Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 541: Mã số 085 - Photoshop (1)




Mã số sự kiện: 085

Tên sự kiện: Photoshop

Người ủy thác: Lý Mặc Tiên

Giới tính: Nữ

Tuổi: 21

Nghề nghiệp: Nghề nghiệp tự do

Quan hệ gia đình: Cha mẹ

Địa chỉ liên lạc: Phòng XXX số XX khu Thiên Hồ, thành phố Dân Khánh

Điện thoại liên lạc: 187XXXXXXXX

Diễn biến sự kiện:

Ngày 24 tháng 7 năm 2014, lần đầu tiên người ủy thác đến phòng nghiên cứu. File âm thanh 08520140724.wav.

“Chào cô Lý.”

“Chào các anh.”

“Cách cô ăn mặc…”

“… Có thể… có thể nghe chuyện mà tôi gặp phải trước được không?”

“Được chứ, mời cô nói.”

“Tên trên mạng của tôi là Lý Mặc Tiên, có lẽ các anh đã từng nghe qua. Thực ra tôi cũng được coi là một người nổi tiếng trên mạng. Những công việc như kiểu chụp hình, quay video, làm livestream, nhận quảng cáo, viết tin ngắn, vẽ tranh, bán hàng online trên taobao… tôi đều đã từng làm. Tôi dựa vào những việc này mà có một mức thu nhập rất ổn định, hơn nữa còn không ít. Từ năm ba đại học tôi đã bắt đầu làm, năm nay đã tốt nghiệp, hơn một năm… hơn một năm…”

“À. Cô đã gặp phải chuyện gì trong công việc vậy?”

“Sau khi tôi chụp hình xong thì chắc chắn là phải chỉnh sửa.”

“Ừ.”

“Chuyện này cũng không còn cách nào khác, không chỉnh sửa, selfie thì chủ yếu là dùng điện thoại di động, không lấy ánh sáng gì cả thì hiệu quả không tốt lắm.”

“Ừ.”

“…”

“Cô Lý?”

“Lúc mới bắt đầu… mới đầu tôi cũng không muốn làm người nổi tiếng trên mạng gì đâu, chỉ là tự mình chụp chơi thôi. Khi đó tôi cũng không giỏi chuyện chỉnh sửa hình ảnh gì cả, sau này tôi cũng không chỉnh sửa khuôn mặt, nhưng phông cảnh, ánh sáng, còn có lúc chụp phải những người khác…”

“Cô Lý, cô vẫn ổn chứ?”

“…”

Loạt xoạt loạt xoạt...

“Khuôn mặt cô…”

“Tôi không ngờ là sẽ như vậy… Tôi thực sự không ngờ là sẽ lại như vậy! Tôi cũng không biết tại sao lại…”

“Cô Lý, xin cô bình tĩnh một chút. Có thể từ từ kể cho chúng tôi biết rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì không?”

“Hu… Được, được.”

“Cô có thể uống chút nước, nghỉ ngơi một lúc, không cần vội. Xin hãy cố gắng kể thật tỉ mỉ cho chúng tôi biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Được.”

...

“Được rồi. Tôi... Tôi có thể nói tiếp.”

“Vâng, mời cô nói.”

“Như những gì tôi nói hồi nãy, lúc mới tự chụp hình, tôi chỉ dùng một ít hiệu quả phần mềm có sẵn mà thôi. Tài khoản lúc đó của tôi cũng ít người biết tới, chỉ là bạn bè trong lớp quan tâm cuộc sống của nhau thôi, chứ không có bình luận hay chia sẻ gì cả. Sau này có một lần rất tình cờ, tôi đăng một tấm ảnh khoe cái váy mới mua, cũng là ảnh selfie, để cho bạn cùng lớp tôi xem. Vô tình trong tấm ảnh chụp trúng cái tủ nhà tôi, là cái tủ kéo năm ngăn ngày trước, còn có cái đồng hồ phong cách cổ xưa, liền có một trang tiếp thị đang đăng nội dung với chủ đề hoài niệm thấy tấm ảnh rồi chia sẻ. Lần chia sẻ đó không có quan hệ gì với tôi cả nhưng tôi lại vì vậy mà trở nên hot. Có người cảm thấy tôi rất xinh đẹp liền quan tâm tôi. Fans của tôi nhiều lên, bọn họ gửi bình luận, gửi tin nhắn cho tôi, muốn xem ảnh của tôi, hỏi tôi nơi chụp ảnh ở đâu, hỏi tôi mua quần áo và mĩ phẩm ở chỗ nào… Rồi tôi dần dần bước lên con đường này. Tôi liên tục đăng ảnh tự sướng, cũng học cách chụp ảnh chuyên nghiệp, chỉnh sửa hình ảnh… Khi đó tôi… Khi đó tôi bắt đầu, bắt đầu phát hiện khuôn mặt tôi… khuôn mặt tôi thay đổi…”

“Tình trạng hiện tại của cô là từ lúc đó bắt đầu dần dần thay đổi sao?”

“Không… không phải… không phải là hình dạng như ma quỷ hiện giờ! Lúc đó là trở nên xinh đẹp! Tôi có sửa ảnh thì cũng sẽ không sửa mặt mình trở thành như thế này đâu! Khi đó tôi không nghĩ ngợi nhiều, tôi không ngờ… Khi đó tôi chỉ cảm thấy da dẻ của mình đẹp hơn, đôi mắt dường như cũng to hơn, tôi tưởng là do hiệu quả của đồ trang điểm. Bạn học của tôi cũng hỏi tôi có đổi đồ trang điểm hay không. Về sau... Về sau có một lần, tôi đăng một tấm hình vui nhộn, liền ghép tai và râu mèo lên mặt mình trong bức ảnh…”

“Trên khuôn mặt cô xuất hiện những thứ y hệt trong hình sao?”

“…Vâng... Giống y như tấm hình đó. Tôi sờ thử, sờ rất nhiều lần, không phải là đồ giả, không phải tôi hoa mắt, không phải tôi nằm mơ, cũng không phải là có người chơi khăm, mà quả thực là có tai và râu… Khi đó tôi bị dọa cho sợ chết khiếp! Tôi nghĩ đến đủ mọi loại khả năng. Cũng may khi đó là kỳ nghỉ đông, tôi ở trong nhà nên không có ai nhìn thấy.”

“Lúc đó cô cũng đã xác định được loại tình huống này xảy ra là có liên quan đến việc chỉnh sửa hình ảnh phải không?”

“Đúng! Tôi chụp lại một tấm hình khác, xóa đôi tai và râu mèo đi, vừa lưu xong, thì trên mặt cũng bình thường trở lại, không còn thứ đó nữa. Tôi… Tôi biết chuyện này có vấn đề, nhưng, nhưng mà khi đó… Không giấu gì các anh, tim tôi đập rất nhanh, tay cũng run rẩy, tôi còn thử lại rất nhiều lần, đúng là do việc sửa ảnh. Chỉ cần chụp ảnh, chỉnh sửa, rồi lưu lại, thì mặt tôi sẽ thay đổi. Tôi… Tôi liền…”

“Cô liền dùng cách này để thay đổi nhan sắc của mình.”

“Đúng… Tôi… Hu… Tôi không nghĩ gì nhiều, tôi chỉ là… chỉ là… một chút xíu… Tôi cũng biết làm vậy có thể sẽ bị người khác phát hiện, nên tôi không có làm gì to tát cả, chỉ sửa một vài chỗ nho nhỏ…”

“Vậy tình trạng hiện tại của cô là do cái gì gây ra?”

“Tôi bấm nhầm! Khi tôi sửa ảnh vào một tháng trước đã bấm nhầm! Sau đó bấm nút lưu lại… Thực sự là do lỡ tay mà bầm nhầm! Tôi lập tức liền muốn sửa lại, nhưng mà… nhưng mà có chụp kiểu nào, có sửa thế nào… Tôi đã thử đủ mọi cách, nhưng không sửa lại được…”

“Là do trong phần mềm máy tính không thể sửa được ảnh, hay là cô không có thay đổi gì trong hiện thực?”

“Là hiện thực, là trong hiện thực, khuôn mặt tôi không thể trở lại như cũ… Bây giờ thị giác của tôi cũng bị ảnh hưởng, mắt trái của tôi không nhìn thấy… chỉ có mắt phải là vẫn có thể nhìn thấy. Miệng cũng vậy, khi ăn đồ ăn… tôi cũng không dám gặp người khác…”

“Cô Lý, theo tình hình này của cô thì chúng tôi cần phải kiểm tra máy tính mà cô đã dùng một chút.”

“Hu… Máy tính để trong nhà, tôi không đem tới…”

“Bây giờ cô có tiện không? Nếu tiện thì chúng tôi cùng cô quay về nhà lấy máy tính, rồi tiện thể kiểm tra chỗ ở của cô một chút.”

“Được, được.”

Ngày 24 tháng 7 năm 2014, đến nơi người ủy thác sống, lấy được laptop của người ủy thác, chưa phát hiện được tình hình khác thường nào trong nhà của người ủy thác.

Ngày 25 tháng 7 năm 2014, kiểm tra laptop của người ủy thác, xác nhận trong ghi chép của máy tính không có tình trạng gì khác thường.

Ngày 26 tháng 7 năm 2014, liên lạc với người ủy thác. File âm thanh 08520140726.wav.

“Xin chào, cô Lý. Chúng tôi đã kiểm tra kỹ laptop của cô nhưng trong đó không có gì khác thường cả.”

“Hả?”

“Vấn đề mà cô gặp có lẽ không phải là do phần mềm máy tính gây ra. Liệu có thể nhờ cô nhớ kĩ lại một chút về thời gian cụ thể mà cô gặp phải loại chuyện này, cùng với đoạn thời gian trước khi xảy ra chuyện thì cô đã làm những gì hay không?”

“Thời gian… Thời gian có lẽ là trong năm nay… tôi không nhớ rõ lắm…”

“Hoặc là, cô có ấn tượng gì với tấm ảnh làm cô thay đổi không?”

“Không nhớ nữa. Tôi thực sự không nhớ. Khi đó tôi cảm thấy có thể thử làm một hot girl nổi tiếng trên mạng nên liên tục lên mạng học hỏi xem phải làm như thế nào. Hàng ngày thì tôi chụp hình, chỉnh sửa, viết tin ngắn, xem tin nóng trên mạng, sau đó thì quan tâm tới những người nổi tiếng trên mạng khác và trang tiếp thị, học hỏi kinh nghiệm của bọn họ… Lại đúng vào thời gian tốt nghiệp, viết luận văn tốt nghiệp, thực tập, tìm việc… Bây giờ tôi nghĩ lại, thấy khoảng thời gian đó thật ngây ngô dại dột…”

“Vậy trước khi khuôn mặt của cô biến thành tình trạng như bây giờ thì cô có làm chuyện gì đặc biệt hay không?”

“Không có, chắc là không có đâu… Vẫn chỉ là mấy chuyện bình thường như thế thôi. Hàng ngày tôi cũng vẫn làm những chuyện đó thôi.”

“Cô có đối tượng khả nghi nào không?”

“Cái gì?”

“Bản thân cô chưa từng suy nghĩ đến nguyên nhân có thể khiến cho cô gặp phải loại chuyện như thế này sao?”

“Có chứ… tôi có nghĩ tới… Tôi còn từng tìm kiếm trên mạng, nhưng không có gì cả.”

“Những thứ cô nghi ngờ là gì?”

“Tôi từng nghi ngờ cái trang tiếp thị đó, còn có máy tính bị virus, nhưng tôi… Tôi cảm thấy không phải. Cái trang tiếp thị đó tên là Cô bé đen tròn vo, trang đó thường đăng những nội dung về hoài niệm, tuổi thơ, còn có một số nội dung oán trách về trào lưu, nếp sống tập tục mới, là một phong cách không giống với tôi, vả lại tôi và người đó cũng không giao lưu gì cả… Về máy tính thì tôi cũng đã thử quét virus nhưng cũng không có… Trừ hai cái này ra thì tôi không còn đối tượng hoài nghi nào khác cả.”

“Như vậy, chúng tôi nếu muốn tiến hành điều tra thì sẽ mất không ít thời gian đâu.”

“Các anh… Bây giờ tôi bị thế này, không có cách nào sao?”

“Chúng tôi không có năng lực thay đổi dung mạo của cô, chỉ có thể nghĩ cách tìm ra nguyên nhân để giải quyết phiền phức mà cô gặp phải thôi.”