“Bạn Võ Thần Hy không sao chứ?” Cô Lưu hỏi một câu.
“Đang ngủ ở nhà.” Ông Võ đanh giọng nhả một câu.
“Không sao là tốt rồi.” Cô Lưu vỗ vỗ ngực.
Bà Võ thở phào một cái, lại bắt đầu rơi nước mắt, “Lúc nấu cá tôi đã rất cẩn thận. Đoạn thời gian này, từng miếng ăn miếng uống của con bé tôi đều hết sức chú ý.”
Ông Võ cười lạnh.
Cuộc cãi vã kịch liệt của hai người họ khi nãy đã biến thành dùng ánh mắt đối chọi nhau, khiến cho người ngoài càng không thể nhúng tay vào được.
Những phụ huynh trước đó vốn muốn đến bệnh vực kẻ yếu bây giờ cũng không nói gì nữa.
Đám người qua đường như chúng tôi vẫn nên tiếp tục làm người qua đường thôi, giả vờ như không nhìn thấy chuyện vừa nãy xảy ra.
Tôi đi ngang qua hai vợ chồng họ, trong lòng cảm khái cho cái vở kịch gia đình máu chó chân thực này. May mà nhà tôi rất hòa thuận, xưa nay cha mẹ chưa từng cãi nhau, quan hệ hai anh em chúng tôi cũng rất tốt.
Đi được một đoạn, những phụ huynh khác cũng không khỏi thở dài cảm khái.
Nhìn thấy sự bất hạnh của người khác mới phát hiện ra mình đang sống rất hạnh phúc, cũng không biết có nên vì thế mà vui mừng không nữa.
Tôi không kể cho em gái nghe sự việc chen ngang trong buổi họp phụ huynh, mà chỉ nói chuyện liên quan đến thi cử.
Có điều chắc là có vị phụ huynh nào đó đã không thể giữ mồm giữ miệng, nên đến ngày hôm sau thì em gái đã biết được chuyện này từ các bạn học.
Hôm nay là thứ bảy, em gái biết được tin tức là vào buổi tối ngày thứ sáu.
Học sinh lớp 12 cũng không hoàn toàn bỏ hết tất cả mà chỉ chăm chú cho mỗi việc học tập.
Chuyện này tôi hiểu rất rõ.
Em gái muốn tò mò nhiều chuyện thì cũng không thể nói với cha mẹ tôi được, để tránh bị nhắc nhở cằn nhằn. Hơn nữa, buổi họp phụ huynh là do tôi đi, nên chờ đến lúc mẹ tôi đi chợ, nó mới cắm đầu cắm cổ chạy vào phòng tôi, hỏi tôi về chuyện của cha mẹ bạn học Võ Thần Hy.
“Em lúc nào thì lắm chuyện như vậy?” Tôi ngạc nhiên, “Cái cô bé Võ Thần Hy kia không có thân với em đúng không?”
“À… Cũng không coi là thân lắm… Năm lớp 12 bọn em mới học chung một lớp, cũng không ngồi chung bàn. Nhưng mà…” Vẻ mặt em gái rất lo lắng, “Các bạn nói Võ Thần Hy bắt đầu lạ lạ từ học kì này, hình như còn từng tự sát nữa…”
Tôi sững sờ.
Em gái trực tiếp ngồi xuống giường tôi, khoanh hai chân lại, nghiêm túc nói: “Trên tay bạn ấy có vết thương, là loại vết thương do dao cắt ấy, hình như là muốn cắt cổ tay nhưng không sâu lắm. Hơn nữa, bạn ấy còn trở nên cực kì nhạy cảm, chỉ cần có người đi ngang qua là bạn ấy lại căng thẳng. Cô giáo cũng đã tìm bạn ấy để nói chuyện, nhưng bạn ấy bảo là không có gì. Hình như lúc trước cô giáo cũng đã nói chuyện với phụ huynh của bạn ấy rồi, nên sau đó mẹ của bạn ấy còn đưa bạn ấy đi khám.”
“Là thế à…” Tôi cũng không biết phải nói gì.
Những chuyện như là học sinh có áp lực tâm lý quá mức, thanh thiếu niên tự sát… thì không hề hiếm gặp. Một mặt là do tuổi tác còn nhỏ, kinh nghiệm từng trải ít; một mặt khác là do đây là lứa tuổi rất bồng bột, động một cái là muốn tự sát, rồi tự làm tổn thương đến mình. Âu đều là những chuyện bình thường.
Tính cách của em gái vẫn luôn vui vẻ phóng khoáng, từ trước đến nay tôi không hề nghĩ đến việc nó sẽ làm ra những loại chuyện như thế. Cho dù là những chuyện thương tâm của Tần Di Quyên kia thì cũng không hề ảnh hưởng quá lớn đến tâm trạng của nó.
Về điểm này, tôi cũng giống vậy. Trong thời gian còn đi học tôi cũng cứ bình yên mạnh khỏe mà trưởng thành dần dần. Những chuyện ẩu đả đánh nhau mà bọn con trai rành rọt thì tôi cũng từng có, trong khi học tiểu học còn từng cùng bạn đánh nhau, nhưng về sau thì hình như không có những xung động như thế nữa rồi.
Nếu không gặp phải Thanh Diệp, tôi cảm thấy cả cuộc đời này của tôi có lẽ cũng sẽ cứ bình yên như thế mà trôi qua, thậm chí có thể nói là tẻ nhạt. So sánh với người khác thì một chút tháng ngày sóng gió cũng không có.
Em gái bỗng nhiên tìm tôi nói về chủ đề này, tôi có chút không tự chủ được mà bắt đầu nghiêm túc, còn có chút đau đầu nữa.
Từ trước đến giờ tôi chưa hề nghĩ đến chuyện làm chuyên gia tâm lý cho em gái. Trước đó tôi luôn nghĩ rằng vấn đề nghiêm trọng nhất mà nó gặp phải cũng chỉ là áp lực của kì thi đại học sắp tới mà thôi.
“Cô bé ấy có bạn thân nào không? Trước đó có lẽ sẽ có bạn bè tốt chứ?” Tôi nghĩ đến một chuyện.
Em gái nghĩ ngợi một lát, “Bạn ấy và bạn Âu Dương lần trước khá là thân, một người ngồi trước một người ngồi sau, hơn nữa trước khi chia lớp cũng cùng chung một lớp, ngồi khá gần nhau.”
“Vậy Âu Dương nói thế nào?” Tôi thở nhẹ ra một hơi.
Cô bé Âu Dương đó nói năng rất phóng khoáng, cũng rất hoạt bát vui vẻ, có lẽ là một đối tượng trò chuyện rất tốt.
“Chính Âu Dương là người đầu tiên nhận ra Võ Thần Hy có vấn đề, cũng đã hỏi bạn ấy rồi, lúc các bạn trong lớp nhận thấy bạn ấy kỳ lạ thì Âu Dương đã kiếm bạn ấy nói chuyện riêng nữa. Người báo cho cô giáo biết cũng là Âu Dương.” Em gái nói, “Âu Dương tốt lắm đó.”
Tôi gật đầu công nhận, “Thế còn bây giờ thì sao?”
“Bây giờ…” Em gái bối rối một lúc, rồi ngán ngẩm nói, “Âu Dương hình như cũng bó tay rồi. Võ Thần Hy chẳng thèm để ý đến ai.”
“Cha mẹ của cô bé ấy bây giờ đều biết vấn đề này rồi thì chắc chắn sẽ nghiêm túc đối với cô bé hơn. Em đừng lo lắng quá. Những chuyện như thế này mà người ngoài như chúng ta càng chú ý thì cô bé sẽ càng cảm thấy không tự nhiên. Cứ để cho cô bé một môi trường tự nhiên là được.” Tôi vắt óc suy nghĩ.
Em gái cúi đầu xuống, đưa tay lên sờ ngực nói: “Nhưng em thấy là lạ sao ấy… từ trước đã bắt đầu cảm thấy là lạ rồi…” Em gái cắn môi.
“Là lạ thế nào?” Tôi nghi hoặc, rồi đột nhiên bật cười, “Không phải em đang lo cho cha mẹ đó chứ? Tình cảm giữa cha mẹ chúng ta tốt lắm.” Tôi đưa tay vò vò đầu con bé.
Tóc em gái chỉ được búi lên một cách lỏng lẻo, đằng sau kẹp một cái kẹp tóc lớn. Nó vừa bị tôi vò một cái thì tóc đã xõa ra. Bình thường thì nó nhất định sẽ la lên oai oái, rồi trừng tôi, vừa càm ràm vừa chải lại tóc, còn ghét bỏ mà chê tay tôi bẩn khiến tóc nó bị nhờn này nọ.
Nhưng bây giờ nó im lặng không nói gì, tay vẫn còn móc vào cái vạt áo trước ngực.
Tôi hỏi: “Rốt cuộc làm sao? Chẳng lẽ em bắt gặp cha của cô bé đó ngoại tình với kẻ thứ ba ở bên ngoài hả?”
Em gái trợn trắng mắt, tiện tay rút từ trong cổ áo ra một sợi dây đeo màu đỏ.
Tôi ngơ ngác.
“Cái này là anh cho em đó. Mỗi lần em đến gần Võ Thần Hy thì hình như nó đều nóng lên. Trước đó em cũng không chắc lắm, nhưng bây giờ em càng lúc càng thấy… tóm lại là lạ lắm.” Em gái có chút phiền não.
Dưới sợi dây thừng màu đỏ trên tay nó có gắn một cái túi gấm.
Đây là bùa hộ thân do Thanh Diệp làm ra.
Trong vụ Tần Di Quyên lần trước, tôi đã đến tìm Diệp Thanh rồi sống chết đòi cho được một cái về cho em gái. Chuyện đó tôi còn nhớ, nhưng cũng không mấy quan tâm đến lá bùa mà em gái đang đeo. Bây giờ đột nhiên thấy nó lấy lá bùa ra, còn nghiêm túc nói cảm thấy là lạ…
Nhịp tim tôi bắt đầu đập nhanh.
“Cô bé Võ Thần Hy đó kỳ quái ở chỗ nào?” Tôi vội vàng hỏi.
“Lúc nãy chẳng phải em đã nói hết rồi sao?” Em gái tức giận, “Bộ lúc nãy anh không nghe hả?”
“Không phải, ý anh là…” Nhất thời tôi không biết phải nói như thế nào.
“Có phải bạn ấy gặp phải vận đen không?” Em gái không hề nghĩ đến chuyện ma quỷ, chỉ cảm thấy Võ Thần Hy có thể là gặp xui xẻo mà thôi.
Trong nhà xảy ra loại chuyện như thế thì chắc chắn là xui rồi.
“Em tránh xa cô bé đó ra một chút nhé.” Tôi nghiêm túc nói.
Em gái nhìn tôi, tay nắm chặt cái túi gấm, “Anh hai đừng có dọa em.”
“Có lẽ là cô bé ấy đã đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ, cho nên trong nhà mới lắm chuyện như thế. Chẳng phải người ta thường nói, dùng lá bưởi để rửa sạch vận đen sao? Còn có nếu đi tang lễ thì khi về phải nhảy qua vòng lửa, trên đường thấy tro vàng mã người ta đốt cũng không được giẫm vào…” Tôi nói liến thoắng không ngừng, “Chính là những chuyện kiểu như thế đó. Có lẽ cô bé vướng phải vận đen rồi.”
Em gái ngơ ra nhìn tôi.
“Để anh tìm một người chuyên nghiệp hỏi thử.” Tôi lại nói.
Cô bé Võ Thần Hy đang là một cô bé trong lứa tuổi thiếu nữ hồn nhiên xinh đẹp. Và điều quan trọng nhất là cô bé ấy học chung lớp với em gái tôi. Vì lý do an toàn, tôi thấy cần phải giải quyết chuyện này mới được.
Ánh mắt em gái có chút kỳ quái: “Anh hai, những chuyện đó có thật hả? Vậy trước lúc đi thi, em có cần đi cúng Văn Khúc Tinh* không?
* Văn Khúc Tinh: theo văn hóa tín ngưỡng của Trung Hoa, đó là thần chủ quản công danh, phúc lộc của sĩ tử.
Tôi khẽ cốc đầu nó một cái.
Em gái cười khúc khích rồi nhảy xuống giường đi ra ngoài.
Tôi nói với nó, “Nhớ lời anh nói lúc nãy, tránh xa cô bé đó ra một chút và phải luôn đeo bùa hộ thân bên mình.”
Em gái không đáp ứng ngay, cầm lá bùa đứng ngần ngừ một lát, rồi ngước lên nhìn tôi, “Anh hai, Quý Oánh và cô giáo Tần, cả mấy bạn học sinh trong vụ hỏa hoạn kia, rốt cuộc là chuyện gì ạ?”