Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 543: Mã số 085 - Photoshop (3)




Ngày 13 tháng 8 năm 2014, điều tra được vào ngày 11 tháng 4 năm 2009, Tiền Tuệ đi đến một khu dân cư nào đó nhảy lầu tự tử. Bởi vì khuôn mặt đập xuống đất nên không có cách nào nhận ra khuôn mặt của thi thể. Sau đó cảnh sát dựa vào lời khai của những người đi đường, tìm kiếm điều tra rồi xác nhận được thân phận của Tiền Tuệ. Trong hồ sơ điều tra của cảnh sát không có bản ghi chép nguyên nhân tự sát của Tiền Tuệ. Kèm: phô tô bản chụp tập hồ sơ vụ án bên phía cảnh sát.

Ngày 16 tháng 8 năm 2014, liên lạc được với cha mẹ của Tiền Tuệ là ông Tiền Hữu Văn và bà Trương Thù. File âm thanh 08520140816.wav.

“Xin chào, ông Tiền, bà Tiền.”

“…”

“Khi chúng tôi liên lạc với hai ông bà lúc trước thì đã nói rõ tình hình trước mắt với ông bà rồi. Liệu có thể xin ông bà kể một chút về chuyện xảy ra với cô Tiền Tuệ không?”

“Những lời các cậu nói là thật sao?”

“Vâng.”

“Vậy thì… Tiểu Tuệ… Tiểu Tuệ là do bị hại… do bị hại sao?”

“Nếu như khuôn mặt của cô ấy có bị thay đổi, vậy thì là do nguyên nhân mà chúng tôi đã nói. Còn về chuyện tự sát của cô ấy, thì e là do…”

“Hu hu hu… Tiểu Tuệ của tôi… Hu hu hu hu…”

“Bà Tiền…”

Rầm!

“Ặc”

“Đều là do ông cả! Là do ông đã ép Tiểu Tuệ chết! Tôi đã nói rồi, Tiểu Tuệ không thể nào làm chuyện như vậy mà! Đều do ông!!”

“Bà Tiền, xin bà bình tĩnh một chút.”

“Thả tôi ra! Cậu thả tôi ra! Tôi đánh chết ông, tôi đánh chết ông, Tiền Hữu Văn! Tôi đánh chết ông, chúng ta cùng nhau xuống gặp con gái!”

“Bà Tiền!”

“Đủ rồi! Tôi cũng không biết là lại có loại chuyện này! Tôi cũng không ngờ…”

“Là do ông, là do ông hại nó!”

“Hai ông bà, bây giờ không phải là lúc tranh cãi về chuyện này…”

“Tiểu Tuệ của mẹ ơi… Oa a a… Hu hu hu…”

...

...

“Ông Tiền, con gái ông là cô Tiền Tuệ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì vậy?”

“Tôi cũng không biết. Tôi không biết là nó lại nhận được cái thứ này.”

“Vậy về chuyện khuôn mặt của cô ấy có thay đổi thì sao?”

“…”

“Ông Tiền?”

“Hai mẹ con bọn họ bị người ta dụ dỗ đi chụp ảnh nghệ thuật. Chính là cái loại quầy chụp hình mặc váy cưới, chụp ảnh nghệ thuật ở trước cửa mấy khu thương mại lớn đó. Bọn họ nói nếu muốn chụp thì phải bỏ ra mười mấy hai mươi ngàn tệ. Không phải là tôi tiếc số tiền đó mà chỉ là cảm thấy như vậy… như vậy có hơi lố bịch. Những thứ quần áo đó quá hở hang, khuôn mặt thì trang điểm đến nỗi không nhận ra vẻ mặt ban đầu nữa. Nếu như muốn chụp thì chúng tôi đi đến công viên, đến khu sinh thái tự chụp không được sao? Haizzz…”

“Sau đó vợ và con gái ông vẫn đi đến đó chụp hình sao?”

“Chụp rồi. Bọn họ vẫn đi chụp. Tâm trạng tôi không tốt, mấy ngày đó có càu nhàu mấy câu. Sau đó người ta thông báo tới lấy hình. Tiểu Tuệ nói mình tiện đường ghé qua lấy luôn, nhưng hôm đó đáng ra nó phải về nhà. Nó ở nội trú trong trường đại học, cuối tuần thì sẽ về nhà, nhưng mà hôm đó nó không hề về nhà. Chúng tôi gọi điện thoại cho nó thì không có ai bắt máy. Tôi liền đi đến tiệm chụp ảnh đó tìm. Người trong tiệm nói nó đã lấy hình rời đi rồi. Tôi lượn quanh một vòng thì nghe thấy tiếng khóc. Tôi nghe thấy tiếng khóc… cảm thấy… cảm thấy đó là Tiểu Tuệ. Tôi liền đi qua đó xem thử. Ở ngay chỗ một cái ghế dài cách tiệm ảnh không xa. Nơi đó có một cái quảng trường nhỏ sau dải cây cảnh xanh, có tượng điêu khắc gì đó nữa, người đó đang trốn ở phía sau chỗ đó. Tôi liền gọi một tiếng, tôi gọi Tiểu Tuệ, tiếng khóc đó đột nhiên biến mất. Tôi liền đi qua đó xem thử.”

“Sau đó thì sao?”

“Cái người đó… Cái cô gái đó, tôi không quen biết một xíu nào cả, thật đấy, tôi cơ bản là không quen biết, không hề giống Tiểu Tuệ một chút nào cả. Nhưng quần áo và túi xách trên người cô ta chính là của Tiểu Tuệ. Tôi còn nghĩ là có phải trùng hợp giống nhau hay không, nếu không thì là người này đã giựt đồ của Tiểu Tuệ nhà tôi. Đột nhiên cô ta khóc lớn, còn kêu tôi là cha. Tôi… Tôi cũng không biết là có chuyện gì… Một cô gái trẻ như cô ta lại khóc lớn như vậy, tôi liền muốn báo cảnh sát. Cô ta gọi tôi là cha, còn nói cô ta chính là Tiểu Tuệ. Tôi nhìn rất lâu, liền cảm thấy giận dữ. Tôi cho là nó giấu chúng tôi, hôm nay lại đi chụp cái ảnh nghệ thuật gì đó nữa. Khi đó tôi rất giận, mười mấy hai mươi ngàn tệ không phải là ít, cũng không biết là nó lấy đâu ra tiền. Tôi nghĩ tới rất nhiều chuyện không tốt, liền mắng chửi nó. Trên tay nó có cầm một cái túi giấy, bên trên viết tên của tiệm ảnh, còn có cả tên của mẹ nó, thời gian chụp, số lượng ảnh gì gì đó. Tôi giật lấy xem, bộ dạng trong những tấm hình giống y chang nó lúc đó. Tôi liền vứt những tấm hình đó xuống… Tôi chửi nó… Nó… Nó có muốn giải thích… Sau này tôi nghĩ lại, đúng là nó muốn giải thích, nhưng tôi… nhưng tôi không chịu nghe… Tôi chỉ lo chửi nó… là do tôi không tốt…”

“Sau đó thì cô Tiền Tuệ liền bỏ đi một mình sao?”

“Là tôi bỏ đi… Tôi bỏ nó lại rời đi… Ngay sau đó tôi liền thấy hối hận, quay lại tìm, những tấm hình gì đó còn ở trên mặt đất, túi xách của nó bị ném ở một bên, đã bị người khác lục lọi. Tôi cảm thấy vô cùng sốt ruột, đi khắp nơi tìm kiếm. Tôi… Tôi không ngờ nó lại…”

“Ông và vợ ông có từng chỉnh lý lại di vật của cô Tiền không? Có phát hiện nội dung có liên quan không?”

“Không có. Tôi không nhìn thấy những thứ mà cậu nói… Khi đó điện thoại di động và ví tiền của nó đều bị người ta trộm mất rồi. Những đồ vật khác thì có lẽ không có cái bùa chú nguyền rủa gì đó mà các cậu nói đâu.”

“Cám ơn ông, ông Tiền.”

...

...

“Bà Tiền, bà có thể nói một chút về tất cả những chuyện đã xảy ra mà bà biết không?”

“Tôi… hức… Tôi cùng với nó đi chụp hình nghệ thuật. Cái lão già Tiền Hữu Văn đó thì cứ luôn hậm hực với chúng tôi. Chúng tôi vốn cũng chẳng thèm để ý tới ông ta. Tiểu Tuệ nói, khi nó trở về nhà thì sẽ đem hình về. Hôm đó rất muộn rồi mà nó vẫn chưa về, muộn hơn ngày bình thường rất nhiều, còn không chịu nghe máy. Tôi liền kêu Tiền Hữu Văn đi tìm thử xem. Tôi đã nói rõ ràng với ông ta, trước khi đi ông ta còn đồng ý ổn thỏa là sẽ không nhắc tới chuyện này nữa. Chụp hình thì cũng chụp rồi, tiền cũng trả rồi, ảnh cũng rửa rồi, thì đừng có nhắc đến chuyện này nữa. Ông ta đã đồng ý…”

“Sau đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi cũng không biết… Tôi nhận được điện thoại của ông ta, ông ta nói không thấy Tiểu Tuệ đâu, muốn báo cảnh sát. Tôi cũng không biết là có chuyện gì… Tôi đã báo cảnh sát, nhưng cũng không nói rõ được với họ. Bọn họ nói cô gái lớn như vậy, dù có về nhà trễ mấy tiếng đồng hồ thì cũng chưa chắc là đã gặp phải chuyện gì, trời cũng chưa tối hẳn nữa… Tôi gọi cho Tiền Hữu Văn thì Tiền Hữu Văn lại không nghe máy. Tim tôi đập thình thịch, luống cuống cả tay chân, mí mắt cũng giật giật… Sau đó tôi cũng đi đến tiệm ảnh đó tìm, bọn họ nói là con bé sớm đã rời khỏi đó, Tiền Hữu Văn cũng có tới đó rồi lại rời đi. Tôi không biết hai cha con họ chạy đi đâu. Nửa ngày hôm đó, tôi cũng không biết là mình vượt qua bằng cách nào nữa. Về sau... Về sau thì đi đến đồn cảnh sát, nhận xác… nhận xác… Tiểu Tuệ của tôi, khuôn mặt của Tiểu Tuệ nhà tôi đều… Hu hu hu…”

“Bà Tiền, mong bà bớt đau lòng.”

“Hu hu hu…”

“Bà có ấn tượng gì với những thứ có liên quan đến chuyện tin nhắn mà chúng tôi nhắc tới lúc trước không?”

“… Không… tôi không biết. Tôi không xem điện thoại của nó, nó cũng chưa từng nhắc tới.”

“Vậy trước khi cô ấy mất tích thì bà cũng không nhận thấy bất cứ biểu hiện khác thường nào của cô ấy sao?”

“Không có…”

“Cám ơn bà Tiền.”

Ngày 18 tháng 8 năm 2014, liên hệ được với bạn cùng phòng của Tiền Tuệ khi còn sống là Đinh Na. File âm thanh 08520140818.wav.

“Xin chào, cô Đinh, rất xin lỗi đã làm phiền cô, cảm ơn cô vì đã có thể tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi.”

“Không sao đâu. Tôi vừa may là biết được chuyện mà các anh muốn hỏi. Chuyện của Tuệ Tuệ… Haizz…”

“Có thể nói một chút về chuyện mà cô biết được không?”

“Tôi từng nhận được cái tin nhắn mà Tiền Tuệ gửi cho tôi ấy. Chính là nội dung mà các anh gửi cho tôi xem. Tiền Tuệ cũng gửi cho tất cả mọi người ở trong phòng kí túc xá. Lúc đó có một người khác liền nổi giận với cô ấy. Cô gái đó sợ ma, cho nên khi nhận được tin nhắn đó thì rất tức giận. Tiền Tuệ đã xin lỗi mọi người, nhưng mà… nói thế nào nhỉ, là có vài người hay để bụng muốn chuyện bé xé ra to. Bởi vì như vậy mà mấy ngày đó chúng tôi đều ít nói chuyện với cô ấy, có chút xa lánh cô ấy. Chuyện về ảnh nghệ thuật cô ấy có kể với chúng tôi, nhưng mấy người chúng tôi đều không thèm để ý, cô ấy tự nói thầm cằn nhằn một mình, cũng không thèm để ý đến chúng tôi nữa. Mấy người chúng tôi có chú ý thấy là sau khi cô ấy chụp hình nghệ thuật xong thì có trang điểm, trang điểm kiểu rất đậm ấy. Chúng tôi có lén lút bàn tán với nhau, bởi vì không nhìn thấy cô ấy trang điểm hay tẩy trang, nên cảm thấy rất kì lạ. Chúng tôi còn cảm thấy cô ấy chảnh chọe, lén trang điểm không để ai thấy, còn nghi ngờ là cô ấy đi làm trang điểm bán vĩnh viễn nữa. Thế nhưng… thế nhưng hôm đó ở trong phòng vệ sinh, tôi nhìn thấy cô ấy soi gương, vẻ mặt đó… vẻ mặt đó giống như nhìn thấy ma vậy…”