Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 623: Phòng vệ sinh nữ bị khóa (2)




Lúc sáng, khi em gái vào nhà vệ sinh thì đã phát hiện một trong những buồng vệ sinh kia bị khóa rồi.

Khóa cửa của buồng vệ sinh trong trường là kiểu chốt cài rất đơn giản, loại cửa này thường không thể nào khóa trái từ bên ngoài được.

Vì lúc đó người cần đi vệ sinh rất nhiều, có bạn nữ nhịn không nổi nữa bèn khom lưng xuống nhìn trộm qua khe cửa dưới sàn, không thấy người, bèn gõ cửa, cũng không có động tĩnh gì.

“… Có lẽ là cửa bị hư rồi, kẹt ở đâu đó. Mấy bạn nữ than phiền một lát rồi không để ý nữa. Lúc đó bên trong không có người… là buồng đó phải không ạ? Buồng đầu tiên…” Em gái muốn chứng thực.

Lý Tinh Phương mỉm cười, “Đừng lo lắng, cháu còn nhớ gì nữa không?”

“Lúc trưa cháu vào nhà vệ sinh, cánh cửa đó vẫn còn đóng, cũng có người nhìn thử. Lúc đó vừa ăn cơm trưa xong, tầm 12 giờ 20.” Em gái nhớ lại.

“Ừ. Sau đó thì sao? Đến khi nào mới phát hiện ra Võ Thần Hy mất tích?” Lý Tình Phương từng bước dẫn dắt.

“Lúc chuẩn bị vào giờ tự học. 1 giờ là vào tiết tự học, nhưng thường thì khoảng 1 giờ kém 15 là mọi người đều trở lại lớp rồi, 1 giờ đúng thì thầy cô vào. Lúc ấy Âu Dương là người đầu tiên phát hiện Võ Thần Hy mất tích, bạn ấy hỏi những bạn khác là có thấy Võ Thần Hy đâu không, sau đó là cùng Trâu Văn Yến đến khu nhà vệ sinh tìm. Ba người họ trước đó rất thân nhau, Trâu Văn Yến bây giờ đang học lớp bên cạnh. Cháu thấy Âu Dương qua lớp bên cạnh, sau đó dẫn theo Trâu Văn Yến cùng đến nhà vệ sinh. Sau đó là… là tiếng hét… có tiếng hét của bạn nữ nào đó vang lên, cháu cũng không biết là ai…” Em gái run lên.

Tôi ôm lấy vai của nó.

Em gái ôm tôi, sụt sùi nói tiếp: “Có bạn trong lớp cháu chạy đến coi thì thấy có một bạn nữ chạy ra khỏi nhà vệ sinh, nói là có người chết, còn có rất nhiều máu nữa… Cháu… Cháu đứng ngay cửa phòng học, nhìn thấy Âu Dương từ trong nhà vệ sinh bò ra, lát sau lại thấy bạn ấy được người ta khiêng đi…”

“Lần cuối cùng cháu nhìn thấy Võ Thần Hy là khi nào?” Lý Tinh Phương hỏi tiếp.

Em gái cúi đầu, “Cháu cũng không nhớ, lúc ăn cơm không để ý, nhưng lúc học thì chắc là bạn ấy có mặt trong lớp… vì chỗ ngồi trong lớp chúng cháu lúc đó đều kín hết mà.”

“Được rồi. Bạn học Lâm, cháu có thể qua phòng bên cạnh đợi một chút không?” Lý Tinh Phương đột nhiên nói.

Em gái ngẩng đầu lên.

Trần Dật Hàm nhìn về phía tôi.

“Chúng tôi có một số việc cần nói với anh cháu.” Lý Tinh Phương mỉm cười.

Em gái ôm chặt cánh tay của tôi, dùng lực rất mạnh.

“Đừng lo, không phải chuyện gì xấu đâu, là chuyện có liên quan đến cô bạn Âu Dương. Lần trước anh cháu từng đưa Âu Dương về nhà đúng không?” Lý Tinh Phương nói.

“Mọi người muốn hỏi gì ạ? Lần đó là do cháu nhờ anh cháu, sau khi cháu đề nghị với bạn ấy thì bạn ấy đồng ý rồi, là cháu nhờ anh cháu.” Em gái gấp gáp nói.

“Cháu yên tâm! Không phải là chuyện gì xấu. Chủ yếu là hỏi thăm một chút chuyện có liên quan đến Âu Dương thôi. Cháu không biết sao? Bà cô của Âu Dương là hộ dân lâu năm trong khu dân cư mà anh cháu đang công tác đó.” Lý Tinh Phương an ủi nói.

Tôi ngạc nhiên nhìn Lý Tinh Phương, rồi lại nhìn qua Trần Dật Hàm.

Trần Dật Hàm gật đầu nói, “Người nhà của Âu Dương có chút kích động, nhắc đến một chuyện có liên quan đến chuyện của khu dân cư.”

Em gái khẩn trương nhìn qua tôi.

Tôi vỗ sau lưng em gái, “Đừng lo lắng, không sao đâu. Khi nãy không phải ông ấy đã nói cháu của Cục trưởng Trần là đồng nghiệp của anh rồi sao? Em đợi bên ngoài một chút...”

Tôi nói vậy nhưng vẫn có chút không yên tâm.

Lý Tinh Phương gọi một viên cảnh sát ở bên ngoài vào, là một nữ cảnh sát.

“Phòng bên cạnh cũng có một số bạn học nữa.” Lý Tinh Phương lại an ủi.

Em gái chần chừ nhìn sang tôi.

Tôi mỉm cười với nó.

Thái độ của cô cảnh sát đó rất ôn hòa và thân thiện, đưa nó ra ngoài, rồi hỏi một vài câu linh tinh để cho nó thả lỏng.

Cửa đóng lại, tôi nghiêm túc nhìn sang Trần Dật Hàm.

“Không nói dối đâu. Bà cô của cô bé ấy từng là hộ dân trong thôn Sáu Công Nông, mấy năm trước được người nhà đưa vào viện dưỡng lão, nhà cũng bán lại cho người khác.” Trần Dật Hàm bình tĩnh nói, “Kể từ sau khi vào viện dưỡng lão, bà ấy cứ mắng chửi đứa con gái là đồ bất hiếu, còn nói họ bán căn nhà thì thế nào cũng gặp quả báo. Lúc đầu thì không ai thèm quan tâm.”

Lý Tinh Phương thở dài: “Bà ấy ở tầng trên cùng, chân tay đi lại không thuận tiện, con gái bà ấy cũng có cân nhắc chuyện này, muốn đổi nhà cho bà ấy nhưng bà ấy không đồng ý. Chuyện này xảy ra cách đây đã mấy năm rồi kéo dài đến sau này, cuối cùng thành ra phải đưa bà ấy vào viện dưỡng lão, rồi bán căn nhà đi. Mẹ của Âu Dương Tiếu là người đưa ra đề nghị trong chuyện này, còn chuyện mua bán nhà thì do cha của cô bé lo liệu, ông ấy có quen một người làm môi giới nhà đất.”

Trần Dật Hàm bổ sung: “Cụ già đó có một người con trai, hai người con gái nhưng đều lần lượt qua đời vì bệnh trong ba năm nay. Bà ấy vẫn rất có sức lực mà tiếp tục chửi mắng người ta, thậm chí còn gọi điện cho cha mẹ của Âu Dương Tiếu, nói một vài chuyện có liên quan đến căn nhà trong khu dân cư. Lúc trước, khi cha của Âu Dương Tiếu đến đây thì có chút kích động và nhắc đến chuyện này. Gia đình họ bắt đầu tin chuyện nguyền rủa rồi.”

“Thế cũng đâu có liên quan gì đến Võ Thần Hy chứ?” Tôi ngạc nhiên nói.

“Chúng tôi cũng không biết có liên quan hay không. Nói theo kiểu của mấy người Thanh Diệp kia thì những người như chúng ta suốt đời tạo nghiệt, suốt đời phải trả nợ. Những người có dính líu đến chúng ta thì cả đời cũng chẳng tốt lành gì.” Lý Tinh Phương cười chế giễu.

“Còn cái chết của Võ Thần Hy…” Tôi vô thức quay sang nhìn Trần Dật Hàm.

“Tôi không nhìn thấy dấu vết gì. Còn về đội trưởng Lý thì chắc phải đợi đến tối mới biết được, đúng không?” Trần Dật Hàm nghiêng đầu qua nhìn Lý Tinh Phương.

Người của Thanh Diệp hồi đó cũng tìm tới chỗ Lý Tinh Phương vài lần. Ông ấy làm việc trong Cục Cảnh sát, lại là một người có năng lực đặc biệt, những hồn ma chết oan có khả năng sẽ báo mộng cho ông ấy và cũng vì thế mà từng phá được một số vụ án.

Lý Tinh Phương bĩu môi, “Nhưng tôi không muốn nằm mơ.”

“Bây giờ cậu theo chúng tôi đến hiện trường xem thử đi.” Trần Dật Hàm quay qua nhìn tôi.

Tôi bắt đầu do dự, “Các anh chưa nhìn thấy hồn ma của Võ Thần Hy à?”

Trần Dật Hàm nói: “Chưa.”

Tôi vẫn hơi do dự.

Nếu bây giờ mà đi, nhỡ đâu thấy gì đó rồi tối đến tôi sẽ đi vào cảnh mộng, lúc đó không phải là sẽ dùng đến năng lực nữa sao?

Diệp Thanh đã từng dặn dò không cho phép tôi chủ động dùng năng lực, nhưng dù là cái loại bị động thì cũng sẽ tiêu hao chứ?

Tôi hoàn toàn không muốn gây thêm nhiều phiền toái cho Diệp Thanh.

Vòng tay đá Bích Tỷ của Võ Thần Hy đã bị cảnh sát tịch thu rồi. Trần Dật Hàm cũng không nhìn thấy gì. Cái chết của cô bé có lẽ không có một chút gì dính dáng đến Diệp Thanh đâu.

Nhưng nghĩ lại, địa điểm xảy ra chuyện ở gần em gái của tôi như thế, người bỏ mạng lại là một cô bé đáng thương, điều này khiến tôi không thể nào mở miệng nói lời từ chối được.

“Không phải tự sát sao?” Tôi hỏi.

Trần Dật Hàm và Lý Tinh Phương đều lắc đầu.

“Hiện trường có dấu vết của sự vùng vẫy. Võ Thần Hy bị ai đó lôi vào buồng vệ sinh, đè đầu cắt đứt động mạch chính trên cổ.” Lý Tinh Phương bình tĩnh nói, “Phần lớn lượng máu đều nằm trong bồn cầu, nhưng trên người Võ Thần Hy cũng dính không ít máu, còn có vết máu bị chà sát trên cửa và văng lên tường.”

Tôi nghe Lý Tinh Phương miêu tả mà không khỏi rùng mình ớn lạnh.

“Đi thôi.” Trần Dật Hàm đã đứng dậy, “Cậu cũng không mong muốn trường của em mình học có sát nhân biến thái hay ác ma lẻn vào chứ nhỉ?”

Câu nói của Trần Dật Hàm khiến tôi cứng họng, đành im lặng đứng lên đi theo hai người họ đến tòa nhà dạy học.

Tòa nhà dạy học hiện tại đã trống không, hiện trường vụ án là khu nhà vệ sinh nữ đã được cảnh sát phong tỏa, công tác khám nghiệm tử thi và tìm kiếm vật chứng vẫn đang được tiến hành.

Có cảnh sát đến báo cáo với Trần Dật Hàm, có lẽ phải mở rộng phạm vi rà soát, Trần Dật Hàm chấp thuận rồi.

Tôi nhìn chăm chú một cánh cửa của khu nhà vệ sinh nữ, bước chân hơi chậm lại.

Cánh cửa đó cho tôi một cảm giác là lạ, đã lâu rồi tôi không có cái cảm giác này.

Vì hai bộ hồ sơ của Thanh Diệp là “Người ở ngoài cửa” và “Câu chuyện nối tiếp” mà có một thời gian dài tôi trở nên nhạy cảm với các cánh cửa, sau này sự nhạy cảm đó đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng bây giờ nó lại trào lên mạnh mẽ.