Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 638: Đá bích tỷ (14)




Lượng thông tin trong vài câu nói của bà cụ thực sự quá lớn. Tôi nghe mà có cảm giác chóng cả mặt, trong lòng không khỏi muốn hỏi bà cụ và con ma đó cho rõ ràng xem năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Võ Thần Hy thì không hiểu gì, cô bé rất mờ mịt, đầu óc cũng rơi vào trạng thái trống rỗng.

Người đàn ông không trả lời câu hỏi của bà cụ, điều đó cũng khiến cho trái tim tôi vẫn cứ lơ lửng.

Ông ta kéo bà cụ vào nhà.

Lúc Võ Thần Hy trong vô thức định vào theo thì người đàn ông quay đầu lại.

“Cô bé, cháu cũng vào đi.”

Ông ta vừa dứt lời, cả Võ Thần Hy và bà cụ đều sửng sốt, tôi thì lại càng kinh ngạc hơn.

“Cái gì? Ai?” Bà cụ ngạc nhiên hỏi, đảo mắt nhìn xung quanh. Bà ấy không nhìn thấy Võ Thần Hy.

“Là một cô bé, tôi thấy cô bé… có lẽ mới chết cách đây không lâu.” Người đàn ông hiền hòa nhìn Võ Thần Hy, trấn an bà cụ rồi hỏi: “Có phải là cháu quen biết vợ tôi không?”

Võ Thần Hy há hốc mồm, hay tay bấu chặt vào tường.

Bà cụ hoảng hốt nói: “Lẽ nào là cô bạn học mà con bé nói?”

Người đàn ông hỏi bà cụ: “Con bé? Con gái của đứa cháu bà đúng không?”

Bà lão gật đầu, “Hôm nay nó đến tìm tôi, tôi có nghe nó kể một vài chuyện…”

Người đàn ông nhìn Võ Thần Hy rồi nói, “Vào trong trước đã.”

Nói xong, người đàn ông dắt theo bà cụ đi vào trong nhà.

Võ Thần Hy cắn môi, chầm chậm đi theo.

Sau khi cô bé đi vào, cửa sắt ở bên ngoài giống như có một trận gió thổi qua đóng sầm lại, cửa chống trộm cũng đóng theo.

Võ Thần Hy khẩn trương nhìn cánh cửa đang đóng kín sau lưng, rồi quay đầu nhìn lại, thấy người đàn ông đang đi qua đi lại ở trong nhà bếp. Ông ấy bê thức ăn nóng hổi ra, đặt trên bàn ăn ở phòng khách.

“Tôi nghĩ nếu bà đến thì sẽ làm vài món. Nhiều năm trôi qua như thế rồi, không biết khẩu vị của bà có thay đổi hay không?”

Người đàn ông và bà cụ nhìn nhau, rồi cùng mỉm cười.

Ông ta lại trở vào nhà bếp, lấy thêm chén đũa và xới cơm, đặt trước chỗ ngồi còn trống, mời Võ Thần Hy: “Cô bé, cháu cũng đến ăn đi.”

Võ Thần Hy lúng ta lúng túng.

“Không sao đâu, cháu có thể ăn mà.” Người đàn ông mỉm cười nói.

Võ Thần Hy lóng ngóng bước đến rồi ngồi xuống ghế, hai tay đặt lên đầu gối, lưng dựng thẳng đứng, dáng ngồi khá giống mấy cô bé tiểu học lần đầu tiên đến trường.

Bà cụ đã cầm chén đũa lên.

Người đàn ông nhấc đũa gắp thức ăn cho bà ấy, “Bà thử xem sao, lâu lắm rồi tôi không nấu ăn.”

“Sau này ông sẽ có cơ hội nấu cho tôi ăn suốt ấy mà.” Bà cụ nhỏ giọng nói, “Lần sau để tôi nấu cho ông ăn, bây giờ tôi cũng biết nấu ăn rồi đấy.”

Người đàn ông mỉm cười nói được, nhưng ánh mắt lại buồn xa xăm.

Tôi có thể cảm nhận được tim Võ Thần Hy đang thắt lại từng cơn. Cô gái trẻ có lẽ cũng khá đa sầu đa cảm nên bị cách cử xử vừa nồng ấm vừa bi thương của hai người họ làm cho xúc động.

Tôi nhớ lại những sự kiện quái dị, có chút lo âu.

Nhưng tốc độ ăn cơm của hai người họ cũng chẳng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc trong lòng tôi.

Võ Thần Hy nhìn người đàn ông rồi cũng bắt đầu dùng cơm, lóng ngóng nhấc đũa lên.

Cô bé vừa vui mừng vừa kinh ngạc vì bản thân có thể cầm được đồ vật, đây là chuyện mà từ khi trở thành ma cô bé chưa hề làm được.

Tôi để ý thấy bà lão đang ngồi đối diện với Võ Thần Hy khẽ nhấc mí mắt. Bà ấy đang nhìn về phía khuôn mặt của cô bé, hơn nữa ánh mắt đó đã nhìn từ trước khi Võ Thần Hy nhấc tay cầm đũa lên.

Bà cụ nhìn thấy Võ Thần Hy rồi!

Do căn phòng này sao?

Trong căn phòng này quả thật có âm khí rất nặng, sau khi vào tôi mới nhận ra, luồng âm khí này không chỉ đơn thuần được phát ra từ người đàn ông.

Loại âm khí này khá giống với loại âm khí đã bao trùm thôn Sáu Công Nông trong giấc mộng mà tôi trông thấy vô số hồn ma bị hút vào dị không gian kia.

Võ Thần Hy gắp một đũa cơm cho vào miệng và cũng cảm nhận được sự thơm dẻo của cơm, sau khi nhai xong, cơm bị cô bé nuốt vào thực quản, rồi đi xuống dạ dày.

Chuỗi cảm giác này rất rõ ràng, giống hệt lúc còn sống.

Ba người ăn cơm, ăn sạch sẽ thức ăn trên bàn.

Người đàn ông đứng dậy thu dọn, Võ Thần Hy vội vàng đứng lên giúp một tay, ông ta mỉm cười, không hề từ chối.

Bà cụ chỉ ngồi im, chăm chú nhìn người đàn ông không chớp mắt.

“Để đó là được, không cần rửa.” Trong bếp người đàn ông nói với Võ Thần Hy.

Lúc Võ Thần Hy vâng một tiếng rồi định đi ra nhưng chợt để ý thấy mặt bà cụ đã mất đi nụ cười, lo lắng hỏi người đàn ông: “Có phải… nếu bà ấy ăn những thức ăn kia thì sẽ không tốt lắm đúng không ạ?”

Người và ma không chung lối.

Ba người họ, một con “ma cũ” đã chết cách đây rất lâu, một con “ma mới” vừa mới chết và một người sống đang ở cái tuổi gần đất xa trời cùng ăn cơm chung với nhau, lại còn ăn cùng một loại thức ăn, quả thật là chuyện cực kì hiếm thấy.

Tuy tôi không mấy am hiểu về những sự tình liên quan đến tâm linh huyền bí cho lắm, nhưng người của Thanh Diệp thường nói… người và ma không chung lối…

“Không sao đâu.” Người đàn ông mỉm cười, một nụ cười ẩn chứa nhiều nỗi khổ tâm.

“Tôi cũng sắp chết rồi, rồi cũng sẽ giống như mấy người, ăn trước một bữa cơm thì có làm sao đâu?” Bà cụ nói.

Võ Thần Hy kinh ngạc nhìn qua bà cụ. Bây giờ cô ấy mới nhận ra bà cụ có thể nhìn thấy, nghe thấy mình. Nhất thời, cô bé vô cùng lúng túng, nhưng không lâu sau thì hớn hở nói: “Bà ơi, bà Âu Dương, bà có thể giúp cháu chuyển lời lại cho Tiếu Tiếu không? Bà… Bà bảo cậu ấy đừng buồn nữa…” Giọng Võ Thần Hy trở nên lí nhí, “Đừng có vì cháu mà buồn nữa, cháu… cháu không sao, còn cậu ấy cũng phải bình yên… Cái chết của cháu… Bà cứ chuyển lời với cậu ấy là cháu tự sát, chỉ cần nói cháu tự sát là ổn thôi, để cậu ấy không nghĩ ngợi nhiều nữa…”

Đang nói, cô bé đột nhiên bắt đầu lo lắng, “Nếu cậu ấy không tin là cháu nói thì bà cứ nói với cậu ấy một bí mật mà chỉ có cháu biết thôi. Cháu biết được trước đây cậu ấy có thích một bạn trong trong lớp, chuyện này cậu ấy chỉ kể cho mình cháu nghe, bà…”

Người đàn ông cắt ngang Võ Thần Hy: “Những chuyện này cháu nên tự đến nói với nó.”

Võ Thần Hy vội vàng xua tay, “Cháu không làm được. Cháu thử rồi… Nhưng mà cậu ấy không nghe thấy. Cháu cũng từng muốn viết thư cho cậu ấy, nhưng cháu không cầm được đồ vật. Lúc nãy cháu có thể nhấc chén cơm lên được… cái… cái chén đó có gì đặc biệt không ạ? Hay là…”

Võ Thần Hy đảo mắt nhìn xung quanh.

Xem ra cô ấy còn nhớ cuộc đối thoại giữa người đàn ông và bà cụ.

Tôi chắc chắn hơn cô bé, thứ có vấn đề là căn nhà, không phải mấy cái chén.

“Chỉ cần cháu muốn là sẽ làm được thôi.” Người đàn ông cổ vũ.

Bà cụ xen vào: “Thế bao nhiêu năm qua là ông không muốn gặp tôi à? Cũng không muốn nói chuyện với tôi? Không muốn viết thư cho tôi?”

Ông ta lúng túng nhìn sang bà cụ bỗng nhiên nổi đóa, cười khổ nói: “Nếu gặp, nói chuyện, viết thư thì bà làm sao bắt đầu cuộc sống mới được? Hai cô bé này không giống chúng ta. Tôi…”

Người đàn ông chợt thở dài: “Tiểu Lệ à, lúc đó tôi rất sợ, bà biết không… Tôi rất sợ bà sẽ lãng quên tôi, nhưng cũng rất sợ suốt cả đời bà không quên được tôi…”

Mắt bà cụ đã đỏ hoe nhưng cố nén lại, không cho nước mắt chảy ra: “Là ông không tin tôi. Lúc kết hôn tôi đã hứa với ông rồi, chúng ta sẽ bên nhau đến trọn đời mà. Ông nhìn lại ông đi…”

Người đàn ông ôm chầm lấy bà cụ, “Là do tôi không tốt, do tôi không tốt…”

Võ Thần Hy ở bên cạnh, vừa cảm động vừa thấy ngượng.

Cuối cùng thì hai người đã bình tĩnh trở lại.

Người đàn ông nói với Võ Thần Hy: “Cháu thử đi, chỉ cần cháu muốn thì cháu nhất định sẽ làm được. Đừng sợ, chắc chắn nó cũng rất muốn gặp được cháu.”

Võ Thần Hy đột nhiên sững sờ, khe khẽ há miệng.

Tôi có thể cảm nhận được cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt trong lòng cô bé.

“Cháu sao vậy?” Người đàn ông quan tâm hỏi.

“Cậu ấy… Cậu ấy thật sự muốn… muốn nhìn thấy cháu sao?” Võ Thần Hy lo âu hỏi, “Yến Yến bị cháu dọa cho sợ hãi lắm, còn Tiếu Tiếu… Cậu ấy nếu như nhìn thấy cháu…”

Giọng của cô bé trở nên nghẹn ngào: “Bây giờ cháu đã là ma rồi… Cháu đã chết mất rồi… cháu… cháu chết rồi mà…”

Người đàn ông buồn bã.

Bà cụ lau nước mắt, bước đến trước mặt Võ Thần Hy, vỗ cô bé một cái thật mạnh.

“Bốp” một tiếng, bà cụ quả thật đã vỗ lên lưng của Võ Thần Hy một cái, khiến cô bé loạng choạng.

“Đứa nhóc nhà cháu nói lăng nhăng gì đó? Nó đương nhiên là muốn gặp cháu! Nó muốn gặp cháu, không những thế, cha mẹ cháu, bạn bè khác của cháu, rồi người thân trong gia đình, họ nhất định cũng muốn gặp cháu. Cháu có cơ hội để nói lời từ biệt với họ mà còn ở đây nghĩ đông nghĩ tây à!” Bà cụ cất lời dạy bảo.

“Từ biệt xong xuôi, sau đó thì đi đầu thai. Như thế cháu mới được xem là đã chết thật sự. Bây giờ cháu còn có thể nghĩ được rất nhiều, làm được rất nhiều chuyện. Đừng lãng phí khoảng thời gian này của mình nữa.” Người đàn ông bổ sung.

“Đầu thai?” Võ Thần Hy ngơ ngác nhìn người đàn ông.

“Đương nhiên, người chết rồi thì phải đi đầu thai chứ. Đầu thai rồi, đó mới là một sự kết thúc đúng đắn. Đi thôi.” Ông ta vẫy vẫy tay.

Cửa chống trộm sau lưng Võ Thần Hy mở ra.

Võ Thần Hy nhìn hai vợ chồng một người một ma, tuổi tác bề ngoài cũng đã chênh lệch nhau rất nhiều; rồi lại nhìn qua cánh cửa đã rộng mở, gật đầu thật mạnh với người đàn ông: “Dạ!”

Cô bé lại nhìn qua bà lão.

“Đi nhanh đi, rồi thay bà già này nói lại với nó một câu. Bảo nó với mẹ nó đừng lo lắng, bà không sao cả. Tiền trong ngân hàng giao hết cho chúng đấy, tiền làm đám tang cũng ở trong ấy nữa.” Bà lão nói.

Võ Thần Hy mỉm cười, gật đầu lần nữa rồi mới rời khỏi căn nhà.

Cô bé vừa đi ra, cửa nhà liền từ từ đóng kín lại.