Trên cả nước có vô số tên địa danh kỳ lạ hiếm thấy, có một số địa danh mà người thời nay nhìn vào thì thật sự là cảm thấy ngượng ngập khó nói. Nhưng đối với người đặt tên mà nói, những từ ngữ đó không hề mang hàm ý đặc biệt nào cả, chỉ là khái quát lại nét đặc sắc của nơi đó mà thôi.
Theo cách đặt tên này thì những cái tên như “Câm”, “Khóc Mộ”, “Quẹo Cổ”, “Quỷ Chạm Đầu”… không có cái tên nào may mắn cả, ngược lại, tất cả đều thể hiện sự xui xẻo.
So với những cái tên ở trên thì những con đường nằm ở trung tâm Hối Hương lại có cái tên rất bình thường, thậm chí có thể nói là rất theo quy chuẩn, đa phần là dùng những con số thứ tự như 1, 2, 3, 4 hoặc từ chỉ phương hướng như Đông, Tây, Nam, Bắc để đặt tên, đường xá cũng ngang hàng thẳng lối, là một nơi được quy hoạch từ sớm rất hiếm hoi.
“Em còn tưởng chỉ có Thủ đô mới như vậy.” Quách Ngọc Khiết nói một câu.
Thủ đô là thành đô lịch sử của các triều đại, đường xá trong thành phố đều được quy hoạch rất kỹ càng. Đất nước từ trước tới nay đều coi trọng sự “ngay thẳng”, điểm này được thể hiện rất rõ ràng trong thành phố. Những nơi đó trước giờ đều là thành phố được các triều đại trong lịch sử dốc sức tiến hành xây dựng cơ sở hạ tầng.
Hối Hương chỉ là một thành phố cấp huyện vậy mà đường xá lại được quy hoạch tốt như vậy, điều đó khiến tôi hơi bất ngờ.
Có điều nhìn lại những địa danh xung quanh, thì càng làm tôi cảm thấy kỳ quái.
Đúng như những lời Ngô Linh nói, không cần phải am hiểu về phong thủy, chỉ nhìn tên địa danh xung quanh thôi cũng đủ biết nơi đây phong thủy không được tốt.
Nhưng biết những thứ này thì cũng không có ích gì đối với chúng tôi cả.
Một thành phố cấp huyện, số lượng nhân khẩu không nhiều, không có ai bàn tới, cũng không phải là một trong mười vùng đất kỳ quái trong nước. Những thông tin về Hối Hương mà chúng tôi tìm được thật sự quá ít ỏi.
Những thông tin mà Nam Cung Diệu tra được trên mạng nhiều hơn chúng tôi rất nhiều.
Ít ra có thể xác định được rằng, số liệu của mấy lần khảo sát nhân khẩu và số liệu đăng ký cư trú của cư dân trong thành phố bây giờ đều cho thấy số lượng nhân khẩu thường trú ở Hối Hương liên tục giảm đi.
Ngoài ra, về tỉ lệ phá án, Hối Hương là một nơi vô cùng phức tạp, người ta phát hiện rất nhiều tội phạm vượt ngục xuất hiện ở Hối Hương. Vụ án điều chế, buôn bán ma túy trước kia chẳng qua chỉ là một trong những vụ án lớn mà Hối Hương xử lý trong nhiều năm nay mà thôi. Hai năm trước, ở đó còn bắt được một tội phạm truy nã cấp A.
Tài năng của Nam Cung Diệu quả thật khiến người ta phải kinh ngạc.
Trong điện thoại, anh ta còn nói: “Tôi nhìn thấy một bộ án kiện. Lần này Cục trưởng Trần bị gọi tới đó, có lẽ là do một vụ án lớn. À… quy mô của tập đoàn tội phạm này ước tính hơn 600 người, những tình tiết vụ án cũng rất nhiều, buôn lậu, điều chế, buôn bán ma túy, buôn bán vũ khí, buôn người… còn móc nối với tập đoàn phạm tội ở nước ngoài nữa.”
“Kinh khủng vậy sao?” Tí Còi kinh ngạc.
Tôi cũng kinh ngạc.
Những chuyện này nghe có vẻ giống như tình tiết trong phim ảnh. Cuộc sống của người bình thường chẳng thể nào gặp phải cái loại tập đoàn tội phạm lớn như vậy cả.
Trong vài năm gần đây, những tập đoàn tội phạm gian lận viễn thông xuất hiện ngày càng nhiều, thường nghe các bản tin thời sự nói về nơi nào đó mới phá vỡ một đường dây tội phạm gian lận viễn thông.
Còn cái tập đoàn mà Nam Cung Diệu nói kia giống như là chuyên “làm chuyện lớn” vậy.
“Thông tin trong kho số liệu không đầy đủ lắm. Nếu muốn tìm ra thông tin chi tiết hơn thì cần phải có thời gian.” Nam Cung Diệu nói với giọng bình tĩnh.
“Vậy chuyện mất tích của Trần Dật Hàm…” Tôi chần chừ nói.
Tập đoàn tội phạm và chuyện quái dị của Hối Hương có liên quan với nhau không?
“Chuyện đó thì không rõ.” Cách nói của Nam Cung Diệu chẳng khác gì khi nãy.
Tôi đành phải hỏi anh ta chuyện bùa hộ thân.
“Lát nữa chúng tôi đi tới phòng nghiên cứu hỏi Diệp Thanh.” Tôi có chút bất an, nhưng vì sự an toàn của Trần Hiểu Khâu, chuyện cần làm vẫn phải làm.
Nam Cung Diệu chỉ “Ồ” một tiếng, “Vậy thì cứ để cho cậu ta quyết định đi.”
Thái độ này khiến tôi không biết là nên yên tâm hay là tiếp tục thấp thỏm đây.
Cúp điện thoại, đám Tí Còi cũng muốn đi cùng tôi và Trần Hiểu Khâu tới phòng nghiên cứu. Nhưng đi nhiều người sẽ gây sự chú ý nên tôi và Trần Hiểu Khâu không đồng ý.
Hai chúng tôi đi tới thôn Sáu Công Nông, trùng hợp, chúng tôi gặp phải Chủ Nhiệm Mao.
“Sao thế? Quên thứ gì hả?” Hình như Chủ nhiệm Mao vừa tan làm, “Hôm nay Tiểu Lý trực ban, hai người tới thẳng ủy ban luôn là được. À, giờ này chắc cô ấy đi ăn cơm rồi, tôi đi cùng hai người, giúp hai người mở cửa.” Dì ấy vừa nói vừa lấy chìa khóa ra.
Tôi nhìn Trần Hiểu Khâu, Trần Hiểu Khâu nhìn tôi. Hai chúng tôi lặng lẽ đi theo Chủ nhiệm Mao một chuyến.
Chúng tôi không quên đồ gì cả nên chỉ đành giả vờ tìm kiếm xung quanh, Trần Hiểu Khâu cũng đi loanh quanh theo tôi.
Tôi nhìn Chủ nhiệm Mao lắc đầu, “Chắc là rơi ở chỗ khác rồi.”
“Là đồ gì vậy?” Chủ nhiệm Mao chủ động hỏi, muốn tìm giúp.
“Là chìa khóa tủ ở đơn vị. Không thấy thì thôi, để cháu nhờ bộ phận hậu cần mở giúp cũng được. Làm phiền dì quá, Chủ nhiệm Mao.”
“Không phiền, không phiền.”
Tôi lại phải giả vờ đi ra cùng chủ nhiệm Mao.
Đi tới cửa ủy ban, Chủ nhiệm Mao vừa khóa cửa, vừa nói: “Mấy này nay các cháu vất vả rồi. Khu này nhiều người già nên việc giải thích hơi phiền phức.”
“Không đâu ạ, mọi người đều rất phối hợp với công việc của tụi cháu, cũng rất thấu hiểu lòng người.” Tôi nói.
“Họ cũng chỉ muốn nhanh chóng chuyển đi thôi. Vậy cũng tốt.” Chủ nhiệm Mao có chút ngậm ngùi, “Tôi cũng làm ở đây được vài năm rồi, giờ phải chia xa, vẫn thấy có chút không nỡ.”
“Thật ra thì đa phần mọi người đều dọn đến một khu dân cư khác, cũng không tính là chia xa.” Tôi cười nói.
“Có phải là bên Nam Giao không? Mấy tuần trước Tiểu Lý có đi qua đó xem thử. Cô ấy bảo môi trường bên đó rất tốt, là một khu dân cư trống trải, cơ sở thiết bị vẫn còn chưa hoàn tất. Đường xá rất sạch sẽ, nhưng không có bóng người.” Chủ nhiệm Mao cũng cười nói.
Tôi biết nhà của Chủ nhiệm Mao sống ở thôn Tám Công Nông gần đây, cũng nằm trong khu vực giải tỏa di dời. Dì ấy có khả năng phải chuyển tới khu dân cư Nam Giao, không chừng còn có thể tiếp tục làm chủ nhiệm ủy ban ở nơi đó nữa.
“Khi bên này bắt đầu tiến hành giải tỏa thì bên đó cũng sẽ bắt đầu đấu thầu. Các cơ sở thiết bị cũng sẽ hoàn thành nhanh chóng, chỉ cần có người thì cửa hàng cửa tiệm cũng sẽ ào ào mở ra.” Tôi nói
“Cũng đúng.”
Sau khi chia tay Chủ nhiệm Mao, tôi và Trần Hiểu Khâu mới đi đến phòng nghiên cứu. Nếu nói chuyện này với Chủ nhiệm Mao thì thật sự là quá dài, cũng không thể giải thích rõ ràng được, chúng tôi đành phải tốn nhiều thời gian như thế này đây.
Sau khi tới phòng nghiên cứu, cái loại âm khí đổ ập tới khiến tôi có một cảm giác quen thuộc kỳ dị.
Tôi phát hiện ra là tôi thật sự đã quen thuộc với nơi này rồi.
Trần Hiểu Khâu thì cau mày lại.
Có Trần Hiểu Khâu ở đây, tôi hắng giọng rồi mới gọi Diệp Thanh.
Tôi kể lại toàn bộ sự việc, yên lặng chờ đợi phản ứng của Diệp Thanh.
Phản ứng của Diệp Thanh… là không có phản ứng.
Tôi nhìn sang Trần Hiểu Khâu.
Lẽ nào là do có Trần Hiểu Khâu ở đây sao?
Không đúng, lần trước gặp chuyện Niên Thú, đám Trần Hiểu Khâu còn tới phòng nghiên cứu lấy mấy thứ đạo cụ quan trọng nữa mà. Khi đó phải là Diệp Thanh đưa những thứ đó cho họ chứ nhỉ?
Tôi đang suy nghĩ, Trần Hiểu Khâu ngồi bên cạnh chợt quay đầu lại.
Tôi vô thức quay đầu theo thì nhìn thấy có một lá bùa hộ thân rơi trên chân của Trần Hiểu Khâu, dường như có người mà chúng tôi không nhìn thấy đã ném lá bùa hộ thân xuống đó.