Trịnh Vỹ giới thiệu cho chúng tôi một hồi, rồi người của cả tổ họ tiếp tục tới phòng làm việc tiếp theo.
“Bánh chưng ở nhà đã nhiều đến nỗi ăn không hết rồi.” Gã Béo tỏ vẻ khổ sở.
Nhà cậu ta nhiều họ hàng thân thích, phụ nữ trung niên và người già càng không ít. Trước đó Gã Béo đã tặng cho bốn người chúng tôi mấy cái bánh chưng rồi, đều là bánh do cô dì của cậu ta gói. Bắt đầu từ tháng 4, họ hàng nhà cậu ta đã có người bắt đầu gói bánh rồi, đến giờ cứ lần lượt liên tục, một nhà cho vài ba cái, vài bữa lại cho tiếp vài ba cái nữa, mỗi lần cho không nhiều, nhưng cộng lại thì quả thực không ít.
“Cái này khác mà.” Tí Còi lấy một cái bánh chưng ra, làm bộ như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, giơ cái bánh lên trên cao, rồi ngẩng đầu nhìn như ngắm mặt trời, “Độ lớn này, góc cạnh này, màu lá gói bánh và dây cột bánh này!”
Mặc dù hơi làm quá, nhưng Tí Cói nói không sai.
Quả thực năm cái bánh chưng này được gói rất đẹp mắt. Xét về độ lớn nhỏ của bánh thì không lớn bằng bánh chưng được bán trong cửa hàng, cũng không lớn bằng bánh của cô dì nào đó của Gã Béo làm, nhưng về mặt hình thức thì hơn hẳn tất cả các loại bánh đã ăn trong năm nay. Nghĩ kỹ thì tôi thật sự vẫn chưa thấy cái bánh chưng nào đẹp hơn cái này.
“Hàng năm khi lễ tết mà muốn ăn bánh ở Thắng Vị Trai thì đều phải xếp hàng mấy tiếng đồng hồ. Tay nghề đầu bếp ở đó còn phải nói ư?” Quách Ngọc Khiết khinh bỉ cái vẻ làm bộ làm tịch của Tí Còi.
Thắng Vị Trai là tiệm bán bánh danh tiếng lâu đời của thành phố Dân Khánh, ngày thường chỉ bán bánh ngọt. Lúc đầu đã có dịch vụ ăn tại chỗ, nhưng hiện nay thì đã trở thành mô hình như một cửa hàng. Ngày thường thì có rất nhiều loại bánh ngọt, nét đặc sắc ở đó là làm bánh theo mùa và theo dịp lễ tết. Giống như Quách Ngọc Khiết nói, tới dịp lễ tết thì hệ thống tất cả các cửa tiệm của Thắng Vị Trai đều rất đông, xếp thành hàng dài. Nhìn qua ô kính cửa sổ có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn và tay nghề tinh xảo của những người thợ làm bánh. Thành phần nguyên liệu và cách chế biến đều khiến người khác yên tâm, mùi vị thì có danh tiếng lâu đời làm bảo kê.
Mẹ tôi nói, gia đình chúng tôi chỉ ăn qua bánh của Thắng Vị Trai khi tôi còn nhỏ. Khi đó có thể ăn tại chỗ, không cần phải xếp hàng dài như vậy. Bây giờ thì đội ngũ xếp hàng ngày càng dài, điều đó đã dập tắt ý định muốn thưởng thức đồ ăn ngon của gia đình chúng tôi rồi.
Về phương diện ăn uống thì bốn người trong nhà tôi cũng không có yêu cầu gì đặc biệt cả. Hôm nay nhận được năm cái bánh chưng thì cũng coi như là có số hưởng rồi.
Đặt bánh sang một bên, năm người chúng tôi sắp xếp lại nội dung của buổi tuyên truyền trước đó.
Lần đại hội thống nhất trước thì chỉ có Sếp Già đi, nhưng thời gian tới thì chúng tôi đều phải trực ở ủy ban dân cư của thôn Sáu Công Nông để giải đáp những câu hỏi của người có quyền tài sản. Một số người có quyền tài sản không sống ở trong thôn Sáu Công Nông, vì thế chúng tôi còn phải gọi điện thoại thông báo cho họ về phương án thay thế mà Phòng Di dời chúng tôi đưa ra.
Công việc bận rộn lên thì thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến lúc tan ca, Trần Hiểu Khâu mới phát hiện cuộc gọi nhỡ của Trần Dật Hàm. Cô ấy gọi lại, động tác thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm của chúng tôi cũng chậm lại.
Điện thoại được kết nối, cô ấy gọi một tiếng “chú út” rồi ngưng bặt, sắc mặt thay đổi. Sau khi lắng nghe nội dung đầu dây bên kia thì sắc mặt cô ấy ngày càng u ám.
“… Được, tôi biết rồi. Sáng sớm ngày mai tôi sẽ qua đó. Ừ, cảm ơn anh.” Trần Hiểu Khâu cúp điện thoại, cau chặt mày.
“Sao thế? Chú út của cậu không sao chứ?” Quách Ngọc Khiết quan tâm hỏi.
Tôi cũng hồi hộp căng thẳng.
Trần Dật Hàm đã đi Hối Hương, chỗ đó càng nghĩ càng khiến người ta cảm thấy bất an. Chưa nói tới chuyện ma quái, chỉ xét về góc độ công việc chống ma túy của cảnh sát, còn triệu tập mấy Cục trưởng tới họp, thì vụ án lần này quả thật không đơn giản.
“Chú út của em mất tích rồi.” Trần Hiểu Khâu trầm giọng nói, “Họ tìm thấy điện thoại của chú ấy ở hiện trường, màn hình điện thoại hiển thị nhật ký cuộc gọi. Chú ấy muốn gọi điện thoại cho em.”
Chúng tôi đều đơ người ra.
Trần Dật Hàm mất tích là chuyện lớn, trước khi Trần Dật Hàm mất tích lại muốn gọi điện thoại cho Trần Hiểu Khâu cũng là chuyện lớn.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tí Còi sốt ruột hỏi, “Chắc không phải gặp phải ma chứ?”
Trần Hiểu Khâu lắc đầu, “Ngày mai em đi Hối Hương là có thể biết…”
Nói tới đây, cô ấy do dự nhìn tôi.
Tôi nghĩ một lát, “Hay là lát nữa tôi đi đến phòng nghiên cứu một chuyến, xem thử có thể xin Diệp Thanh một lá bùa hộ thân hay không.”
Tôi còn muốn hỏi Diệp Thanh chuyện về Hối Hương.
Cho dù có đôi lúc hoài nghi Diệp Thanh, nhưng đến lúc gặp phải những chuyện như thế này thì người mà tôi có thể cầu cứu vẫn chỉ có anh ta.
Cổ Mạch không đáng tin, Nam Cung Diệu thì thái độ lấp lửng. So với họ, cái kiểu giúp được thì sẽ giúp, không giúp được thì không đếm xỉa tới của Diệp Thanh lại thẳng thắn dứt khoát hơn nhiều.
Đương nhiên, so với người kiệm lời như Diệp Thanh thì chuyện này vẫn phải hỏi qua ý kiến của Cổ Mạch và Nam Cung Diệu mới thỏa đáng.
Tôi gọi điện thoại cho Cổ Mạch luôn.
Tiếng Cổ Mạch như đang rất gấp gáp, “Chuyện gì? Nhanh nhanh nhanh! Chém hắn đi chứ!”
Chắc anh ta đang chơi game.
Tôi không quan tâm tới mấy thứ đó nữa, kể cho anh ta nghe một chút về chuyện của Trần Dật Hàm.
Cổ Mạch thốt lên một tiếng “ha”, rồi nói: “Nói vậy là anh ta mất tích rồi? Vậy thì tốt quá, chúng ta không cần lo lắng bị Cục trưởng Trần của chúng ta bắt đi làm lao dịch nữa!”
“Cổ Mạch.” Tôi vô lực hét lên môt tiếng.
“Cậu gọi tôi cũng vô dụng thôi. Tôi lại chưa từng đi Hối Hương bao giờ, ai mà biết được tình hình ở đó ra sao?” Cổ Mạch lại hét lên, “Nhanh nhanh nhanh”, “Chém chém chém”.
“Anh bảo Nam Cung Diệu nghe máy đi.” Tôi đành phải yêu cầu đổi người.
Cổ Mạch ở đầu dây bên kia kêu lên một tiếng.
Rất nhanh sau đó, tôi nghe thấy tiếng của Nam Cung Diệu.
“A lô, tôi đây. Cục trưởng Trần xảy ra chuyện à?” Nam Cung Diệu nói rất bình tĩnh, nhưng không giống giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác như Cổ Mạch.
“Ừ, người của Cục Cảnh sát nói anh ấy mất tích rồi.” Tôi kể lại sự việc thêm một lần nữa.
Đám Tí Còi cũng đang vây xung quanh, nhìn tôi không chớp mắt.
Trần Hiểu Khâu cũng hiện ra vẻ mặt căng thẳng hiếm thấy.
Nam Cung Diệu trầm ngâm “Hối Hương thì trước kia chúng tôi chưa từng đến đó để điều tra thực tế. Khi đó tôi điều tra manh mối cũng chỉ là tìm Vương Du thôi. Trước khi đi Hối Hương, Cục trưởng Trần cũng có hỏi chúng tôi về vấn đề này. Khi đó tôi có nói với anh ta, chuyện này rất có khả năng là chuyện quái dị. Trần Lập và Trương Quỳnh là người của thôn Sáu Công Nông, anh ta giống như chúng ta cũng có năng lực đặc biệt, hơn nữa, năm đó Vương Du tới Hối Hương thì…”
Có tới mấy chuyện đều liên quan tới Hối Hương, cho dù nơi đó không có vấn đề gì thì cũng khiến người ta cảm thấy đáng ngờ. Nhưng chỉ dừng lại ở việc cảm thấy đáng ngờ thì cũng không thể cung cấp được sự trợ giúp có ích nào.
Âm thanh của Cổ Mạch đột nhiên vang lên, “Đúng rồi, tôi từng nghe Linh nói, nơi đó phong thủy không tốt.”
“Còn có chuyện này nữa sao?” Nam Cung Diệu kinh ngạc.
“Ừ, hình như là ở đó thì phải… Chính là lần ủy thác trước, cô ấy bảo đâu đó có phong thủy không tốt, người bình thường đều có thể nhìn ra được nơi đó không dành cho người ở gì đấy.” Cổ Mạch nói với giọng điệu tưng tửng.
Nam Cung Diệu bảo tôi đợi một chút, anh ta mở bản đồ ra xem thử.
Tôi vội thông báo cho đám Tí Còi.
Tí Còi lập tức cầm điện thoại lên, mở bản đồ rồi tìm kiếm Hối Hương.
Nếu nhìn từ trên bản đồ thì quả thật không thấy Hối Hương có gì khác thường cả.
Tuy nhiên, đợi Tí Còi lớ ngớ như ruồi mất đầu điều chỉnh bản đồ, muốn điều chỉnh toàn cảnh để nhìn cho rõ, thì năm người chúng tôi thấy rất nhiều tên địa danh nằm rải rác ở Hối Hương:
Thôn Câm, núi Khóc Mộ, thôn Quẹo Cổ, suối Quỷ Chạm Đầu…