Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 658: Mã số 070 - đối tượng tỏ tình (14)




“Chị Mã, chị nghĩ ra được chuyện gì?”

“Tôi… Tôi đã làm cho họ được vài năm rồi. Có vài người là tôi sắp xếp đến đó, sau khi xem mắt xong thì mấy cô gái kia nói với tôi là không hợp, cũng có người qua lại vài ngày thì nói không hợp. Thời gian dài ngắn không giống nhau. Mà những người đó không biến mất, những người biến mất đều là… đều trong chớp nhoáng... Tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, trước đó tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều cả. Lúc ban đầu, tôi và chồng tôi tìm những người họ hàng, còn có cả con trai con gái của bạn học, đồng nghiệp trong công ty, nhưng như thế cũng khiến rất nhiều người thấy phiền, trong nhà tôi cũng thấy phiền. Con trai tôi thì chắc chắn là không được rồi, nó còn phải đi học, tuổi tác cũng quá nhỏ, hơn nữa chúng tôi cũng không thể bảo nó làm những chuyện ấy. Những người chúng tôi biết, có thể đi thì đều đi rồi… Chúng tôi cũng sợ… Họ không ngừng thúc giục tôi. Tôi báo tình hình lại cho họ, họ bảo tôi đổi việc đi. Đổi chỗ làm mới, người quen biết sẽ nhiều hơn. Hai ngày sau, họ liền đưa cho chúng tôi vài thông báo tuyển dụng của các công ty để chúng tôi lựa chọn.”

“Đây là chuyện diễn ra vào năm 2003 đúng không?”

“Đúng, khoảng lúc đó. Chồng tôi vào được Tập đoàn Thực nghiệp Cảng Huy, còn tôi thì vào Tập đoàn vận chuyển Hải Nạp. Cả hai đều là công ty lớn cả. Chúng tôi cũng không ngờ… Lúc đó, chúng tôi đã nộp hồ sơ rồi đi phỏng vấn ở mấy công ty liền. Trình độ kĩ thuật và kinh nghiệm làm việc của hai vợ chồng tôi đều có, nếu như đổi qua một công ty nhỏ hơn thì chắc chắn là không thành vấn đề. Nhưng đó đều là những công ty lâu năm, từ ông chủ đến nhân viên, đều là mấy chục tuổi và đã có gia đình con cái cả rồi. Chúng tôi còn tính tới chuyện làm quen với người ta, rồi mai mối cả cho bạn bè họ hàng mà người ta quen biết nữa… Chứ Cảng Huy và Hải Nạp đều là công ty lớn, làm sao chúng tôi vào được. Nhưng mà bọn họ đã giúp chúng tôi nộp hồ sơ xin việc. Lúc chúng tôi tham gia khảo hạch trên giấy, rồi phỏng vấn trực tiếp thì trong lòng cũng không ngờ là sẽ được chọn. Bọn họ chỉ là một đám hỗn loạn lăng nhăng thôi mà… Ấy vậy mà chúng tôi đã qua được phỏng vấn, rồi được nhận vào làm. Nhân viên nam bên Cảng Huy đông lắm, còn bên Hải Nạp thì nam có nữ có. Tôi đã giới thiệu vài lần, hầu hết ai có thể giới thiệu thì đều giới thiệu cả rồi, sau đó thì lại nhảy việc tiếp…”

“Như vậy có nghĩa là, lúc chị giới thiệu xem mắt, bên nam toàn là công nhân viên của Cảng Huy?”

“Phải. Trong những đồng nghiệp của chồng tôi có người đã đến tuổi lấy vợ, họ chủ động hỏi ông ấy có quen biết ai không… Lúc ban đầu tôi thật sự chẳng thấy gì khác thường cả. Tập đoàn lớn, là công ty lớn rất chính quy mà. Lúc xin việc phải trải qua từng cửa một, từ nộp hồ sơ, đến khảo hạch qua giấy, rồi mới đến vòng phỏng vấn. Sau khi được nhận vào thì lương cao, chế độ đãi ngộ tốt, người trong công ty thì rất thân thiện, tốt tính. Thật đó, mọi mặt đều rất tốt.”

“Mãi cho đến lần này thì chị mới phát hiện ra vấn đề đúng không?”

“Các cậu… không thấy kì lạ sao? Cái cậu Ngụy đó, Ngụy Thần Phong, cậu ta… Tôi thấy cậu ta hình như là…”

“Giống như chị, hình như từng được huấn luyện qua. Phản ứng của anh ta với chuyện của Hầu Gia Ninh cũng giống như chị vậy.”

“Đúng, đúng thế! Từ trước đến nay tôi chưa từng gặp qua loại này… Bây giờ nghĩ lại, sau khi chồng tôi vào Cảng Huy thì đối tượng tôi giới thiệu đều là đồng nghiệp của chồng tôi cả. Mấy năm nay cũng chỉ hai ba người đó, mãi sau này cũng chỉ hai ba người đó đi xem mắt, mà lần nào cũng không thành. Trước đó, hai người trước Ngụy Thần Phong, chồng tôi bảo là đã thuyên chuyển công tác, rời khỏi bộ phận của ông ấy, chuyển đến công ty chi nhánh, sau đó thì cũng không còn liên lạc nữa. Chuyện này… Chuyện này cũng rất kì lạ phải không?”

“Chị có hỏi thăm về chuyện này không?”

“Không, không, tôi hỏi thế nào? Sao tôi dám hỏi chứ…”

“Chị còn manh mối nào có thể cung cấp cho chúng tôi không?”

“Hết rồi. Tôi và họ chỉ tiếp xúc nhiều như thế thôi. Tôi cũng chưa từng đến quán cà phê đó, cũng chưa từng đi cái câu lạc bộ kia.”

“Người liên lạc với chị là ai?”

“Cái này…”

“Đương nhiên, chị không muốn nói cũng không sao. Chị có thể giữ thông tin này để cung cấp cho cảnh sát.”

“…”

Ngày 17 tháng 6 năm 2011, người ủy thác đến phòng nghiên cứu, đưa tới video từ camera giám sát. File video 07020110617.avi.

Vẫn là gian phòng ngủ đó, lần này rèm cửa sổ không khép; vẫn là một nam một nữ, một người một ma.

Hôm nay người thanh niên không ngủ, vẫn luôn mở mắt.

Sau khi cô gái xuất hiện thì anh ta lập tức quay đầu lại.

Cô gái chăm chú nhìn thanh niên, rồi mỉm cười, đưa tay đến tựa như muốn sờ má anh ta, nụ cười trên khuôn mặt dần chuyển thành vẻ bi thương. Cô ta không ngừng mấp máy đôi môi, nóng lòng muốn nói với anh ta gì đó.

Thanh niên nói: “Cô muốn nói gì? Hầu Gia Ninh, tôi biết tên của cô là Hầu Gia Ninh, và cũng biết cô… Bây giờ cô đang ở đâu? Cô… Cô gặp phải chuyện… gì vậy?”

Cô gái khép miệng lại, gương mặt trở nên vô cảm.

Cánh tay đang đưa qua đã rụt lại, bấu chặt vào tấm ga trải giường.

Gân xanh trên khuôn mặt từ từ nổi lên.

Cô ta nghiến chặt răng, một lần nữa mở miệng nói chuyện, vẫn không có âm thanh như cũ, nhưng cảm xúc rõ ràng đã trở nên kích động.

“Đợi, đợi đã!” Thanh niên ngồi dậy, một tay ôm ở vị trí chính giữa lồng ngực.

Anh ta đang quay lưng lại với camera, nên không thể thấy được biểu cảm của anh ta.

Ống kính quay được hình ảnh vết máu lan ra từ người của cô gái.

Thân thể thanh niên run rẩy, sau khi phần thân trên nghiêng một cái thì hình như lại bị dọa sợ một lần nữa nên ngửa đầu ra sau.

Cánh tay của cô gái chỉ còn chút nữa là đã nắm trúng anh ta.

Cô gái lăn lộn trên giường, máu quanh người càng lúc càng nhiều, theo đó, vết thương sau lưng của cô cũng đã được ống kính camera quay lại. Lưng của cô ta bị ai đó rạch từ trên gáy cho đến xương cụt, khiến cho chuỗi xương sống đang kẹp giữa các bắp thịt lộ ra.

Sau một hồi quằn quại, cô gái đột nhiên biến mất, chỉ lưu lại trên giường một đống máu.

Video đến đây là hết.

Ngày 18 tháng 6 năm 2011, phân tích file video. File video 07020110617G.avi.

Video này cũng giống với video trước, nhưng sau khi trải qua biên tập thì video đã trực tiếp tua nhanh đến đoạn cô gái nói chuyện.

Giọng nói của cô gái vang lên trong video: “Xa Thủy Ngọc, tại sao anh không ngỏ lời với tôi sớm hơn? Nếu anh ngỏ lời sớm hơn thì bây giờ chúng ta đã có thể bên nhau rồi! Tôi muốn chạm vào anh, anh cho tôi chạm vào anh có được không?”

Màn hình tạm dừng.

“Hai vị chuyên gia, thế nào rồi?”

“Rất rõ ràng, sự khống chế đã tăng lên. Sự đề kháng của Hầu Gia Ninh đã trở nên yếu đi”

“Đối phương rất nôn nóng nên mới phái ra một con ma còn chưa khống chế hoàn toàn.”

“Lần trước cũng rất nôn nóng phải không? Bản tính của Lâm Nghiên Phi vẫn chưa bị xóa sạch hoàn toàn. Có khả năng không phải là nôn nóng, mà là thực lực chưa đủ, hoặc là…”

“Hoặc căn bản chỉ là một tay mơ?”

“Gã Khờ, chuyện này làm sao có khả năng? Nếu quả thật chỉ là tay mơ, thì nếu đã có đủ bản lãnh để thao túng một số người trong Thực nghiệp Cảng Huy, có thể khống chế nguyên cả một câu lạc bộ, một tiệm cà phê, thế mà còn không thể tùy tiện mua một vài người về làm thành ma để sai bảo ư?”

“À… Gã ta làm cho mọi chuyện trở nên phiền phức như thế, có phải là vì bên phía cảnh sát…”

“Mua người từ bọn buôn người thì càng an toàn hơn. Nhẹ nhàng ảnh hưởng vài con ma nghèo, hại chết một đám người ở chỗ đó không phải càng dễ dàng à? Một chút mạo hiểm cũng không có luôn.”

“Ma Cô, ông chú như anh xem ra thâm hiểm quá chứ nhỉ?”

“Hừ…”

“Gã ta đang phân tán độ mạo hiểm, không phải mạo hiểm trong chuyện giết người, bắt cóc, mà là sự mạo hiểm trong việc dùng phép thuật.”