Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 533: Mã số 009 - điện thoại công cộng (3)




“Anh có báo cảnh sát không? Bạn bè ở chỗ này của ông Triệu không có ai biết ông ta đi đâu sao?”

“Không, chúng tôi không báo cảnh sát. Ông ta vốn dĩ chỉ là người nhặt rác thôi, đi nhặt nhạy khắp nơi, nếu như đột nhiên chạy mất khỏi chỗ chúng tôi thì cũng chẳng có gì kỳ lạ cả, dù có báo thì cảnh sát cũng không tìm được.”

“Bạn bè thì sao?”

“Không nhìn thấy ai thân thiết với ông ta cả.”

“Vậy, những phế phẩm mà ông ta thu gom được bán ở đâu?”

“Điều này thì chúng tôi cũng không biết.”

Ngày 17 tháng 1 năm 2002, điều tra tình hình của Triệu Tiểu Vĩ. File ghi âm 00920020117.wav.

… Rè rè…

“… Ồ, cái ông thu gom phế phẩm ấy đã lâu không thấy tới nữa rồi.”

“Ông có biết cách liên lạc với ông ta không?”

“Ông ta thì có cách liên lạc gì chứ?”

...

“… Biết, biết, vốn dĩ là ở đây này, sống ở đây, dọn dẹp mấy cái thùng rác, rồi thu gom rác thải.”

“Anh có biết cách liên lạc với ông ta không?”

“Hả? Nếu chúng tôi muốn bán phế phẩm thì gọi ông ta một tiếng thôi… Ông ta không ở đấy nữa đúng không? Bên chúng tôi đổi người thu phế phẩm rồi, đã đổi được một đoạn thời gian.”

“Trước đây anh có nghe ông ta nói điều gì kì lạ không?”

“Các cậu là ai? Có phải ông ta đã phạm tội gì rồi không?”

“Không phải, chúng tôi có một số chuyện muốn tìm ông ta để hỏi vài câu.”

“Ồ… Tôi không biết gì cả, chỉ là khi chúng tôi muốn bán phế phẩm thì gọi ông ta một tiếng, chúng tôi cũng không nói chuyện qua…”

...

“… Tôi chỉ hỏi qua ông ta vài chuyện liên quan đến vỏ chai rỗng gì đó thôi. Chỗ ông ta làm cũng khổ cực lắm, hình như là cái trạm xử lý rác thải ở chỗ này ép giá tiền. Nên ông ta có lẽ vì thế mới chuyển đi chăng?”

“Ông có biết cái chỗ thu gom phế phẩm đó ở đâu không?”

“Không biết, tôi cũng không có hỏi.”

… Rè rè…

“Ông Trương phải không?”

“Ờ, các cậu muốn bán phế phẩm à? Cậu nói địa chỉ đi, chiều tôi qua…”

“Ông hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải là người sống ở đây, cũng không muốn đến để bán phế phẩm. Chúng tôi có một vài vấn đề muốn hỏi ông, là có liên quan đến trạm xử lý rác thải.”

“Cái gì?”

“Là thế này, chúng tôi đang tìm ông Triệu Tiểu Vĩ, chính là người trước đó phụ trách thu gom phế phẩm rác thải ở chỗ này. Ông và ông Triệu có lẽ cũng đem số phế phẩm thu được ấy bán cho trạm xử lý rác thải đúng không?”

“À, Triệu Tiểu Vĩ kia à?”

“Ông quen ông ta ư?”

“Ừ…”

“Xin ông yên tâm, chúng tôi không có quan hệ với bên khu dân cư đâu, chúng tôi chỉ tìm ông Triệu hỏi chút chuyện riêng tư thôi.”

“À… Nếu mấy cậu muốn tìm anh ấy thì phải đi đến quê của anh ấy để tìm rồi.”

“Ông ta về quê sao?”

“Chắc là vậy đấy. Lúc tôi gặp anh ấy thì anh ấy nói phải về quê, hình như là trốn nợ.”

“Ông có thể kể chi tiết chuyện này không?”

“Thì như lời tôi nói ban nãy thôi, tôi chỉ biết có thế.”

“Ông Trương, làm phiền ông.”

“Khụ! Các cậu… Không thì các cậu vào trong đi. Nơi này nhỏ lắm, các cậu cứ tùy tiện tìm chỗ mà ngồi.”

“Cảm ơn.”

...

“Bây giờ ông có thể kể chi tiết chuyện vừa nói tới không?”

“Bao gồm cả quan hệ của ông với Triệu Tiểu Vĩ.”

“Chuyện này phải kể đến… Kỳ thực tôi với Triệu Tiểu Vĩ là đồng hương, cùng đến nơi này để làm công, nhưng trước đây tôi lái xe tải ở công trường cơ. Anh Tiểu Vĩ thì ở chỗ này thu gom rác thải, mà cái trạm xử lý rác thải ở đây chẳng phải thứ tốt lành gì, càng ngày càng ép giá thấp hơn, mới một năm thôi mà đã chẳng còn kiếm được lợi nhuận từ việc thu gom đấy nữa. Sau đó thì hai chúng tôi cùng hợp tác, anh Tiểu Vĩ đi thu gom còn tôi thì lái xe vận chuyển số phế phẩm ấy đến một trạm xử lý xa hơn chút. Vốn dĩ đang rất thuận lợi, nhưng vận chuyển được hai ba chuyến thì phế phẩm ở đây ít dần đi. Tôi liền nói với anh Tiểu Vĩ là phế phẩm không nhiều thì đừng gọi tôi nữa, nếu không thì tiền bán đi cũng không đủ tiền một lần vận chuyển. Ông chủ của chúng tôi bảo chúng tôi vận chuyển các loại rác xây dựng, đều là từng xe từng xe một chở thật nhiều thật nhiều thì mới có thể kiếm tiền, nếu không thì sao mà được chứ? Tôi còn bảo anh ấy là thu gom nhiều một chút, cũng có thể thu gom từ những chỗ khác nữa. Anh ấy… Mấy hôm đó tôi thấy anh ấy chẳng chú tâm vào chuyện này gì cả, tôi nói với anh ấy thì anh ấy không nghe vào. Sau đó có một ngày, anh ấy đột nhiên nói với tôi là không làm nữa, muốn về quê. Tôi nhìn dáng vẻ của anh ấy thì đoán có lẽ là muốn trốn nợ.”

“Ông hình như không nói chuyện này với ủy ban khu dân cư.”

“Có gì mà đáng nói chứ? Người ta không thèm quan tâm đến loại người như chúng tôi đâu. Anh Tiểu Vĩ chạy mất thì bọn họ còn chê phiền phức ấy chứ. Tôi và họ không có gì để nói hết!”

“Sau khi ông Triệu về quê thì có liên lạc với ông không?”

“Không, không liên lạc gì. Tiền gọi điện thoại đắt như thế, lại là điện thoại đường dài đấy.”

“Trước đây thì hai người liên lạc thế nào?”

“Thì gọi điện thoại. Anh ấy gọi điện đến chỗ nhà trọ tôi ở trước đây. Bên đó có một cái điện thoại bàn. Còn anh ấy khi gọi thì không phải mượn điện thoại, mà là dùng điện thoại công cộng.”

“Ở bốt điện thoại ư?”

“Chắc thế. Khi anh ấy chạy thì đồ đạc cũng không thèm thu dọn, tôi thấy trong đó có hai cái thẻ điện thoại.”

“Ông có số điện thoại trong nhà của ông ấy không?”

“Làm gì có điện thoại. Quê chúng tôi nhỏ lắm, chỉ có mỗi điện thoại công cộng thôi.”

“Có thể ghi cho chúng tôi số điện thoại công cộng đó không?”

“Các cậu… Các cậu không phải là chủ nợ của anh ấy đấy chứ?”

“Không phải, chúng tôi có chuyện khác muốn liên lạc với ông ta.”

“Ồ, thế thì được.”

...

Ngày 18 tháng 1 năm 2002, điều tra công ty điện thoại đã lắp đặt ba bốt điện thoại công cộng ở khu vực đường Thường Đức Nam, nhưng tất cả đều là cột điện thoại công cộng, không có lắp đặt bốt điện thoại công cộng nào.

Ngày 18 tháng 1 năm 2002, liên lạc Triệu Tiểu Vĩ. File ghi âm cuộc gọi 200201181004.mp3.

“Chào ông.”

“A lô, à… xin… xin chào. Cậu là ai?”

“Chúng tôi là phóng viên báo Xã Hội, có chút chuyện muốn liên lạc với ông Triệu Tiểu Vĩ ở chỗ các ông.”

“À… Tiểu Vĩ à, là Triệu Tiểu Vĩ nhà họ Triệu chứ gì!”

“Có lẽ là ông ta. Có thuận tiện gọi ông ta đến nhận điện thoại không?”

“Ông ta chết rồi.”

“Chết rồi?”

“Đúng thế, năm ngoái rơi xuống mương, chết đuối rồi.”

“Có thể nói chi tiết về chuyện này không ạ?”

“Hả?”

“Ông ta làm sao lại chết đuối dưới mương?”

“Chuyện này… Chuyện này thì tôi cũng không biết. Lúc nửa đêm trời còn đang tối om thì ông ta chạy ra ngoài rồi chết… Sáng hôm sau thì bị người ta phát hiện ra. Chắc là uống nhiều quá.”

“Trước khi xảy ra chuyện này thì ông ta có biểu hiện gì kỳ lạ không?”

“Biểu hiện gì cũng kỳ lạ cả! Ông ta chẳng thèm nói câu nào đã chạy về đây, sau khi về thì cũng chẳng thấy người đâu, cứ luôn núp ở trong nhà không thèm ra ngoài. Ông già nhà ông ta còn đập cho ông ta một trận nhưng vẫn không thèm thay đổi. Cái đó... Cậu phóng viên này, có phải ông ta đã phạm tội gì trong thành phố không?”

“Không có, chúng tôi chỉ là có chút chuyện muốn tìm ông ta thôi. Ở trong thôn gồm cả cha mẹ của ông ta cũng không ai biết ông ta xảy ra chuyện gì sao?”

“Đúng thế.”

“Cảm ơn ông.”

Ngày 20 tháng 1 năm 2002, nhận cuộc gọi của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 200201201741.mp3.

“Chào anh Lâm.”

“Chào các anh, xin chào, chuyện đó, vợ tôi… vợ tôi hình như càng ngày càng…”

“Vợ của anh xuất hiện vấn đề mới sao?”

“Đúng. Mẹ vợ của tôi không yên tâm. Các anh… các anh có thể đến xem thử không?”

“Được.”

Ngày 20 tháng 1 năm 2002, đến nhà của người ủy thác. File ghi âm 00920020120.wav.

“Đã quấy rầy rồi.”

“Haizz, mau vào đi, cô ấy đang… đang gọi điện thoại.”

“Gọi điện thoại? Là với…”

Cộp cộp cộp…

“Con biết rồi bà nội, bà yên tâm đi, con biết, vâng, hu… vâng, con biết rồi, con sẽ mà…”

“Cầm Cầm…”

“Haizz, các anh mau xem xem chuyện này phải làm sao đây!”

“Chị Lâm.”

“Vâng, con nhớ rồi. Hu… con biết rồi… Hu hu…”

“Chị Lâm!”

“Bà nội… con, con thật sự… á!”

Tít tít tít…

“Các anh làm gì thế! Các anh là ai?”