Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 590: Giấc mộng kinh hoàng




Nhảy khỏi xe?

Hay ôm đầu?

Làm sao đây?

Trong đầu tôi nảy ra vô số suy nghĩ, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi như một cái chớp mắt này thì tôi căn bản không thể kịp làm chuyện gì cả.

Rầm một tiếng, hai chiếc xe va vào nhau!

Túi khí an toàn bung ra, đập vào mặt tôi.

Thân thể của tôi theo quán tính mà nhào về phía trước, rồi bị dây an toàn ghì ngược lại, phần ngực và bụng tựa như bị đứt ra làm hai. Tôi bị ép lại dựa vào lưng ghế, lại một cú va chạm nữa, đập mạnh vào sau lưng tôi, ngay lập tức tôi nôn tất cả những gì có trong bụng ra ngoài.

Tay tôi không khống chế được mà vung ra, đập vào cửa sổ xe rồi lại đập vào cần gạt, lập tức cảm giác đau đớn ập tới.

Có một khoảng thời gian dài, trong đầu tôi là một mảnh trống rỗng, những suy nghĩ trước đó hoàn toàn mất hết.

Cảm giác đau đớn là thật!

Đây không phải là nằm mơ. Không phải là một giấc mộng bình thường. Nó giống như cảnh mộng do năng lực của tôi tạo ra hơn.

Là như vậy sao?

Lại đi vào giấc mộng rồi sao?

Ai?

Ai là đối tượng của cảnh mộng này?

Tôi thở hồng hộc, đau đến mức hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Nhưng chẳng bao lâu sau thì những cảm giác đau đớn đó đã dần dần biến mất.

Tôi vẫn còn ở trong không gian chật hẹp trên xe, nhưng trước mặt không có túi khí an toàn, không có vô lăng và bảng đồng hồ.

Tôi đang ngồi bên ghế lái phụ.

Bên ngoài cửa sổ là đường núi quanh co nhưng có thể nhìn ra được ngọn núi này không cao lắm, đèo cũng không dốc.

Tôi không nhìn thấy người trên ghế lái, cũng không thấy người ngồi ở ghế sau, nhưng có thể nghe thấy âm thanh, tiếng nói chuyện rầm rì, tựa như âm thanh bối cảnh trong phim, cố tình tạo ra hoàn cảnh có người để biểu thị nhân vật chính đang ở những nơi đông đúc như chợ búa này nọ. Những âm thanh ấy căn bản không nghe rõ, có lẽ là do không có nội dung nói chuyện rõ ràng, chỉ là những tiếng rì rầm mà thôi.

Chuyện này rất không bình thường.

Có khả năng, tôi không phải đang ở trong quá khứ, mà là trong giấc mơ của đối tượng cảnh mộng này, hay nói cách khác, là thế giới nội tâm của người đó.

Nếu không thì đã chẳng có tình huống như thế xuất hiện.

Đầu tôi bắt đầu đau, nhịp tim tăng nhanh, hơi thở rối loạn.

Giống như biết được sẽ có một chuyện không hay sắp xảy ra nên bắt đầu khẩn trương trước.

Là chuyện gì?

Đối tượng tôi nhập vào rốt cuộc là ai?

Tôi cảm thấy rất sốt ruột.

Rầm!

Một tiếng động thình lình vang lên, chiếc xe chòng chành lắc lư một lát.

Âm thanh bối cảnh mơ hồ ấy liền biến thành những tiếng la hét.

Chiếc xe lật nghiêng, lăn xuống phía chân núi.

Cảnh tượng trong tầm mắt tôi xoay chuyển dữ dội, còn có thứ gì đó đập vào thân thể, tôi cũng không biết đó là gì, nhưng cũng không có hơi sức nào để quan tâm đến chuyện đó nữa, cái mà tôi cảm nhận được lúc này chỉ có đau đớn mà thôi.

Dây an toàn ghì chặt thân thể, mình mẩy va đập lung tung trong xe.

Loảng xoảng!

Tôi nghe thấy tiếng kính vỡ, cả tiếng kim loại nghiến cót ca cót két.

Sự va đập khiến cửa xe bị lõm vào, chỗ góc nhọn lồi ra đang đâm vào tay tôi. Cánh tay chợt đau đớn dữ dội, tựa như bị kim chích vào, sau đó cảm giác đau râm ran bắt đầu lan rộng ra.

Có thứ gì đó bay vèo đến trước mắt tôi.

Là một lọ nước hoa…

Bốp!

Trán bị đập trúng, cảm giác đau đớn đó lan tỏa khắp cả người, chất lỏng âm ấm chảy xuống từ chỗ bị thương…

Đến lúc chiếc xe ngừng lăn thì toàn bộ cơ thể tôi bị dốc ngược, bị đai an toàn treo lên, có thế nhìn thấy máu của mình đang không ngừng nhỏ xuống trước mắt.

Âm thanh của bối cảnh chỉ còn lại tiếng khóc “hu hu” của những người phụ nữ khác nhau.

Ý thức của tôi bắt đầu mờ hồ dần, trong cơn mê tôi nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện.

“Anh muốn đi đâu?”

Tôi chớp chớp mắt.

Tôi vẫn như cũ đang ở trong xe nhưng lần này tôi đang ngồi ở ghế sau, ghế lái ở trước mặt được vây lại*, sau lưng ghế có dán giấy thỏa thuận với hành khách của xe taxi.

* Ghế tài xế taxi ở Trung Quốc có khi được rào quanh lại bằng lưới sắt, để đề phòng tài xế bị hành khách tấn công.

Người tài xế này tựa như một con ma mơ canh, tay nắm chặt vô lăng, không hề động đậy.

Tôi đã có thể chỉnh lý một chút tư duy, nhưng đối tượng của giấc mơ này đang giam hãm tôi khiến tôi chẳng làm được gì cả.

Chiếc taxi cứ thế lao đi, dừng ngang một cách cực kì nguy hiểm trước một chiếc xe to.

Thân thể tôi nhào về phía trước, bóng chiếc xe to đó trùm kín chiếc xe taxi và cũng trùm kín lên tôi, rồi đè xuống khiến tôi không thở nổi.

Đột nhiên, cái bóng mờ đó đè xuống, nóc xe bằng kim loại trên đỉnh đầu tôi phát ra tiếng ken két.

Tôi trợn trừng mắt.

Không đúng, không đúng!

Sự miêu tả của Ngưu Lực Phi hoàn toàn không có chuyện này.

Sao lại như vậy?

Đây là cơn ác mộng của Ngưu Lực Phi sao?

Là anh ta…

Cót két!

Tôi muốn hét lên nhưng âm thanh còn chưa kịp phát ra thì bóng tối đã bao trùm, thân thể tôi bị đè bẹp xuống, từ từ bị đè bẹp, xương cốt từng chút từng chút vỡ vụn, lòi ra xuyên thủng cả da thịt. Đầu của tôi bị đè nát trước tiên, nhưng ý thức của tôi vẫn chưa hề tan biến.

Rồi dần dần, dần dần…

Tôi cảm nhận được một cách rõ ràng mình đã chết như thế nào.

Một cái chết vừa thảm khốc vừa tàn nhẫn.

“Ha… á!” Tôi cuối cùng cũng có thể thở được rồi.

Tôi nhận ra mình không phải đang ở trong bóng tối, mà đang ở trên xe buýt…

Xe buýt?

Sao lại…

Két!!!

Chiếc xe đột ngột phanh gấp.

Trong chớp mắt tôi nhào về phía trước, hàm răng đập mạnh vào ghế ngồi trước mặt, miệng ngay lập tức đầy máu tươi.

Chiếc xe lại chao đảo lắc lư thêm một trận nữa, thân thể tôi theo đó mà hết đập vào cửa sổ xe bên cạnh rồi lại nhào qua hướng ngược lại.

Có một người phụ nữ đang đứng bên cạnh tôi, lưng đeo ba lô, hét lên không ngừng.

Trong xe ngập tràn tiếng la hét.

Có lẽ tôi phải cảm ơn sự nhanh trí của mình, trong chớp mắt tôi đã nhớ lại lời kể của Ngưu Lực Phi.

Anh ta kể một chút nữa thôi là mắt của anh ta đã đâm vào miếng kim loại trên ba lô của hành khách nữ đang đứng bên cạnh rồi.

Tôi nén đau, vô thức đưa tay chụp lấy tay vịn trên ghế.

Thân thể của nữ hành khách di chuyển ngược hướng với tôi, chiếc túi sau lưng xông về phía tôi, rồi dừng lại cách mắt tôi chưa tới 1cm.

Cái móc treo trên miếng kim loại ấy có phản quang, tôi nhìn thấy khuôn mặt người được phản chiếu trên đó.

Khuôn mặt đó là…

Là tôi…

Là chính tôi!

Không phải Ngưu Lực Phi!

Tôi ngơ ngác, ngơ ngác nhìn vào mặt kính phản quang.

Tôi nhận ra nó đã thay đổi màu sắc, vẫn là mặt kính lờ mờ nhưng đây là vỏ ngoài phẳng phiu của một chiếc xe.

Khuôn mặt vẫn là của tôi, nhưng thân thể tôi đã trở nên nhỏ xíu.

Tay của tôi bị ai đó kéo đi, quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt mờ mờ của một người phụ nữ.

Cô ta đang nhìn chăm chú phía trước.

Tôi không quay đầu lại, nhưng cảm thấy góc nhìn đã thay đổi rồi, tôi cũng đang nhìn lên phía trước.

Đó là một chiếc ô tô màu đen, không cũ lắm, nó từ bên trong Cục Cảnh sát chạy ra.

Cục Cảnh sát?

Xe ô tô?

Tôi hơi hoảng hốt, đầu óc tựa như mất hết khả năng suy nghĩ.

Chiếc xe đó tăng tốc, vô lăng vừa xoay một cái liền xông về phía tôi.

Thân thể tôi vẫn không nhúc nhích, dường như đã chết lặng với tai nạn xe cộ rồi, cảm xúc trong lòng tôi cũng trở nên vô cùng bình tĩnh.

Chiếc xe tông ngã tôi, bánh xe cán ngang qua thân thể, đè nát xương cốt. Lúc chiếc xe dừng lại thì tôi đã nằm ở phía sau. Rất kỳ lạ, tôi lại nhìn thấy cửa sau của xe.

Cửa sau chiếc xe hình như do chao đảo đã bung ra, bên trong rơi ra một cái túi dài và to lớn.

Tư duy của tôi thật sự đã trở nên trì độn, nhìn thấy cái thứ đó nhưng một chút cũng không thể nghĩ ra nó là gì.

Mãi cho đến lúc cái thứ đó dừng lại bên người tôi một cách quỷ dị, khóa kéo bung ra, tôi chợt trông thấy một khuôn mặt tái nhợt.

Đó là khuôn mặt của tôi.

Không còn một chút sinh khí, một khuôn mặt chết.

“Tôi” đột nhiên mở trừng mắt ra, cái bóng phản chiếu trong tròng mắt của “tôi” ấy vẫn là khuôn mặt của tôi.

Sau đó, “tôi” mỉm cười.

“Tôi”, cái xác được nhét bên trong cái túi đó mỉm cười, cái bóng đảo ngược của tôi trong tròng mắt cái xác cũng đang cười, rồi cái bóng ở bên trong tròng mắt của tròng mắt đó cũng đang mỉm cười… Tựa như một vòng tuần hoàn bất tận, chỉ có một khuôn mặt cười đáng sợ đó lặp đi lặp lại.

Tôi giật mình tỉnh dậy.

Mơ…

Là mơ.

Tôi đưa tay lau mồ hôi trên trán, ngay sau đó tôi đã nhận ra sự khác thường. Tay của tôi bị ngược bên.

Tôi từ từ ngẩng đầu, nghe thấy tiếng sờ tóc sột soạt vang lên trên đỉnh đầu.

Đầu giường của tôi không biết từ khi nào đã biến thành một chiếc gương, cái bóng của tôi ở trong gương đang thò tay ra, lau mồ hôi trên mặt tôi.

Tôi và nó bốn mắt nhìn nhau, trong mắt của hai bên lại là những cái bóng ngược không ngừng lặp lại.

“Á á á á!”