưa mắt nhìn xung quanh.

Tôi bỗng dưng trở nên căng thẳng, nhưng con gấu Teddy lại rất bình tĩnh.

“Một số sách cũ thì bán đi cũng được. Giờ đều dùng sách điện tử hết rồi, một số sách có thể không dùng tới nữa. Còn cả lò nướng hồi trước mua, thật ra cũng chẳng dùng tới, hiện giờ đã ra loại lò mới rồi, loại nào cũng nhỏ gọn cả.” Lữ Xảo Lam suy nghĩ cẩn thận.

Gấu Teddy không hề bị bỏ rơi.

Ngay cả buổi tối khi đi ngủ, thứ mà Lữ Xảo Lam ôm trong lòng vẫn là gấu Teddy, chứ không phải là Trương Sơn.

Trương Sơn cười vui vẻ, không cảm thấy khó chịu với chuyện này.

Cảnh tượng trước mắt tôi lại thay đổi.

Bụng của Lữ Xảo Lam đã lớn, con gấu nằm trên bụng của cô ấy.

Lữ Xảo Lam dịu dàng nói: “Hùng Hùng, em có nghe thấy tiếng gì không? Đây là cục cưng của chị đó. Sau này, em sẽ có thêm một chủ nhân nhỏ nữa, em sẽ chơi cùng nó cho tới lớn.”

Tôi có thể cảm nhận được trái tim của con gấu Teddy trở nên dịu dàng, giống như lớp bông trong ruột nó vậy. Sau khi nhìn thấy đứa trẻ mới sinh ra thì sự dịu dàng lại càng rõ ràng hơn.

Nó được Lữ Xảo Lam đặt ở bên cạnh đứa bé đang ngủ say. Nó nhẹ nhàng dùng tay vuốt nhẹ vào khuôn mặt của đứa trẻ.

Chủ nhân nhỏ.

Trong lòng gấu Teddy thốt lên tiếng gọi.

Tiếng cười của đứa trẻ, tiếng nói chuyện của người lớn đột nhiên vang lên.

Chủ nhân nhỏ của gấu Teddy mở đôi mắt to tròn đen lay láy, một bàn tay nhỏ nắm chặt lấy gấu Teddy, bàn tay còn lại thì múa may lung tung.

Có một vài người lạ mặt đứng xung quanh giường trêu đùa cùng đứa bé, còn có cả tiếng đùa giỡn của những đứa trẻ lớn hơn.

Nhà của Lữ Xảo Lam có khách tới.

Người lớn thì trò chuyện cùng nhau, trẻ con thì chơi đùa với nhau.

Có một bé gái chạy tới bên cạnh giường, hiếu kì nhìn vào đứa trẻ, rồi đưa tay ra nắm lấy cái tay đang múa may của nó. Ngón tay của cô bé bị đứa trẻ nắm chặt lấy.

Bé gái mở to đôi mắt bật cười vui vẻ, tay còn lại cũng nắm lấy bàn tay đứa trẻ.

Đứa trẻ buông tay đang nắm lấy gấu Teddy ra.