Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 611: Mã số 010 - Sau khi tan học (5)




“Tôi không biết, tôi... Chuyện gì đặc biệt sao? Chuyện đặc biệt là sao cơ?”

“Anh có tiếp xúc với người chết không? Từng nhìn thấy hiện trường án mạng? Hoặc là có tham gia tang lễ?”

“Không… không có.”

“Có tiếp xúc với những đồ vật cổ xưa gì không?”

“Cũng không có, chắc là không đâu.”

“Có từng đắc tội với người nào không?”

“Sao cơ?”

“Có những chuyện quái dị là do con người gây ra, gần đây anh có đắc tội với người nào không? Hoặc là có người nào hận anh mà mới qua đời gần đây không?”

“Không có, đều không có. Chắc là không có đâu.”

“Nếu như vậy thì rất có thể là do sức khoẻ của anh có vấn đề.”

“...”

“Anh Lý, không phải là anh bị điên. Như những gì lúc trước tôi đã nói, cũng có thể là do quá mệt mỏi, hoặc là do mắc phải căn bệnh gì đó vì vậy mà anh mới nảy sinh ra ảo giác. Chúng tôi cho rằng tốt nhất là anh vẫn nên đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ, đến lúc đó có thể loại trừ được khả năng này. Ngoài ra nếu như anh vẫn còn tồn tại nghi ngờ thì chúng tôi sẽ tiến hành điều tra về trường tiểu học Bích Hải nơi anh công tác, để xem trước đây trong trường có từng xảy ra chuyện tương tự như vậy không. Anh chưa từng hỏi qua những giáo viên khác sao?”

“Không có... Tôi sợ...”

“Tôi hiểu rồi. Nếu như anh vẫn còn cảm thấy băn khoăn thì chúng tôi có thể đi cùng anh đến bệnh viện để kiểm tra.”

“Ồ. Vậy… Vậy thì làm phiền các cậu.”

Ngày 18 tháng 3 năm 2002, phân tích file ghi âm. File ghi âm**.

“... Tiếng kêu của con nít, không phải là tiếng kêu thảm thiết mà là tiếng kêu lúc đang đùa giỡn với nhau...”

Click!

“Vẫn không nghe ra được gì cả. Người này thật sự là có vấn đề về thần kinh rồi đấy nhỉ?”

“Cũng chưa chắc. Đợi xem sao đã.”

Ngày 18 tháng 3 năm 2002, điều tra về trường tiểu học Bích Hải, không có bất cứ thông tin gì trong ghi chép của Cục Cảnh sát, trong nội bộ trường học chưa từng xảy ra vụ việc giáo viên hay học sinh tử vong.

Ngày 20 tháng 3 năm 2002, đi cùng với người uỷ thác đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.

Ngày 21 tháng 3 năm 2002, điều tra về trường tiểu học Bích Hải, trong suốt thời gian học sinh theo học và giáo viên làm việc ở đây, không có ghi chép về vụ việc tử vong bất thường nào.

Ngày 22 tháng 3 năm 2002, nhận được kết quả kiểm tra sức khoẻ của người uỷ thác, sức khoẻ của người uỷ thác rất tốt, không có mắc bệnh gì. Đề nghị người uỷ thác đến khoa thần kinh để khám nhưng bị từ chối.

Ngày 23 tháng 3 năm 2002, người uỷ thác đến phòng nghiên cứu. File ghi âm**.

“Anh Lý, mời anh uống trà. Anh vẫn ổn chứ?”

“...”

“Hôm nay là cuối tuần nhỉ, chắc anh không cần đến trường đúng không?”

“Tôi… Tôi không có đến trường, không đi đến trường tôi đang làm việc. Tôi đột nhiên nghĩ đến, tôi từng đi dạy thay...”

“Anh có mở thêm lớp bồi dưỡng năng khiếu ở bên ngoài sao?”

“Là cha tôi, cha tôi cũng làm về mảng hội hoạ. Bây giờ ông ấy đang làm giáo viên mĩ thuật ở trường tiểu học trực thuộc Đại học Dân Khánh, cuối tuần có mở lớp bồi dưỡng năng khiếu ở trong trường, dạy vẽ phác hoạ, tô màu nước v.v. Khoảng tháng trước, vào khoảng đầu tháng trước, tôi có dạy thay ông ấy một buổi. Giáo viên trường đó đều đi tham gia cái buổi họp gì đó nên tôi đi dạy thay.”

“Sau lần đó thì anh bắt đầu gặp phải những chuyện này sao?”

“Hình như là vậy. Tôi cũng không biết nữa... Tôi...”

“Anh Lý, thứ lỗi cho tôi hỏi thẳng, có vẻ như anh rất ngại khi nhắc đến vấn đề tinh thần của anh. Có phải anh đã từng gặp phải chuyện gì liên quan đến mặt này không?”

“...”

“Anh Lý?”

“Tôi... Mẹ tôi, mẹ tôi... Bà ấy...”

“Mẹ anh mắc phải bệnh về thần kinh sao?”

“Tôi không biết... Bà ấy chỉ là... Lúc tôi còn nhỏ, bà ấy từng bị người khác mắng là bà điên, bà ấy có chút… có chút khó gần. Tính tình có lúc thì hiền, có lúc thì dữ, cũng không thể đi làm việc trong thời gian dài được. Dì... Dì cả của tôi cũng vậy. Dì cả tôi cũng đã từng tự tử qua vài lần, mở bếp gas để tự sát, xém tí nữa là hại cả nhà... Tôi rất sợ... Có phải tôi cũng bắt đầu... Sau khi bọn họ kết hôn được vài năm, sau đó có con cái, hai người họ mới bắt đầu trở nên không bình thường. Tôi không biết là tôi...”

“Anh Lý, ở nước ngoài cũng đã có rất nhiều người nghiên cứu về bệnh tâm thần, đối với các căn bệnh tâm thần khác nhau thì sẽ có cách chữa trị và thuốc men tương ứng. Anh cứ trốn tránh như vậy cũng không phải là chuyện tốt.”

“...”

“Trước đó anh có nhắc đến việc dạy thay, đây cũng là một manh mối.”

“Hả?”

“Chúng tôi sẽ tiến hành điều tra. Trường tiểu học trực thuộc Đại học Dân Khánh đúng không?”

“Đúng!”

“Theo như những gì anh biết thì ngôi trường đó đã từng xảy ra chuyện gì sao?”

“Tôi không biết... Chắc là không có đâu? Cha tôi đi dạy ở trường đó cũng đã được nhiều năm lắm rồi, tôi chưa từng nghe ông ấy nhắc đến chuyện gì.”

“Ừ, chúng tôi sẽ điều tra tiếp. Mong rằng anh cũng nên chủ động đến bệnh viện để tiến hành kiểm tra về mặt thần kinh.”

“... Được.”

Ngày 24 tháng 3 năm 2002, điều tra về trường tiểu học trực thuộc Đại học Dân Khánh, trong trường chưa từng xảy ra vụ án mạng nào hay vụ chết người nào cả.

Ngày 25 tháng 3 năm 2002, liên lạc với một giáo viên đã nghỉ hưu, từng dạy ở trường tiểu học Bích Hải – cô Trương Mạn Cầm. File ghi âm**.

“Chào cô giáo Trương.”

“Haiz, tôi cũng đã nghỉ hưu được vài năm rồi.”

“Ha ha.”

“Bây giờ nhìn thấy những người trẻ tuổi như các cậu thì tôi cảm thấy rất vui. Lúc tôi nghỉ hưu, rất nhiều thanh niên đều không chịu theo nghề giáo đó. Đàn ông con trai đều không chịu đi làm giáo viên.”

“Vâng. Theo như những gì bọn em điều tra được, từ lúc trường tiểu học Bích Hải mới được thành lập thì cô đã đi làm giáo viên ở đó rồi đúng không?”

“Đúng vậy, cũng đã được rất nhiều năm rồi. Haiz...”

“Có thể nói rằng, cô là người chứng kiến lịch sử của trường tiểu học Bích Hải.”

“Nói đến chuyện này thì thật là... Tôi cũng cảm thấy rất tự hào, rất kiêu ngạo. Lúc mới đầu, cuộc sống rất gian khổ, người dân ai ai cũng khổ cả, chỉ có thể thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, hoàn cảnh dạy học thì... Haiz, cũng không thể gọi là hoàn cảnh dạy học được. Bây giờ thì tốt hơn rồi, cuộc sống tốt hơn xưa...”

“Cô giáo Trương, cô có ấn tượng gì đặc biệt sâu đậm về trường, về giáo viên và cả những đứa học trò không? Trong trường có từng xảy ra chuyện gì đặc biệt kì lạ không?”

“Hả? Chuyện đặc biệt kì lạ ư?”

“Đúng vậy. Chúng em muốn viết về những đề tài mới mẻ hơn, cho dù là gì cũng được, chỉ cần đặc biệt là được.”

“Đặc biệt à... Cậu đột nhiên hỏi như vậy thì tôi nhất thời cũng nghĩ không ra có chuyện gì đặc biệt nữa. Nói về trước đây, cái khoảng thời gian đó, người trẻ tuổi như các cậu chưa từng trải qua nên có thể sẽ cảm thấy là rất thú vị, nhưng thời chúng tôi thì ai ai cũng như nhau cả. Vì để có thể ăn thêm được một miếng thịt, mọi người đều phải rất cố gắng, rất cố gắng để sinh sống...”

“Vậy có giống như học sinh thời bây giờ, thường hay lan truyền những câu chuyện kinh dị ở trường học không?”

“Hả?”

“Học sinh thời bây giờ rất chuộng thể loại này, cái gì mà căn phòng học nào đó quanh năm suốt tháng bị khoá chặt cửa, hay là đèn trong phòng học tự tắt...”

“Ái chà, những đứa trẻ thời bây giờ... Thời chúng tôi không có những chuyện như vậy đâu. Phòng học trong trường đều rất cũ kĩ, có gì đâu mà khoá cửa với chả không khoá cửa chứ...”

“Ở trường tiểu học Bích Hải không có những chuyện kiểu như vậy sao?”

“Không có đâu. Chuyên mục này của các cậu cũng khá đặc biệt nhỉ?”

“Đúng vậy. Thật ra chúng em chủ yếu khai thác thông tin từ những người dân, trong dân gian có lưu truyền lại rất nhiều những câu chuyện ma quỷ, đằng sau những câu chuyện này đều phản ánh hiện thực xã hội đương thời. Ở dưới các vùng quê có rất nhiều những câu chuyện như vậy, ngoài ra các buổi thảo luận về học thuật cũng có không ít. Trường học kỳ thực cũng là một nơi có nhiều câu chuyện ma, nhưng tính tham khảo chuyên nghiệp liên quan đến nó lại rất ít.”

“Ừ. Cái vấn đề này quả thật là có chút mới mẻ đấy.”

“Cô giáo Trương, cô có nghĩ ra được chuyện gì không?”

“Cậu vừa mới nói như vậy thì... Thời chúng tôi trước đây, không phải là học sinh, là một giáo viên có nói… chắc cũng chỉ là lời đồn bậy thôi. Nói rằng có một cô giáo, lúc đó giáo viên có địa vị xã hội rất cao, cô ấy được lãnh đạo thành phố mời về dạy cho con trai của ông ta, dạy môn ngoại ngữ. Cái cô đó từng đi du học ở nước ngoài, vào thời đó thì được xem là một người rất tài giỏi. Đương nhiên cô ấy không phải là giáo viên của trường tiểu học chúng tôi rồi. Thế nhưng giáo viên trong trường chúng tôi và những trường khác đều có nhắc đến chuyện này. Cô ấy đi dạy cho đứa trẻ đó, nhưng đứa trẻ đó rất nghịch ngợm, làm tổn thương mặt của cô ấy, sau nữa thì cô giáo ấy đã tự sát rồi.”