Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 511: Màn đêm dày đặc (3)




Thông tin mà Trần Hiểu Khâu thông báo rõ ràng là tình huống tồi tệ nhất trước mắt.

Con Niên Thú chuẩn bị vào mùa sinh sản, mấy ngày tới nó sẽ giết người hàng loạt để dùng làm thức ăn, nhằm tích trữ năng lượng để sinh nở.

Tôi nhìn qua chỗ của Diệp Thanh, vị trí đó bây giờ đã trống huơ trống hoắc, không còn thấy bóng dáng của anh ta đâu nữa.

Tôi không biết phải làm thế nào, chỉ đành gọi điện thoại cho Cổ Mạch, so với bọn tôi thì họ là những người chuyên nghiệp hơn rất nhiều.

Nam Cung Diệu nghe máy, giọng điệu nhẹ nhàng chúc tôi năm mới vui vẻ, rồi mới hỏi tôi có chuyện gì.

“Niên… Niên Thú…” Tôi khá bối rối vì không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu.

Nam Cung Diệu vừa nghe tôi cất lời đã “ồ” lên một tiếng, nói: “Nói vậy thì năm nay là mùa sinh sản của nó hả?”

Đầu óc tôi hơi bấn loạn, “Anh cũng biết ư?”

“Đúng vậy. Niên Thú cũng giống như thiên tai vậy.” Nam Cung Diệu đột nhiên nói, “Chuyện này không thể nào tránh khỏi.”

Tôi có xung động muốn chửi thề.

“Dù sao thì đến bây giờ chúng ta vẫn không có cách nào để ngăn cản nó. Nếu như Diệp Thanh còn sống, có lẽ còn có thể…” Nam Cung Diệu ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Bây giờ cậu đang ở trong phòng nghiên cứu sao?”

“Đúng. Anh nói nếu Diệp Thanh còn sống thì có thể tiêu diệt được con Niên Thú đó?” Tim tôi như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.

“Theo như tôi được biết thì cậu ấy có biện pháp. Cậu ấy đợi mấy năm, cũng vì muốn chờ đến thời khắc nó vào mùa sinh sản hiện ra nguyên hình. Nhưng đáng tiếc …” Nam Cung Diệu thở dài.

Diệp Thanh không kịp chờ đến lúc nó vào mùa sinh sản thì đã trở thành ma mất rồi.

“Bây giờ anh ta như vậy thì không được sao?” Tôi nghi hoặc hỏi.

Năng lực của Diệp Thanh chắc là vẫn còn, anh ta vẫn có thể nâng cao năng lực của tôi, còn có thể giết chết người sống, tiêu diệt ma quỷ, hình như còn lợi hại ghê gớm hơn cả lúc còn sống nữa.

“Đương nhiên là không được.” Nam Cung Diệu không giải thích gì mà chỉ trực tiếp phủ định loại khả năng ấy.

Tôi khá là bực bội. Nam Cung Diệu không chịu nói rõ ra, Diệp Thanh cũng “chuồn” rồi, e rằng chuyện này lại liên quan đến chuyện gì đó, khiến họ phải chọn cách che giấu tôi.

“Thế bây giờ phải làm sao đây? Cứ như thế mà khoanh tay ngồi nhìn ư?” Tim tôi đập loạn xạ, hoang mang lo lắng.

“Cứ xem nó như ung thư hay tai nạn xe cộ là được thôi. Thiên tai và tai nạn trong số mạng của con người thì không thể nào tránh được.” Giọng điệu Nam Cung Diệu rất bình tĩnh, “Có lẽ đợi thêm vài năm nữa thì năng lực của cậu sẽ đủ mạnh để giết chết nó.”

“Dù sao bây giờ thì chưa được, đúng không?” Tôi cảm thấy vô cùng ức chế, đi loanh quanh trong phòng nghiên cứu.

“Đúng!” Nam Cung Diệu vẫn tiếp tục đưa ra câu trả lời khẳng định.

Tôi chán nản gác máy, nhìn khoảng không tĩnh mịch trong phòng nghiên cứu, lôi một chiếc ghế ra ngồi xuống.

Điện thoại vang lên báo tin nhắn đến.

Đám Tí Còi vẫn tiếp tục hỏi thăm tình hình, Gã Béo mãi vẫn chưa online, Quách Ngọc Khiết thì chưa liên lạc được với Tiết Tĩnh Duyệt.

Tôi càng thêm lo lắng, nhẫn nại nói cho họ nghe về suy nghĩ của Nam Cung Diệu. Tí Còi và Quách Ngọc Khiết chỉ biết gửi icon tan vỡ để diễn đạt tâm trạng của mình lúc này.

Tin nhắn của Trần Hiểu Khâu nhảy ra: “Lại có thêm một vụ án mới, cũng là đầu lâu biến mất, người chết được phát hiện trong phòng ăn của nhà hàng, tổng cộng 5 năm mạng người, là một gia đình ba thế hệ đi ăn cơm tất niên.”

Tôi siết chặt chiếc điện thoại trong tay.

Vụ này phía cảnh sát có thể làm được gì đây? Chẳng lẽ chính quyền thành phố phải ra thông cáo bắt buộc, lệnh cho tất cả người dân trong thành phố đều đổi sang mặc áo đỏ, tất cả mọi nơi trong nội thành đều phải dán câu đối đỏ lên, rồi tổ chức người đốt pháo khắp thành phố sao?

Đầu óc tôi trở nên rối rắm, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, hơn nữa còn vô thức gửi tin nhắn ghi âm lời nói vừa rồi đi.

Trần Hiểu Khâu phân tích rõ ràng: “Không thể nào ra lệnh bắt buộc được. Hơn nữa trong thời điểm này, tốc độ truyền tin cực kì chậm. Tổ chức người đốt pháo cũng không có khả năng. Dân Khánh không có quảng trường đốt pháo, cũng không thể tìm kiếm được số lượng pháo lớn như thế.”

Vốn dĩ tôi chỉ nói ra mấy ý tưởng viển vông nghĩ ra trong đầu thôi, nên khi bị Trần Hiểu Khâu phủ định sạch cũng không nằm ngoài dự liệu.

Nhưng loại cảm giác không thể làm được gì này khiến tôi cực kỳ khó chịu.

Tôi nhớ lại nụ cười đầy ý mỉa mai của Diệp Thanh trước đó.

Đúng vậy, thật sự là quá mỉa mai. Những con Niên Thú được tạo ra chỉ để tiêu diệt những người như chúng tôi, bây giờ lại thành yêu quái đi tàn sát con người bình thường. Người có thể ngăn nó lại thì đã chết từ lâu, lại còn rất có khả năng đã chết dưới cái gọi là số mệnh đáng nguyền rủa kia.

Thân thể tôi căng cứng lên, tay siết chặt điện thoại.

Điện thoại bất chợt đổ chuông, tên người gọi đến hiện ra trên màn hình là “Tiết Tĩnh Duyệt”.

Tôi giật mình, vội vã nghe máy.

“Tiết Tĩnh Duyệt, Đại Quang đâu? Gã Béo có phải đang ở cùng một chỗ với em không?” Tôi vội vàng hỏi Tiết Tĩnh Duyệt. Chuyện liên quan đến Niên Thú, trước đó tôi đã gửi tin nhắn nói rõ đầu đuôi với cô ấy rồi. Nên bây giờ tôi càng quan tâm đến an nguy của Gã Béo hơn.

Giọng nói của Tiết Tĩnh Duyệt đầy nức nở, “Không có, anh ấy không có ở chỗ em! Em đang lái xe. Em nhìn thấy điềm báo rồi, nhìn thấy rồi!”

Tim tôi chùng xuống, có chút đứng không vững nữa, “Cái gì?”

“Hình của Nguyên Quang bị lỗi rồi… Trong điện thoại, cảnh tụi em chụp chung, một nửa bên chỗ anh ấy đứng bị lỗi rồi! Anh ấy chắc chắn, chắc chắn đã…” Giọng nói của Tiết Tình Duyệt run rẩy.

Tôi nghe thấy tiếng xe hơi ở đầu dây bên cô ấy.

“Em đến trạm thu phí rồi, trước không nói chuyện nữa, bây giờ em sẽ đến nhà anh ấy.” Tiếng Tĩnh Duyệt khịt khịt mũi rồi tắt máy.

Tôi nghe thấy tiếng máy “tút tút” vang lên, suýt chút nữa là không cầm nổi điện thoại. Gót chân xoay chuyển, tôi vội vàng lao ra ngoài.

“Cậu định đi đâu?” Giọng của Diệp Thanh vang lên sau lưng tôi.

“Tôi đi tìm Gã Béo, cậu ấy rất có khả năng… rất có khả năng xảy ra chuyện rồi.” Giọng nói của tôi lắp bắp, đôi tay bất chợt trở nên mềm nhũn, không thể mở được cánh cửa ra. “Khốn nạn!”

Trong tầm mắt tôi xuất hiện một cánh tay vươn tới từ sau lưng, mở khóa đẩy cửa ra.

“Nhớ lấy, cậu phải còn sống thì mới có hy vọng. Đừng quên năng lực của mình.” Diệp Thanh nhắc nhở tôi một câu.

Tôi gật bừa, người cũng nhanh chóng xông ra khỏi phòng nghiên cứu, hai ba bước chạy xuống cầu thang.

Trong vô thức ngước đầu nhìn lên, tôi trông thấy cảnh cửa của phòng nghiên cứu vẫn còn chưa khép lại, Diệp Thanh hình như vẫn đứng đó đưa mắt tiễn tôi rời đi.

Tôi hít thở thật sâu, nhảy phắt khỏi mấy bậc thang cuối cùng, rồi lại gấp gáp mà xông xuống lầu một.

Nhà của Gã Béo cách thôn Sáu Công Nông không xa lắm, nhưng hôm nay là giao thừa, cậu ấy chắc sẽ không ru rú một mình trong phòng, mà đang đang quây quần với gia đình. Tôi nhớ Gã Béo từng kể, gia đình cậu ấy giao thừa nào cũng đều đặt cơm tất niên bên ngoài. Để thuận tiện cho người lớn tuổi trong gia đình, nhà hàng được chọn luôn là nhà hàng ở gần nhà của ông bà nội cậu ta. Năm nào cả gia đình cậu ta cũng dùng cơm tất niên ở đó, phòng riêng cũng là đặt cùng một phòng, loại phòng riêng lớn có thể ngồi ba bàn ăn.

Tôi vừa chạy, vừa gọi điện cho Tí Còi, nhờ cậu ta tìm thử tấm ảnh mà Gã Béo chia sẻ.

“Tấm ảnh chụp chung mà cậu ta đã gửi tới, chính là tấm đứng trước cửa nhà hàng ấy.” Tôi kêu lên.

Tí Còi lập tức nhận lời.

Chạy khỏi khu vực của khu dân cư, đến các cung đường buôn bán thì tôi mới nhìn thấy taxi. Tôi xông đến tựa như muốn đâm sầm vào đầu xe, rồi đưa tay ngăn chiếc taxi lại.

Tài xế thò đầu ra ngoài mắng, “Cậu không muốn sống nữa hả?”

Tôi đang định xin lỗi để lên xe thì qua khóe mắt thoáng thấy một cái bóng. Tôi nhanh chóng quay đầu qua nhìn về phía nóc nhà của trung tâm mua sắm lớn ngay bên cạnh.

Tòa nhà ba tầng, cao hơn nhiều so với những tòa nhà dân dụng bình thường, nhưng cũng không quá 30 mét.

Trong màn đêm, ánh sáng từ biển hiệu đèn led sáng lấp lánh. Tốc độ của bóng đen đó rất nhanh, nhưng khi lướt qua chỗ có ánh đèn, vẫn để lại dấu vết.

“Cậu có lên xe hay không đấy? Không lên thì tránh ra!” Tài xế mắng.

Tôi lách người tránh đường, rồi tiếp tục chạy về phía trước.

Quách Ngọc Khiết gọi điện đến, tôi liếc mắt nhìn vào màn hình thấy không phải Gã Béo liền đưa tay bấm đại, mắt vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm cái bóng đen kia.

“Lâm Kỳ, anh có đọc tin nhắn mà Tiểu Khâu vừa nhắn qua chưa?” Quách Ngọc Khiết vội vã hỏi.

“Chưa.” Trong lúc chạy tôi vô tình va phải người ta, cuống cuồng xin lỗi qua quýt.

“Tiểu Khâu nói, cái thứ đó chắc là đang ở gần thôn Sáu Công Nông, người dân chết lúc trước ở thôn 7, còn nhà hàng đã xảy chuyện thì nằm ngay trên đường Lâm Giang!”

Tôi chạy ngang qua một tấm biển chỉ đường, chữ ở bên trên chính là “Đường Lâm Giang”.