Ngày 14 tháng 6 năm 2011, phân tích file video. File ghi âm 07020110614G.wav
“…”
Click!
“Ma Cô, cô ta nói gì vậy?”
“Nhìn khẩu hình thì dường như là một câu khá dài đấy.”
“Ừ, cô ấy nói là cái này…”
Click! Click! Click!
... Rè rè… rè rè…
“Tại sao không cứu tôi?”
Click!
“Nghe thấy rồi phải không?”
“ ‘Tại sao không cứu tôi?’ hả?”
“Cậu nghe thấy rồi còn hỏi gì nữa hả?”
“Xem ra có sự biến hóa thật rồi.”
“Anh bạn nhỏ Nam Cung, bên chỗ cậu tra cứu thế nào rồi?”
“Vụ án của Lâm Nghiên Phi rất bình thường. Một số nhà giàu có mời những ngôi sao nhỏ đến mở tiệc, uống rượu, hít thuốc phiện, ngoài ra còn có một vài tình tiết bài bạc và tình dục tập thể. Phía cảnh sát đang xử lý những người có liên quan đến vụ án. Có điều, nguồn gốc của thuốc phiện thì vẫn chưa điều tra ra, chỉ bắt được vài tên tép riu của đường dây đó.”
“Kho dữ liệu ở chỗ phòng chống ma túy kia mà cậu cũng có thể tra ra được hả?”
“Tôi chỉ tra được tình huống kết án lúc đó thôi. Cảnh sát chắc sẽ men theo đường dây này để tiếp tục điều tra sau đó. Kho dữ liệu liên quan những nội dung ấy cũng không thấy. Có thể hồ sơ không được nhập vào kho dữ liệu, hay là văn bản bằng giấy của hồ sơ gốc lúc đó có khả năng đã xếp vào hàng cơ mật, bản thân nó đã được đặc biệt bảo mật. Hồ sơ bên ngành phòng chống ma tuy rất khó tra.”
“Haizz, thật là phiền phức… Này cậu em, cậu nói suy đoán của Diệp Thanh không sai à? Lâm Nghiên Phi* và Lâm Quốc Vinh kia không có quan hệ thân thích phải không?”
*Con ma xuất hiện trong hồ sơ “Chung giường chung gối” (Tập 17).
“Không. Nhưng xét từ những hiện tượng quái dị mấy ngày nay thì suy đoán của Diệp Thanh là có căn cứ.”
“Ừ… Nếu mà đúng thì rắc rối rồi…”
Ngày 14 tháng 6 năm 2011, liên hệ đồng nghiệp trước đây của Mã Tiểu Hương là Trương Ái Gia. File ghi âm 07020110614.wav.
“Xin chào chị Gia, cảm ơn chị vì trong lúc bận bịu còn bớt chút thời gian để tiếp nhận buổi phỏng vấn của chúng tôi.”
“Ồ, có gì đâu. Chuyện đó... các cậu muốn hỏi gì?”
“Là thế này. Theo chúng tôi được biết, bắt đầu từ năm 2005 chị đã làm việc cho công ty Bảo vệ An Toàn Số Một cho đến nay, đảm nhiệm chức vụ kế toán trong bộ phận tài vụ.”
“Đúng vậy, bắt đầu làm từ năm 2005 rồi.”
“Chị có đánh giá gì về công ty của mình không? Và, đối với ngành cung ứng bảo vệ mà chị đang làm, chị có suy nghĩ như thế nào?”
“Chuyện này… Tôi làm bên tài vụ mà…”
“Chúng tôi cũng sẽ phỏng vấn nhân viên bảo vệ và bộ phận quản lý của quý công ty, ngoài công ty An Toàn Số Một mà chị đang làm ra thì chúng tôi cũng sẽ phỏng vấn các công ty khác. Xin chị yên tâm, nội dung phỏng vấn sẽ không tiết lộ tin tức của người được phỏng vấn đâu. Chị hãy yên tâm nói thật suy nghĩ của mình. Tòa báo của chúng tôi là tin tức truyền thông về tài chính chuyên nghiệp, chắc chị cũng đã nghe qua tên tuổi của tòa báo chúng tôi rồi.”
“Ừ, chuyện này thì tôi biết.”
“Chị có thể trả lời câu hỏi khi nãy của chúng tôi không?”
“Ồ, đánh giá à… Tôi thấy công ty vẫn luôn rất tốt, triển vọng tương lai của ngành nghề này cũng càng ngày càng phát triển. Chuyện đó, trong đời sống hằng ngày cũng có thể nhận ra mà phải không? Nguồn gốc của nghề bảo vệ gì đó, hoặc người ta sẽ nghĩ tới bảo vệ ngân hàng, có trang bị súng và đi xe bọc thép này nọ; hoặc là nghĩ đến mấy chú bảo vệ lớn tuổi trước cổng khu dân cư. Bây giờ thì đã có thêm rất nhiều người trẻ tuổi. Công ty chúng tôi có lớp huấn luyện, sau đó giới thiệu những nhân viên đã vượt qua kiểm tra cho các xí nghiệp, công ty làm bảo vệ. Chủ yếu vẫn nhắm đến các xí nghiệp tầm trung và lớn. Có điều gần đây, nghe đâu đang có ý tuyển thêm người để hợp tác nghiệp vụ với các ban quản lý khu dân cư, các tập thể lớn…”
“Nói như vậy thì có nghĩa là chị cảm thấy viễn cảnh tương lai của công ty rất khả quan? Và cũng rất hài lòng với hoàn cảnh làm việc của mình trong hiện tại?”
“Ừ, đúng vậy. Tôi làm bên tài vụ mà, chỉ nhìn lượng vốn lưu động là biết công ty đang phát triển rất tốt. Và đương nhiên tôi cũng rất hài lòng với môi trường làm việc của mình.”
“Có ai có cách nhìn khác với chị không? Theo điều tra của chúng tôi, trước đây sự dao động số lượng nhân viên công ty có chút nhiều.”
“Chuyện này… Chắc là suy nghĩ cá nhân thôi… Người ta đổi việc có lẽ là vì nguyên nhân gia đình này nọ, chứ cũng không hẳn là chê bai công ty.”
“Như chị nói thì đó chỉ là suy đoán hay là có căn cứ gì đó?”
“Có căn cứ mà. Năm ngoái có một nhân viên từ chức vì kết hôn mang thai, ở nhà làm mẹ hiền vợ thảo rồi. Cô ấy vốn là thư kí của giám đốc, vừa đến ba mươi tuổi thì gả cho một ông chồng giàu có, người ta cũng đối xử với cô ấy rất tốt, nghe nói hai người cũng đã yêu nhau nhiều năm rồi. Còn có ở bộ phận lễ tân của công ty chúng tôi, bên đó toàn nhân viên nữ trẻ tuổi, hơi thiếu sự kiên định… Công việc đó vốn là không làm lâu được, những công ty khác cũng vậy mà.”
“Ừ. Bên bộ phận mà chị làm có ai từ chức không?”
“Hai năm trở lại đây thì không có. Trước đây… Trước đây có một người cũng đã nghỉ hồi năm ngoái, làm ở chỗ chúng tôi được hai năm. Cái chị đó thật là… Haizz… Một lời khó có thể nói hết được.”
“Có vấn đề gì sao?”
“Nói sao nhỉ… Chị ta cũng sắp phải nghỉ hưu rồi mà? Dù sao thì cũng đã có tuổi rồi, hình như được ai đó giới thiệu vào. Năng lực nghiệp vụ cũng có, nói thật là kĩ năng dùng máy tính không thuần thục lắm, nhưng khả năng tính toán sổ sách thì cực kì giỏi, rất lão luyện, dáng vẻ đó giống như lúc trước đã từng làm ở rất nhiều công ty rồi. Nhưng… nói sao nhỉ… có lẽ chị ấy tuổi đã lớn, con trai cũng đang đến tuổi lấy vợ, nên rất thích giới thiệu đối tượng cho người khác. Chị ấy cũng ghê gớm lắm, mới vào công ty có mấy ngày mà chị ấy đã quen hết từ trên xuống dưới, lúc đầu thì chưa thấy gì, chỉ thấy tính cách của bà chị lớn tuổi này rất tốt, nhiệt tình. Nhưng sau đó chị ấy cứ kéo người này giới thiệu cho người kia suốt, có chút không chịu nổi. Có lẽ người ta ở tuổi đó đều vậy cả, thích mai mối cho người khác. Mẹ tôi cũng vậy đó, rảnh rỗi quá sinh chán, hằng ngày đi dạo trong khu dân cư, tìm hiểu nhà nào nhà nào có con trai con gái vẫn chưa có người yêu, rồi hỏi trong công ty tôi có ai giới thiệu được không…”
“Chị Trương.”
“Ấy chết, xin lỗi, tính tôi hay nói nhiều…”
“Không sao. Có thể tò mò hỏi một câu, đối tượng mà người đồng nghiệp đó của chị giới thiệu là người thế nào? Có kết quả gì không? Tình trạng gia đình của các nhân viên trong công ty thế nào? Làm công việc bảo vệ thì có khó khăn gì trong phương diện này không?”
“Chuyện này… Cũng coi là tốt lắm… Chị ấy mai mối được hai cặp rồi đấy. Làm ở công ty chúng tôi không lâu mấy mà đã thành công hai cặp rồi. Nói thật, người thì rất tốt, chỉ là cứ thường hỏi có quen biết người trẻ tuổi nào tốt không, rồi tuổi tác này nọ. Có lẽ chị ấy đang muốn tìm đối tượng cho con trai mình, nhưng ngại không nói ra. Con trai chị ấy cũng đến tuổi rồi, còn đang học tiến sĩ, tốt nghiệp xong chắc sẽ loay hoay kiếm việc làm, rồi mới kiếm đối tượng để lập gia đình, cũng chẳng biết sẽ kéo dài đến bao giờ nữa.”
“Chỉ mình chị ấy, lại làm việc ở công ty không lâu mà mai mối thành công hai cặp, xem ra xác suất cực cao nhỉ.”
“Ừ, đúng vậy…”
“Chị Trương, chị đang uống trà với bạn à?”
“À, Tiểu Phương hả? Không phải bạn, là phóng viên tòa báo đó.”
“Phóng viên?
“Xin chào, chúng tôi là phóng viên của kênh ‘Truyền thông kinh tế tài chính’”.
“Ồ, báo lớn đó nha!”
“Chị quá khen.”
“Mà phỏng vấn gì vậy?”
“Thì chuyện liên quan đến ngành nghề chúng ta, vừa nãy còn nói đến chuyện kết hôn trong công ty mình đó. Hầu hết chúng tôi đây đều không gặp trở ngại trong chuyện lập gia đình, chứ không như các ngành nghề có độ rủi ro cao, lúc tìm hiểu người ta còn phải cân nhắc kĩ lưỡng.”
“Ồ…”
“Năm ngoái Vương Du không phải kết hôn rồi sao? Trước đó chị Mã còn giới thiệu thành công hai cặp nữa đó.”
“Vương Du kia cũng là do chị Mã giới thiệu mà.”