Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 620: Đá bích tỷ (1)




Câu hỏi của em gái khiến đầu óc tôi trở nên trống rỗng, trong nhất thời chẳng biết phải trả lời thế nào.

Chuyện ở trường số Mười Tám rất đáng ngờ, nếu là những người đam mê chuyện huyền bí quái dị, hoặc thể loại “mỏng manh dễ vỡ” như Tí Còi thì chắc có lẽ ngay lập tức sẽ nghĩ đến chuyện ma quỷ phá hoại này nọ.

Học sinh có thể nói là một tập thể có sức tưởng tưởng rất phong phú. Em gái trước nay chưa hề nhắc đến những lời đồn đãi trong trường số Mười Tám. Nó bất chợt hỏi như vậy, tôi liền hiểu ra, vốn dĩ không phải trong trường không đồn thổi, mà là em gái không chịu nói với tôi mà thôi.

Học sinh trường đó chắc chắn đã bàn tán xôn xao trong nhóm của mình từ lâu rồi.

Em gái bây giờ đã lên tiếng hỏi nên cũng không giấu giếm nữa, nó nói: “Trường em sớm đã có tin đồn rồi. Lúc người đầu tiên bị chết cháy thì đã có người nghi ngờ. Còn có người nghe được các thầy cô và học sinh đã tốt nghiệp kể lại, vào mười hai năm trước có nguyên một lớp của một khối nọ đều bị thiêu chết. Bọn em đều coi nó như chuyện ma mà kể với nhau. Lúc Quý Oánh chết…”

Nhắc đến người bạn thân Quý Oánh, giọng em tôi nghẹn lại, “Lúc bạn ấy chết, có người nói là bị ma ám, bạn ấy đã gặp phải ma… Chuyện ma có rất nhiều đều là người ta bịa ra… Em không tin. Nhưng mà Quý Oánh... Cả anh hai nữa, hôm đó anh xông vào đám cháy đó…”

Mắt em gái rưng rung nhìn sang tôi, “Anh hai, thật sự… thật sự có gì đó đúng không?”

Tôi trầm ngâm hồi lâu, sau khi thấy em gái lau nước mắt rồi cúi mặt xuống, tôi mới lên tiếng: “Anh cũng không biết nữa.”

Em gái nghi ngờ nhìn tôi.

“À… Em cũng biết bây giờ anh đang làm ở Phòng Di dời, trong cái khu dân cư cũ cần di dời kia có một số người tin chuyện này, hình như còn tự mình nghiên cứu, rất có bản lĩnh đấy. Anh ta đã kể cho anh nghe một số chuyện quỷ thần. Những chuyện như thế thà tin là có còn hơn không tin. Em cứ cẩn thận một chút, dù sao cũng không sai đâu.”

Đây là lời giải thích tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra.

Em gái nắm chặt lá bùa hỏi, “Vậy… Võ Thần Hy có chuyện thật hả anh?”

“Chuyện đó thì anh không biết. Nhưng nếu bùa hộ thân tỏa nhiệt thì em phải cẩn thận một chút.” Tôi nói.

Em gái gật đầu, rồi lại ngượng ngùng nói: “Anh hai, người đó… anh có thể hỏi cái người đó thử được không? Võ Thần Hy cũng đáng thương lắm…”

“Ừ, để anh giúp em hỏi thử.” Tôi đồng ý ngay.

Dù cho em gái không nói thì tôi cũng muốn điều tra thử chuyện này. Tôi không thể để cho một trái bom nổ chậm nằm trong lớp của em mình được.

Em gái nín khóc mỉm cười, nước mắt đọng trong hốc mắt cũng không còn nữa.

Nó về phòng tiếp tục ôn tập, còn tôi thì lại thấy đau đầu.

Tôi ở nhóm chat kể lại chuyện này cho cả nhóm biết, Tí Còi gửi một icon tỏ vẻ đồng tình.

Quách Ngọc Khiết tò mò: “Không phải ma sao?”

Tôi trả lời: “Không biết nữa, tôi không nhìn thấy âm khí. Dù cho có đi nữa thì có lẽ cũng là một con ma rất đặc biệt.”

Trần Hiểu Khâu hỏi: “Anh định điều tra thế nào?”

Tôi nói: “Xem thử cô bé đó trước rồi hãy tính.”

Chuyện này thì lại dễ dàng.

Tôi tìm Nam Cung Diệu điều tra giúp các tư liệu về Võ Thần Hy. Thái độ của Cổ Mach vẫn cứ tiêu cực như cũ. Còn Nam Cung Diệu đương nhiên là rất sẵn lòng.

“Là cô bạn cùng lớp của em gái cậu hả?” Nam Cung Diệu không gác máy, tiếng gõ bàn phím lóc cóc vang lên ở đầu dây bên kia.

“Đúng thế. Cho nên tôi có chút lo lắng. Cái bùa hộ thân đó tỏa nhiệt thì không phải là hiện tượng tốt đúng không?” Tôi nói.

“Ừ, có lẽ gặp phải thứ gì đó rồi. Đừng lo lắng, nếu chỉ là tỏa nhiệt thì sẽ không nguy hiểm lắm.” Nam Cung Diệu mỉm cười, rồi lại nói, “Được rồi, tìm được rồi, Võ Thần Hy… à để tôi gửi tư liệu qua cho…”

Tiếng nói của Nam Cung Diệu đột ngột dừng lại.

“Sao vậy?” Tôi hồi hộp hỏi.

“Tôi nghĩ, tôi đã tìm được căn nguyên của vấn đề rồi.” Nam Cung Diệu trả lời.

“Sao cơ?” Tôi giật mình.

Di động vang lên tiếng chuông báo tin nhắn đến.

Một tài khoản lạ gửi qua một bức hình.

Là một tấm ảnh chụp chung của ba cô bé học sinh, địa điểm là ở trong lớp học. Ba người ngồi song song, trước mặt là bàn học, trên đó để một chồng sách phụ đạo khá cao. Cô gái ở giữa nằm dài lên chồng sách, hai người ở hai bên choàng lên vai cô, đầu chụm lại một chỗ, vẻ mặt nhăn nhó.

Tôi nhận ra Âu Dương trong tấm hình, nhưng hai người còn lại thì tôi không biết, mà phòng học trong hình không phải là phòng học của trường số Mười Tám.

Điện thoại vang lên giọng nói của Nam Cung Diệu: “Cô bé ngồi giữa là Võ Thần Hy, cậu nhìn thấy chiếc vòng đeo tay của cô ấy chưa?”

Cô gái ngồi ở giữa buộc tóc đuôi ngựa, tóc mái xõa xuống vùng trán, khuôn mặt rất hiền lành, làm ra biểu cảm vô cùng đáng thương. Hai tay cô bé để lên trên chồng sách, để lộ ra cổ tay. Ở một bên cổ tay có một sợi dây đeo được kết bằng những vòng tròn màu vàng, bên trên xỏ mấy hạt đá quý có chạm trổ rất đẹp.

Tôi không thấy chiếc vòng đeo tay đó có vấn đề gì, nhưng giọng Nam Cung Diệu rất chắn chắc.

Trong đầu tôi chợt lóe lên một cái, nghi ngờ hỏi, “Chẳng lẽ là… hòn đá Bích Tỷ ở trong một sự kiện mà các anh đã xử lý…”

Nam Cung Diệu khẳng định trả lời: “Ồ? Cậu đã đọc hồ sơ đó rồi à? Vậy có lẽ cậu cũng đã biết chuyện gì đang xảy ra đúng không?”

Tôi cười khổ.

Tôi đương nhiên biết là chuyện gì đang xảy ra.

Đó là một khối đá thành tinh, bị người ta đập vỡ, từ đó sinh ra ác ý, quấy nhiễu người sở hữu mảnh vỡ đó đến mức “gà chó không yên”.

Sau khi biết nguồn tai họa tới từ đâu thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.

Vấn đề là, cái thứ này xử lý thế nào đây?

Tôi không thể nào bảo em gái đến hỏi Võ Thần Hy cái vòng đó, cũng không thể trực tiếp đến hỏi mua và càng không thể đi cướp chứ nhỉ?

“Các anh đã tiêu hủy hòn đá đó thế nào?” Tôi hỏi Nam Cung Diệu.

“Chuyện đó là Ngô Linh xử lý.” Nam Cung Diệu trả lời.

Nếu vậy thì khó khăn sẽ rất lớn.

Làm sao lấy được cái vòng đó từ tay Võ Hy Thần là một chuyện khó, lấy được rồi làm sao tiêu hủy lại là một chuyện khó nữa.

“Anh biết làm thế nào không?” Tôi hỏi Nam Cung Diệu.

“Nếu là những vật từ chất liệu khác, thông thường đem thiêu là được rồi. Nhưng nếu muốn thiêu đá Bích Tỷ thành tro bụi thì e là không có khả năng, cho nên phải dùng phương pháp đặc biệt và cũng phải làm phép thuật tịnh hóa nó nữa.” Nam Cung Diệu giải thích rồi tiếp tục nói, “Tôi không biết làm. Trong phòng nghiên cứu chỉ có mỗi Ngô Linh biết thôi.”

Tôi im lặng.

“Có điều, nếu cái vòng đó có thể lọt vào tay cậu thì cậu có thể trực tiếp đưa cho Diệp Thanh. Có lẽ cậu ta sẽ có cách tiêu thủy đá Bích Tỷ.” Nam Cung Diệu nói.

“Hiện tại tôi cũng chẳng biết làm thế nào để lấy được nó từ tay cô bé Võ Thần Hy kia.” Tôi bất lực nói.

“Cục trưởng Trần kia chắc có thể dễ dàng làm được.” Nam Cung Diệu nói.

Tôi ngớ ra.

Chuyện này tôi không hề nghĩ tới Trần Dật Hàm. Anh ta là Cục trưởng Cục Cảnh sát, một số việc có anh ta giúp thì chúng tôi sẽ hành động tiện hơn rất nhiều. Nhưng có chút chuyện mà đã làm phiền đến anh ta thì rõ ràng là chúng tôi không biết điều.

“Tốt nhất là nên nhân cơ hội này đi tìm kiếm tung tích các mảnh vỡ của khối đá Bích Tỷ. Lúc đó chúng tôi nhân lực có hạn, thân phận cũng không thích hợp cho nên mới không điều tra tiếp. Nếu như trong thành phố mượn chuyện điều tra về buôn lậu đá quý trái phép hoặc các sản phẩm giả mạo kém chất lượng để tìm kiếm mảnh vỡ thì sẽ tiện hơn rất nhiều.” Nam Cung Diệu nói.

Anh ta nói rất có lý.

Tôi lên nhóm chat, nói chuyện này cho Trần Hiểu Khâu, cô ấy cũng rất ủng hộ chuyện này nên đã đi liên lạc với chú út của cô.

Không lâu sau, Trần Hiểu Khâu nhắn trong nhóm: “Chuyện này có thể điều tra được, nhưng bên Cục Cảnh sát cần có ít thời gian chuẩn bị”

Chuyện này nếu muốn lập thành án kiện thì trình tự bên trong không phải là ít.

Trần Dật Hàm làm việc cực kì chu đáo đáng tin, điểm này tôi không hề nghi ngờ.

Thứ hai đến cơ quan, Trần Hiểu Khâu nói cho húng tôi biết Cục Cảnh sát đã lập án, hợp tác với Cục Công thương để điều tra tung tích những mảnh vỡ của hòn đá Bích Tỷ đó.