“Anh hai!”
Tôi đột nhiên tỉnh giấc, trước mắt không còn là những cái bóng ngược lặp lại không ngừng nữa, mà là khuôn mặt của em gái.
Em gái lo lắng nhìn tôi, “Anh không sao chứ, gặp ác mộng à?”
Tôi thừ người một lúc lâu, em gái phải lay mấy cái thì tôi mới hoàn hồn.
“Anh… Anh không sao…” Tôi ngồi dậy trên giường, cẩn thận từng tí một mà quay đầu nhìn một cái.
Đầu giường vẫn là một tấm gỗ bình thường, không có vật gì khác.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Em gái cũng thở ra một hơi, “Anh làm em sợ chết đi được, em còn tưởng anh kêu gì nữa.”
Tôi lau mồ hôi trên mặt, toàn thân đều là cảm giác dính nhớp.
Em gái lại lay tôi một cái, “Anh dậy đi tắm đi, đã bảy giờ mười lăm rồi đấy.”
Bây giờ tôi mới nhận ra, em gái đã thay đồng phục rồi, còn cầm theo ba lô nữa.
Tôi gật đầu.
Mẹ tôi từ bên ngoài thò đầu vào, “Anh con dậy chưa?”
“Dạ rồi.” Em gái cao giọng trả lời, rồi đưa tay lên miệng, làm động tác “suỵt”, “Em không nói với cha mẹ đâu.”
Tôi chợt ngớ người.
“Cha mẹ gần đây rất lo lắng cho anh đấy. Anh đáng tin chút đi, ông anh!” Em gái vỗ tôi một cái.
Tôi đột nhiên nhận ra nó đã trưởng thành hơn rất nhiều, thật sự ra dáng con gái rồi.
“Anh biết rồi. Em cũng thế, chú ý một chút, sắp thi đại học rồi.” Tôi nói.
Em gái le lưỡi, đeo ba lô đi ra ngoài.
Tôi còn có thể nghe được giọng nói lanh lảnh của nó: “Con đi học đây ạ!”
“Ừ. Đi đường cẩn thận đó.”
Tôi ngồi dậy, chạy đi tắm rửa, bữa sáng cũng không kịp ăn liền cầm theo gói bánh quy rồi ra ngoài luôn.
Lúc đợi xe buýt, tôi đã ăn hết một gói bánh, đợi đến lúc xe đến, tôi do dự nhìn chiếc xe.
“Có lên hay không đây?” Tài xế hét lớn.
Tôi giật mình, nhảy lên xe trong vô thức.
Sau khi quẹt thẻ thì chẳng còn việc gì để làm nữa rồi.
Giờ cao điểm buổi sáng đông người, trên xe cũng chật ních. Tôi đành đứng ngay chỗ cửa xe. Bám chặt tay vịn trên xe, trọng tâm thân thể trùng xuống, thiếu điều chỉ muốn đứng tấn cho xong.
Tôi quan sát kĩ khung cảnh và những hành khách xung quanh, đặc biệt là ba lô và quần áo của họ.
Nếu như có trang trí bằng kim loại, hay khóa kéo, nơ cài ngực gì đó, thì đâm vào người cũng không dễ chịu gì đâu.
Hằng ngày tôi đi làm như thế này, cũng có những lúc chen lấn đến thở không nổi, nhưng nếu nói bị vật nhọn nào đó đâm phải thì thật sự chưa hề.
Ngưu Lực Phi gặp xui xẻo là do ma quỷ đang làm loạn, nhưng xét ở một mức độ nào đó mà nói thì đấy chính là báo ứng của anh ta.
Tôi chưa từng làm những loại chuyện như thế, có lẽ sẽ không trêu chọc phải hồn ma nào đâu.
Nếu gặp ma thật thì tôi chắc chắn sẽ phát hiện ra được và sau đó vào buổi tối tôi lại đi vào cảnh mộng thôi.
Tôi cứ thế suy nghĩ vẩn vơ.
Đường sá đông đúc khiến cho tốc độ chiếc xe không được nhanh lắm. Bác tài xế hình như đã có nhiều năm kinh nghiệm, cũng chẳng có thói quen xấu như rướn ga hay hãm phanh gấp, nên tốc độ chạy luôn được duy trì rất tốt.
Lúc xuống xe, tôi nhận ra lưng mình đã ướt nhẹp.
Cảm giác thoát chết trong gang tấc không phải chỉ trải qua một lần, nhưng đây là lần đầu tiên đi xe buýt mà tôi căng thẳng đến thế.
Giấc mộng tối qua thực sự quá chân thật. Tôi thật sự cảm giác được bản thân đã kích hoạt năng lực đi vào cảnh mộng, chứ không phải là một cơn ác mộng bình thường.
Điều đáng sợ hơn là lúc đó tôi không làm chủ được tư duy của mình nữa.
Tôi quanh quẩn giữa hai loại suy nghĩ là “hiện thực” hay “giấc mộng”, có lúc rõ ràng đã biết là đang nằm mơ rồi, nhưng cảm giác nguy hiểm bất chợt ập đến như thế, vẫn khiến tôi hoảng sợ không ngớt.
Cảm giác ấy không thể nào khống chế nổi, thậm chí để lại dư âm cho đến giờ.
Lúc đi vào phòng làm việc, chân của tôi vẫn còn như nhũn ra.
Nhìn thấy xe cộ, bất giác tôi liền nhớ ngay đến giấc mơ đó, thật sự không thể nào khống chế được sự liên tưởng ấy.
Đám Tí Còi nhìn thấy tôi như vậy đều giật mình.
“Anh Kỳ lại nằm mơ nữa hả?” Tí Còi quan tâm nói.
Tôi đờ đẫn gật đầu.
“Lần này là một con ma cực kì ghê gớm ư?” Cậu ta hoảng hồn, run rẩy hỏi.
Tôi gượng cười lắc đầu.
“Chuyện gì vậy anh Kỳ?” Gã Béo rót cho tôi cốc nước.
Tôi uống cốc nước, lấy lại bình tĩnh, rồi kể lại cơn ác mộng cho cả đám nghe.
“Không phải chứ Lâm Kỳ?” Quách Ngọc Khiết khinh bỉ, “Đường đường một đấng nam nhi, đừng có mà nhát gan thế chứ! Đó chỉ mà mơ thôi! Hơn nữa, so với những gì anh đã trải qua thì tai nạn giao thông có tính gì? Cho dù đoạn cuối nhìn thấy một anh khác thì cũng đâu có gì đáng sợ phải không?”
Quách Ngọc Khiết nói rất có đạo lý.
Nhưng tôi không khống chế được bản thân mình thì tôi có thể có biện pháp gì đây?
Trần Hiểu Khâu trầm ngâm, “Nếu chỉ là chuyện ngày nghĩ gì đêm mơ ấy thì còn được. Chỉ sợ là trong đó có ẩn giấu một số vấn đề.”
Mấy người chúng tôi đều nhìn qua Trần Hiểu Khâu.
“Năng lực của anh gần đây gặp trục trặc đúng không? Trước đây anh không hề gặp những giấc mơ như thế đúng không?” Trần Hiểu Khâu hỏi tôi.
Da gà da vịt của tôi nổi hết cả lên, “Ý em là sao?”
“Có lẽ, đây là một loại tác dụng phụ nào đó.” Trần Hiều Khâu nói, “Em cũng chỉ nghi ngờ vậy thôi. Nếu không phải là tác dụng phụ của năng lực, thì chắc do anh lo lắng cho năng lực của mình nên mới khiến cho phản ứng này xảy ra. Anh có cần kiếm một bác sĩ tâm lý khám thử không?”
Tôi cạn lời.
“Kiếm bác sĩ tâm lý sẽ bị phán là bệnh tâm thần chứ gì? Hoang tưởng là một căn bệnh tâm thần nặng đấy.” Tí Còi nghiêm túc nói một câu nghe khá buồn cười.
Nhưng Tí Còi nói quả thật không sai.
Nếu tôi tìm đến bác sĩ tâm lý để thật sự muốn giải quyết vấn đề, thì không thể không nói sơ sơ về năng lực, rồi chuyện ma quỷ này nọ, nhưng những chuyện đó ai mà tin cho nổi?
Nếu không nói đến những điều đó thì bác sĩ tâm lý dù có giỏi đến mấy cũng không sao lý giải được tại sao tôi chỉ mơ thấy ác mộng mà lại tạo nên hậu quả chấn thương tâm lý cho bản thân như thế phải không?
“Chắc phải có bác sĩ về mảng này chứ. Bác sĩ tâm lý biết những chuyện này.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tôi suy nghĩ, nhưng vẫn lắc đầu từ chối.
Có thể Trần Hiểu Khâu nói không sai, có những bác sĩ tâm lý biết chuyện ma quỷ, siêu năng lực và cũng có thể chấp nhận những trải nghiệm của tôi. Nếu thông qua Trần Dật Hàm thì chắc cũng có thể kiếm được một bác sĩ như thế.
Tôi tạm thời vẫn chưa muốn tìm bác sĩ điều trị tâm lý, vì như thế khó tránh khỏi phiền hà đến nhiều người.
“Có lẽ chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ thôi, qua một thời gian là ổn.” Tôi nói.
Những người khác cũng chẳng nói gì thêm.
Tình trạng hiện tại của tôi chỉ là dư âm của nỗi sợ, có lẽ vài ngày sau sẽ ổn thật.
Suốt một ngày làm việc, biểu hiện của tôi không khác gì ngày thường.
Lúc tan ca về nhà, nhìn dòng xe cộ trên đường thì mí mặt tôi liền giật giật.
“Không sao chứ anh Kỳ?” Tí Còi hỏi.
“Không sao, thôi được rồi, tôi đi nhé.” Tôi vẫy tay với cả nhóm.
Nói thật, từ trước đến giờ tôi cũng đã từng trải qua chuyện như thế này, chắc là thời cấp hai cấp ba gì đó. Lúc đó, cả nhóm bạn học cùng nhau xem phim kinh dị, tôi đã quên mất đó là bộ phim nào, nhưng trong đó có một phân cảnh mà tôi còn nhớ rất rõ. Đó là một mô tuýp rất quen thuộc, nhân vật chính bị ma ám, lúc soi gương thì người trong gương đã đưa tay xé rách mặt chính mình. Tình tiết cùng những nhân vật của bộ phim đó tôi đã quên sạch, thậm chí đến cả chi tiết soi gương tôi cũng chẳng nhớ rõ, nhưng tôi nhớ lúc đó mấy đứa chúng tôi hễ nhìn thấy gương đều khá sợ hãi. Có đứa bạn còn chơi ác, canh lúc người khác soi gương thì thình lình từ sau lưng thò tay tới, chụp lấy khuôn mặt của đối phương.
Thời gian trôi qua, đám bạn ngày ấy đã không còn liên lạc gì với nhau, nhưng tôi vẫn còn có ấn tượng với chuyện ấy.
Tình trạng của tôi bây giờ cũng khá giống với lúc ấy, có chút nghi thần nghi quỷ, trong đầu biết rõ đó là giả nhưng trong tâm lý vẫn có một vài phản ứng theo bản năng.
Tôi chỉ có thể dần dần thích ứng, khiến cho bản thân chai lì với tình trạng này, chắc không bao lâu sau tôi sẽ khôi phục lại bình thường thôi.
Nhưng điều kiện đầu tiên là không còn mơ thấy những thứ đó nữa…