Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 630: Đá bích tỷ (6)




Chỗ em gái tôi đã hồi phục không tồi, nhưng bên Âu Dương thì lại trở nên tồi tệ hơn.

Tôi vừa ngủ thì đã đi ngay vào giấc mộng.

Cảnh mộng lần này không phải là ban đêm mà là ban ngày.

Sau khi thức giấc buổi sáng, Âu Dương cũng chỉ nằm im mở mắt nhìn trần nhà hơn một tiếng đồng hồ. Mãi cho đến khi mẹ cô bé bước vào gọi dậy ăn cơm, vẫn không thấy cô bé có phản ứng.

Cha của Âu Dương nổi giận, mạnh mẽ đem cô bé lôi dậy. Mẹ cô bé thì dỗ cô đi đánh răng rửa mặt, rồi đẩy ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn ăn.

Bữa sáng là món bánh và cháo kiểu Tàu, cũng có bánh mì và sữa theo kiểu Tây, vô cùng phong phú.

Âu Dương cầm thìa lên húp một miếng cháo rồi lại bỏ xuống.

“Không vừa miệng hả con? Thế thì ăn bánh mì nhé. Trứng ốp la bên trong là lòng đào, khuôn hình mèo con mà lần trước con mua đó, con xem…” Mẹ Âu Dương cắt bánh mì, làm lộ ra ra lớp trứng ốp la hình mèo con bên trong, hai mắt của chú mèo là hai vòng tròn tròn xoe bằng lòng đỏ trứng, râu và lông mèo đều có đủ.

Cha của Âu Dương cất giọng trầm ấm: “Mẹ con phải làm đến ba, bốn cái mới được đó, mất gần cả buổi sáng.”

Ông ấy ăn cháo nhưng trong chén cháo có một cái trứng ốp la, đó là quả trứng làm không đạt, viền ngoài bị cháy, mặt mèo trên mặt trứng cũng không đẹp, lòng đỏ còn bị vỡ.

Mẹ của Âu Dương bật cười.

Âu Dương nhìn chằm chằm con mèo, rồi đột nhiên lên tiếng: “Ba đứa con cùng đi mua khuôn, con mua hình mèo, Yến Yến mua hình chó, còn Hy Hy thì mua hình thỏ.”

Vẻ mặt của cha mẹ Âu Dương cứng đờ.

“Con ăn thử xem, nhân lúc còn nóng ăn là ngon nhất đấy.” Mẹ cô bé nói tiếp.

Âu Dương lẩm bẩm một mình: “Cậu ấy cũng thích mèo, nhưng đã nhường lại cho con…”

Cha của cô bé dằn đôi đũa xuống bàn, nói: “Âu Dương Tiếu, đủ rồi đó! Đứa bạn học đó của con chết, mọi người ai cũng rất khó chịu, nhưng con cứ hết buồn rồi lại buồn là không được! Đừng quên là con không chỉ có một mình mình, con còn có mẹ, có cha và bao nhiêu người thân khác. Bạn học! Con chỉ vì một đứa bạn học mà chẳng đoái hoài gì đến những người khác nữa sao?”

Mẹ của Âu Dương vội vàng khuyên: “Ông đừng có tức giận. Ông xem cái tính của ông kia! Tiếu Tiếu nó đang khó chịu, để cho con bé nghỉ ngơi vài ngày chứ!”

“Nghỉ ngơi mấy ngày? Bà xem cái bộ dạng sắp chết đến nơi của nó kìa!” Cha Âu Dương nổi giận chỉ vào cô bé, ngực phập phồng dữ dội.

“Thôi được rồi, được rồi mà…” Mẹ của cô bé giảng hòa.

Âu Dương cúi mặt xuống, nước mắt lại chảy ra.

Cha của Âu Dương còn định nói gì đó, nhưng lại bị mẹ cô bé ngăn cản. Ông ấy liền đẩy ghế ra đứng dậy, đùng đùng bỏ ra ngoài, mẹ cô bé vội vàng đuổi theo.

Tôi đứng ngay bên cạnh Âu Dương.

Tôi thông qua ánh mắt của Võ Thần Hy, cúi đầu xuống nhìn cô bé.

Võ Thần Hy đưa tay xoa đầu Âu Dương, khe khẽ nói: “Tiếu Tiếu, tớ chết rồi… Cậu đừng có buồn nữa… Cậu vẫn còn cha mẹ, còn người thân và bao nhiêu bạn bè khác… Tiếu Tiếu…”

Âu Dương đương nhiên không cảm nhận được sự có mặt của Võ Thần Hy và cũng chẳng nghe thấy cô nói gì.

Âu Dương cả ngày chẳng ăn uống gì.

Mẹ cô bé nói thế nào thì làm theo thế ấy, hệt như một bức tượng gỗ.

Mẹ của Âu Dương gọi điện cho bác sĩ tâm lý, còn gọi qua nhà của Trâu Văn Yến nữa.

Võ Thần Hy vẫn luôn ở bên cạnh Âu Dương. Còn Âu Dương thì tựa như chẳng còn biết gì đến thế giới bên ngoài, mất đi tất cả cảm giác. Võ Thần Hy bỗng nghe thấy tiếng nói cố gắng thì thào nhỏ lại của mẹ Âu Dương.

“… Yến Yến sao rồi?... Vậy sao… Tiếu Tiếu nhà tôi cũng thế, buồn bã suốt… Tôi rất sợ… Nó cứ cái kiểu này…” Giọng của mẹ Âu Dương có chút run rẩy.

Võ Thần Hy nhìn Âu Dương, chần chừ một lát rồi đến bên cạnh mẹ của cô bé.

Sau khi đến gần, cô nghe thấy giọng của mẹ Trâu Văn Yến ở đầu dây bên kia.

“… Yến Yến bị dọa cho sợ không nhẹ, con bé vừa nhắm mắt là thấy ngay cảnh tượng máu me đó… Từ hôm qua tới giờ mà nó chưa ngủ đầy một tiếng. Tôi cũng chẳng biết phải làm sao…”

Võ Thần Hy buồn bã hạ mắt xuống.

Cô đi về phòng, nhìn thấy Âu Dương như cái xác không hồn, nước mắt lại trào ra.

Võ Thần Hy đến bên cạnh Âu Dương, ôm ấy hai vai Âu Dương, gào thét tên bạn mình nhưng không cách nào khiến Âu Dương chú ý được. Cánh tay cô bé khẽ dùng sức một chút là sẽ ngay lập tức xuyên qua thân thể của Âu Dương.

Tôi cũng muốn giúp Võ Thần Hy. Tôi biết cô bé ấy chỉ muốn tạm biệt Âu Dương, khi nào Âu Dương bình phục thì có lẽ cô bé ấy mới có thể thanh thản đi đầu thai được.

Điều mà Lý Tinh Phương lo lắng không tồn tại, vì tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của Võ Thần Hy. Cô bé ngay cả ý niệm báo thù viên đá thành tinh còn không có huống hồ là làm hại người khác.

Nhưng tôi chẳng làm được gì cả.

Giọng nói của Võ Thần Hy không đến được tai của Âu Dương và tiếng nói của tôi cũng chẳng đến được tai của Võ Thần Hy.

Một ngày cứ thế trôi qua. Võ Thần Hy đã tìm đủ mọi cách, khóc có, gào thét có, thậm chí còn liều mạng ôm chầm lấy Âu Dương. Cô ấy còn thử một số cách thường thấy trong phim, lấy bút viết ra, hắt nước, thậm chí là khẽ lay động rèm cửa, cố tạo ra một tiếng động dù là nhỏ nhất, nhưng đều không làm được.

“Tại sao…” Võ Thần Hy lẩm bẩm một mình, rồi nhìn Âu Dương đang trơ ra như khúc gỗ, chợt ánh mắt cô bé sáng lên.

Võ Thần Hy đi đi lại lại trong phòng, “Người đó! Người đàn ông đó!”

Cô bé ấy lao về phía cổng chính, sau khi đi xuyên qua cửa liền đứng ngơ ngác trên dãy hành lang.

“Người đó… là ai…?” Võ Thần Hy hoang mang đứng ngay tại chỗ.

Tôi ngay lập tức hiểu ra, có lẽ cô bé muốn tìm tôi.

Dù gì thì cô bé cũng đã cho tôi nhìn thấy cái chết của mình, tôi còn kéo cô ấy ra khỏi nhà vệ sinh, tôi và cô ấy có thể tiếp xúc được với nhau.

Võ Thần Hy lo lắng cuống cuồng, còn chạy đến trường học.

Trường đã tan học, cô bé không nhìn thấy ai.

Cô bé men theo con đường lớn, bước đi trên vỉa hè.

Sắc trời đã dần tối.

Tôi không biết cô bé cứ đi một cách không có mục đích như thế thì làm sao mà có thể tìm được tôi, nhưng dần dần, tôi đã nhận ra cô ấy muốn đi đâu.

Cô bé đến đồn công an, rồi lại tìm đường đến Cục Cảnh sát.

Thế nhưng, ở đây thì làm sao tìm ra tôi được.

Tôi đi theo cô bé cả một đường, ở trong Cục Cảnh sát cũng chẳng nhìn thấy Trần Dật Hàm và Lý Tinh Phương đâu.

Võ Thần Hy chán nản, ngồi gục mặt trên hành lang, không biết làm thế nào. Trời đã về khuya, Cục Cảnh sát cũng tắt khá nhiều đèn. Lúc này Võ Thần Hy mới đứng dậy, uể oải trở lại nhà của Âu Dương.

Âu Dương đã ngủ rồi, thậm chí còn đang ngủ rất ngon.

Trong khoảnh khắc ấy, Võ Thần Hy chợt cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Tôi thấy thân thể mình chìm xuống, rồi chợt nhận ra mình đã về lại thân thể của bản thân.

Tỉnh giấc rồi.

Một ngày mới đã đến.

Với đại đa số người trên thế giới này thì có lẽ đây là một ngày đẹp trời.

Hôm nay em gái đã có tinh thần hơn rất nhiều, ăn sáng xong liền bắt đầu đi học bài. Dù sao đi nữa thì nó cũng là học sinh lớp mười hai rồi, nếu không muốn học lại thì phải tiếp tục ôn tập cho tốt. Mẹ vẫn còn khá lo lắng nhưng cũng không nói gì, rồi bắt đầu suy nghĩ xem hôm nay sẽ nấu món gì cho nó ăn đây.

Trong phòng làm việc hôm nay vẫn ngột ngạt như trước.

Trần Hiểu Khâu lại thông báo một tin xấu mới, “Hôm qua lại chết thêm một người nữa. Còn có một việc, Cổ Mạch và Nam Cung Diệu đã nghiên cứu ra một chuyện.”

Hai câu nói của cô ấy đi liền với nhau khiến chúng tôi không biết nên làm ra phản ứng như thế nào.

“Họ nghiên cứu ra thứ gì?” Tí Còi hỏi.

Trần Hiểu Khâu ngập ngừng một lát mới trả lời: “Ác hóa rồi.”

“Là sao?” Tôi và Gã Béo đồng thanh hỏi.

Quách Ngọc Khiết và Tí Còi cũng là vẻ mặt không hiểu nhìn Trần Hiểu Khâu.

“Tình huống ác hóa rồi. Họ từng nhắc đến Ông Trời rồi vận mệnh này nọ, mọi người còn nhớ chứ?” Trần Hiểu Khâu đắn đo cách dùng từ.

Tim tôi đập thình thịch.

“Cái thứ đó đã trở nên tồi tệ hơn.” Trần Hiểu Khâu nghiêm túc nói, “Cực kì, cực kì tồi tệ…”