“Ơ… A a…”
Cộp, cộp, cộp…
“Vào rồi à?”
“Ừ.”
“Hai anh đến nói chuyện với cô ấy đi.”
“Được.”
“Đừng qua đây! Cô đừng qua đây!”
“Cậu Lưu, xin cậu hãy bình tĩnh lại.”
“Mau, mau bảo cô ấy đi đi! Các anh cũng không nhìn thấy đúng không? Cô ta có vấn đề thật đó.”
“Cậu Lưu, cậu đến đây với tôi trước đi, chỗ này để cho họ xử lý.”
“Em…”
“Đi nào.”
Cộp, cộp, cộp…
...
“È hèm! Thế này nhé, tình hình hiện tại đại khái chắc cô cũng đoán ra được đúng không? Anh bạn này của cô đến tìm chúng tôi, chính là muốn giải quyết vấn đề hiện tại. Bây giờ cô cảm thấy thế nào?”
“…”
“Ý?”
“Cô ấy nói gì thế?
“Cô ấy nói, trước đây cô ấy đã chết rồi.”
“Chết rồi?”
“Ừ… Đúng rồi, thế tại sao cô lại chết vậy?”
“…”
“Cô ấy nói, lúc tối tan học thì ngủ gật nên chỉ còn một mình ở lại trong lớp, lúc trèo cửa sổ ra thì làm vỡ kính, bị mảnh kính cắt đứt huyết quản. Chuyện này xảy ra khi nào vậy?”
“…”
“…”
“Cô ấy trả lời thế nào?”
“… 12 năm trước.”
“Cô ấy chết 12 năm rồi?”
“Đúng.”
“…”
“Cô ấy nói, cô ấy biết mình đã chết, đã thành ma, những người xung quanh đều không ai nhìn thấy, cô ấy cũng không thể nào chạm vào được họ. Cô ấy vừa gặp cái cậu Lưu Thắng Huyền kia thì đã gặp ngay tiếng sét ái tình, đã sớm thích cậu ta rồi. Sau đó cô ấy nhận ra Lưu Thắng Huyền cũng có thể nhìn thấy cô ấy, thế là hai người qua lại với nhau. Cô ấy cũng hiểu tình huống hiện tại không đúng lắm, cũng hiểu được nỗi sợ hãi của Lưu Thắng Huyền, nhưng cô ấy thật sự rất yêu mến cậu ta.”
“Chuyện này… Sếp?”
“Này, cô có muốn đi đầu thai không?:
“…”
“Cô ấy cũng không biết phải làm thế nào. Loại tình huống này, giúp cô ấy đi đầu thai là được rồi phải không.”
“Ừ, thử trước xem xem.”
“…”
“Cô tên là gì nhỉ? Ồ, Trần Giai đúng không? Bây giờ phải xác nhận lại một chút, rốt cuộc tại sao cô biến thành ma và chưa đi đầu thai. Cô có nguyện vọng gì không? Ví dụ như mong muốn được yêu chẳng hạn?”
“…”
“Ma Cô, chuyện gì vậy? Kiểu hơi thở này…”
“Cô ấy không đúng lắm.”
“Tôi cũng biết cô ấy không đúng lắm. Trần Giai! Này, Trần Giai!”
“Chuyện gì vậy?”
“Không biết! Tôi chỉ hỏi cô ấy tại sao biến thành ma…”
“Ý…”
“Á a a! Á a a!”
“Đây là… một người đàn ông?”
“A… a… a…”
“Trên người anh ta…”
“Á… a… a…”
“Cậu Lưu! Lưu Thắng Huyền!!”
“Sếp!”
Phù!
Rầm!
“Chậc!”
“Cái thứ này là gì vậy?”
“Câu chú đó xem ra có tác dụng thật rồi, nhưng không phải như cách dùng mà Lưu Huyền Thắng nói. Nó là loại chú để khế ước với ma quỷ.”
“Không phải đấy chứ? Như thế thì đơn giản quá…”
“Đây là khế ước bình đẳng hai bên cùng đồng ý, vì thế mới trói buộc hai người lại một chỗ.”
“Cứu em! Cứu em với! Đau quá, á a a a…”
“Không phải anh ta! Không phải anh ta! Á!!”
…
Tạm thời khống chế được câu chú trên thân người ủy thác.
Hồn ma Trần Giai tạm thời biến mất.
…
“Phù phù… phù phù… Em sắp… sắp chết rồi phải không?”
“Không sao đâu cậu Lưu, tạm thời không sao nữa rồi.”
“Ặc… Anh ta muốn giết em… Anh ta chết rồi, nên muốn giết em…”
“Chuyện lúc nãy chỉ là việc ngoài ý muốn thôi. Có điều hiện tại chúng tôi đã xác định được tình huống xảy ra trên người cậu rồi.
“Sao ạ?”
“Trần Giai mà cậu nhìn thấy, ngay từ ban đầu đã không phải là người sống, mà là một con ma.”
“Sao… Anh đang nói gì vậy? Rõ ràng có rất nhiều người đều… Lúc đó… Trước lúc em dùng cái đó, rất nhiều người…”
“Đó chỉ là ảo giác của cậu thôi. Anh ta đã làm ảnh hướng đến kí ức và tri giác của cậu. Từ đầu đến cuối thì anh ta đều là ma.”
“… Phù… hộc hộc… Em… Anh ta muốn giết em…”
“Hiện tại theo tình huống trước mắt xem ra anh ta hoàn toàn không muốn giết cậu. Có điều hình như tri giác của anh ta cũng đã xảy ra trục trặc. Ngoài ra cũng do cái phép thuật mà cậu đã dùng nữa.”
“… Cái đó… Cái đó không phải chỉ là trò đùa thôi sao, tùy tiện đùa một chút? Giả đó… Cái đó là giả mà… Là anh ta… Anh ta cố ý… muốn giết em…”
“Cậu Lưu, xin hãy bình tĩnh một chút.”
“Phù…”
“Phép thuật mà cậu dùng đã cột hai người lại với nhau. Đây là một hiệp ước bình đẳng do hai bên cùng tự nguyện. Hình thái tồn tại của anh ta bây giờ đã trở nên cực kì đặc biệt…”
“Em không cần nữa! Em không cần cái khế ước đó nữa!”
“Giải trừ khế ước không phải là chuyện tùy tiện nói cái là được.”
“Vậy… Vậy phải làm sao?”
“Chúng tôi sẽ nghĩ cách. Nhưng bây giờ cậu phải giữ bình tĩnh, đừng tự tiện làm bậy, cũng đừng kích động Trần Giai.”
“Em…”
“Yên tâm đi, anh ta không hại được cậu đâu.
“Thật không ạ?”
“Đương nhiên. Cho nên cậu cứ giữ bình tĩnh, chỉ cần sinh hoạt bình thường như trước đây là được. Chỗ chúng tôi sẽ điều tra kĩ càng rồi nghĩ cách giải quyết chuyện này.”
Ngày 4 tháng 10 năm 2008, điều tra chuyện ‘Người yêu chỉ thuộc về bạn’ mà người ủy thác nói, nguồn gốc bản dịch trong nước của phép thuật này là từ bài đăng đã thông qua chỉnh sửa trên diễn đàn phép thuật yêu đương của nước ngoài. Kèm: Bản photo trang mạng.
Ngày 4 tháng 10 năm 2008, nhận cuộc gọi của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 200810041632.mp3.
“Xin chào…”
“Anh ta đang ở ngoài lớp!”
“Hả? Ý cậu là anh ta đang ở ngoài lớp học ư?”
“Vâng, đang ở ngoài đó! Tụi em sắp tan học rồi mà anh ta đang ở ngoài đó! Anh ta đang nhìn em… Anh ta…”
“Trước đây cậu đã tiếp xúc với anh ta như thế nào?”
“Đâu có… Chúng em chỉ vậy thôi, rất bình thường... Các anh đã biết rồi phải không? Anh ta là đàn ông, em cũng vậy… Chúng em… Khi chúng em ở những lúc có người…”
“Thế bộ dạng của anh ta bây giờ thế nào?”
“Em không biết… Em không dám… không dám nhìn… Anh ta đang ở bên ngoài… lâu lắm rồi, trước lúc hết tiết đã đứng ở đó. Em…”
“Xin cậu xác nhận lại một chút.”
“Phù… phù… ha…”
“Cậu Lưu, xin đừng sợ, do cái phép thuật đó nên anh ta sẽ không làm hại được cậu đâu.”
“Em… Ực… Anh ta... Anh ta đang nhìn em… Bây giờ anh ta đang nhìn em, đang cười, đang… đang vẫy tay…”
“Có giống trước đây không?”
“Sao ạ?”
“Xin cậu nhớ kĩ lại xem.”
“Chắc… chắc là giống…”
“Thế thì xin cậu hãy bình tĩnh lại đi.”
“Anh ta... Anh ta chau mày lại rồi, hình như nổi giận rồi, em phải làm sao? Em phải làm sao đây? Á! Anh ta đi vào rồi!”
“Cậu Lưu! A lô…”
Tút tút…
...
Không cách nào liên lạc được với người ủy thác.
Đến trường học tìm thì người ủy thác đã rời đi.
Đi đến nhà của người ủy thác, đợi cậu ta về nhà.
Kèm: File ghi âm: 05120081004.wav.
“Không nhìn thấy anh ta.”
“Ừ.”
“Cậu Lưu…”
“Phù… cứu em… Phù… Ha... Anh ta…”
“Anh ta không ở phải không?”
“Vâng…”
“Lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy?”
“Phù phù…”
“Cậu hít thở sâu, thả lỏng một chút…”
“Phù…”
“Bây giờ có thể kể lại được chưa?”
“Vâng… Em… Em có thể. Anh ta... Cuộc gọi của các anh, anh ta đi vào, giật lấy cái điện thoại của em… Em… Em…”
“Anh ta có nói gì không?”
“Anh ta hỏi là ai? Cuộc gọi của ai?... Em chẳng biết trả lời thế nào bèn bỏ chạy, anh ta đuổi theo. Em… Phù… Phù… Em chạy thẳng về nhà, anh ta cứ đuổi theo phía sau… Em không biết…”
“…”
“Cậu Lưu, cậu có thể về nhà trước rồi.”
“Anh ta…”
“Cuộc điều tra của chúng tôi đang tiến hành, yên tâm đi. Chuyện này chúng tôi sẽ cố gắng giải quyết.”
“Vâng…”
…
“Này, con ma kia, đừng có mà lườm tụi này nữa.”
“…”
“Bỏ cái ánh mắt đó đi, chúng tôi là trinh thám được cậu ta mời đến. Anh cũng đã nhận ra vấn đề của mình rồi đúng không?”
“…”
“Anh xem, anh như vậy khiến cậu ta sợ đó. Chi bằng như vậy, hai người tách nhau ra một khoảng thời gian đi. Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện của anh, cậu ta cũng có thể nhân lúc ấy bình tĩnh lại, xử lý thật tốt mối quan hệ của hai người.”
“…”
“Anh bạn trẻ, yêu đương không phải như thế đâu. Nếu như anh thích một người thì phải biết nghĩ cho người ta một chút chứ, cho nên ấy hả… Này?”
“Sao vậy?”
“Chạy rồi.”
“Thế này thì rất mệt mỏi đấy nhá. Nam Cung còn phải điều tra gốc gác nội tình của anh ta. Còn tôi chỉ có thể nghe, nhưng không thể nhìn thấy anh ta.”
“Hay là, có thể thử…”
“Sao?”
“Người nộm.”