Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 497: Nhào ra một cái




Khi đi làm thì tôi đem vụ án đó kể cho nhóm Tí Còi nghe. Bọn họ cũng không kiềm chế được mà than nhẹ một tiếng.

“Em phải biết ơn vì bạn cùng phòng đã không giết mình, thật sự là phải cảm ơn lúc đó họ đã nhân từ độ lượng."" Tí Còi nói với vẻ châm chọc.

Lúc chúng tôi học đại học cũng thường nghe thấy những vụ tranh chấp giữa bạn học với nhau, suy cho cùng thì nhiều người ở nhiều nơi khác nhau cùng sống chung thì sẽ có cảm tình và cũng sẽ nảy sinh những mâu thuẫn. Nhưng mâu thuẫn đến mức phải giết người thì lại khiến cho người ta khó có thể chấp nhận được.

Trần Hiểu Khâu không có phản ứng gì đặc biệt còn Quách Ngọc Khiết thì có chút thương xót.

""Thật ra, bọn họ cũng không biết sự việc sẽ thành ra như vậy...."" Quách Ngọc Khiết nói.

Đại khái là họ không ngờ đến sẽ chết người. Chỉ là một trò chơi, chỉ là một trò đùa quái đản, chỉ là trút hết tâm trạng bực bội lên một trang web, nhưng ai mà biết được nó lại trở thành sự thật chứ?

“Không nghĩ sẽ giết người, nhưng ác ý của họ là có thật."" Trần Hiểu Khâu nói một câu.

Quách Ngọc Khiết im lặng, vẻ mặt có chút suy tư.

Gã Béo chuyển chủ đề đến khách sạn của Tuấn Li.

Huyền Thanh Chân Nhân xuất quỷ nhập thần nhưng có vẻ vẫn chưa rời khỏi thành phố Dân Khánh, ông ấy đang đợi Tô Thành đến đây.

“Ngày mai Tô Thành sẽ đến.” Trần Hiểu Khâu lên tiếng.

Trần Dật Hàm đã xuất viện, tuy cường độ công việc vẫn chưa hồi phục được như lúc trước nhưng đã trở lại với cương vị của mình. Đối với sự việc ở khách sạn Tuấn Li, anh ta cũng đã kịp thời nắm được tin tức.

“Chúng ta có cần tới đó không?"" Gã Béo hỏi.

“Khách sạn có lẽ đang bị phong tỏa, Huyền Thanh Chân Nhân cũng không muốn lộ diện.”" Trần Hiểu Khâu nói.

Dựa theo ý của Huyền Thanh Chân Nhân thì ông ấy sẽ quan sát Tô Thành từ xa, hình như còn mời cả những người chuyên nghiệp đến để giám sát, nhưng sẽ không đi vào khách sạn. Còn về sắp đặt cụ thể như thế nào thì phải đợi sau khi ông ấy quan sát qua Tô Thành đã rồi mới lại quyết định.

Tôi nghe tới đây thì cảm thấy có chút gì đó không đáng tin còn Tí Còi thì trực tiếp thể hiện điều đó trên khuôn mặt.

Nhưng người ta là người chuyên nghiệp, chúng tôi thật sự là không đủ tư cách để chỉ trích họ. Ít nhất thì Huyền Thanh Chân Nhân cũng có mạch suy nghĩ rồi còn chúng tôi thì không có cách gì hết. Gần đây tôi đã không còn mơ thấy khách sạn Tuấn Li và cái bát sứ đó nữa, nơi ấy dường như đã rơi vào một sự yên tĩnh quỷ dị.

Công việc của chúng tôi trở lại bình thường.

Nhưng do hậu di chứng của chuyện trước đó mà những người trong cơ quan đều dùng ánh mắt quái dị cùng biểu cảm mập mờ khi nhìn tôi và Trần Hiểu Khâu. Sếp Già thì cứ dùng dáng vẻ đáng tiếc mà nhìn tôi, làm cho tôi rất ngượng ngùng. Người trong nhà thì nói bóng nói gió, sau cùng là nhìn tôi bằng ánh mắt giống như tôi là một kẻ theo đuổi mặt dày, dọa cho con gái nhà người ta chạy mất không bằng.

Tôi rất oan uổng, nhưng chỉ có thể âm thầm nhịn thôi. Tốt xấu gì thì một cô gái như Trần Hiểu Khâu bị người khác cho rằng là một kẻ xấu xa, lợi dụng tôi xong rồi đá mà cô ấy cũng không thèm nói gì, nên một người đàn ông như tôi lại càng không thể tính toán những chuyện như vậy được.

May là gần đây họ vẫn luôn ở bên ngoài liên lạc với những người có quyền tài sản, tiến hành khảo sát nguyện vọng, nên sự quan tâm mà chúng tôi nhận được cũng không còn mạnh mẽ như trước nữa.

Buổi tối ngày hôm sau chúng tôi bị Nam Cung Diệu gọi qua.

Huyền Thanh Chân Nhân cũng ở trong khách sạn. Ông ấy thông báo cho chúng tôi một tin tốt, còn nắm lấy tay của tôi, dáng vẻ như một người lãnh đạo đang quan tâm đến người dân của mình vậy.

Đầu tôi một mảnh sương mù.

“Cậu lập công lớn rồi! Cậu có biết quá khứ mà cậu đã thay đổi lúc trước là gì không?” Huyền Thanh Chân Nhân lắc tay tôi.

Tôi càng thêm hoang mang.

“Cậu đã dịch chuyển thời gian, làm cho con ma kia bị thương nặng, làm cho linh hồn thật sự của Tô Thành đã quay trở lại!” Huyền Thanh Chân Nhân vui mừng nói.

Tôi có chút kinh ngạc, “Ý ông là, con ma đó đã chết sao?”

“Lúc đó thì chưa nhưng bây giờ đã chết rồi. Tô Thành và nó đã tranh đấu nhiều năm, cơ thể chịu nhiều tổn thương, nó vừa mới chết cách đâu không lâu. Xem tình trạng của Tô Thành thì có lẽ ông ta cũng không còn sống được bao lâu nữa.” Huyền Thanh Chân Nhân thở dài nói.

Mấy người chúng tôi đều im lặng.

Tôi có chút muốn gặp Tô Thành, có lẽ tôi có thể thay đổi được số mệnh của ông ta, giải cứu được ông ta thì sao?

Huyền Thanh Chân Nhân không phản đối nhưng cũng không tỏ vẻ đồng ý.

Thứ năm Tô Thành sẽ đến khách sạn Tuấn Li chỉ huy công việc đào móng, thời gian vẫn được đặt là mười hai giờ.

Huyền Thanh Chân Nhân không đến, Tô Thành từ chỗ Huyền Thanh Chân Nhân nghe được tin vớ vẩn gì đó nên cho rằng chúng tôi là những người chuyên nghiệp, vì thế đã hẹn gặp mặt trước.

Tô Thành trước mặt không giống như Tô Thành tôi đã gặp hai lần trước đây trong giấc mơ. Ông ta xanh xao, gầy gò, có một loại bệnh trạng rất rõ ràng. Ánh mắt nhìn người khác của ông ta rất bình thản đạm mạc, lúc cười thì độ cong khóe môi rất nhỏ, đem đến cho người khác một cảm giác xa cách.

“Chào các cậu.” Tô Thành bắt lất tay tôi.

“Chào ông.” Tôi không biết nên chào ra sao với một Tô Thành đang ngồi trước mặt mình. Ông ta dường như có ý chí muốn chết, không còn một chút mưu cầu sự sống nào.

May mà còn những người khác ở đó, họ bắt chuyện với ông ta, biết được tình huống của nhà họ Tô hiện tại.

Nhà họ Tô có thể nói là nhà tan cửa nát, hơn nữa còn rất giống với hoàn cảnh của Diệp Thanh, người nhà đều chết vì những sự cố rất đỗi bình thường và bệnh tật. Chuyện này không phải bắt đầu từ lúc tôi nhúng tay vào mà thay đổi thành như thế, mà nó đã như vậy từ trước rồi. Chỉ có điều trong tin tức lúc trước không nói đến chuyện này rõ ràng. Con ma đó không có tình cảm gì đối với nhà họ Tô. Nó đã làm mất đi danh tiếng một thiên tài kiến trúc tuổi còn trẻ như Tô Thành, kiếm đủ tiền thì ăn chơi đàn đúm, không còn bất cứ liên quan gì đến kiến trúc, cũng không còn là một người nổi tiếng nữa. Còn bây giờ là Tô Thành thật, bởi vì sống lại đã ngăn cản con ma kia làm mưa làm gió, trở thành một thiên tài với sự khổ sở bệnh tật, người nhà đã mất càng tăng thêm màu sắc của sự đau khổ trên người ông ta và còn trở thành chủ đề thích bàn luận của báo chí.

“Đây có lẽ là báo ứng. Tổ tiên đào mộ của người khác, cho con cháu giàu sang phú quý, sung sướng một thời gian dài như thế, có kết quả như bây giờ cũng không có gì là kỳ quái cả.” Tô Thành xem chuyện này rất bình đạm, ông ta càng có hứng thú hơn đối với sự việc ở khách sạn của Tuấn Li, hỏi han về tình hình ở đó.

Tôi nghĩ, linh hồn của Tô Thành sống lại, cùng với quá trình đấu tranh với con ma kia chỉ sợ là gian khổ hơn rất nhiều so với những gì mà con người bình thường có thể tưởng tượng được. Trong lúc đó ông ta còn phải trải qua sự đau khổ vì người thân mất đi, nỗi khổ đó có lẽ còn đau đớn hơn cả cái chết. Ông ta được sống lại, có lẽ đối với ông ta cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Huyền Thanh Chân Nhân không xem tôi như ân nhân của Tô Thành, nói lập công thì đó là ở phương diện con ma kia và khách sạn thôi. Lúc trước tôi cũng không nghĩ rằng mình đã cứu Tô Thành, mình là vĩ đại, bây giờ lại càng khó đối diện hơn với ông ta hơn.

Chúng tôi không ngồi nói chuyện với Tô Thành lâu, sức khỏe ông ta không tốt và còn phải để dành sức để lo cho công việc nên Tô Thành đã xin phép được rời đi trước.

Tối hôm đó chúng tôi tập trung tại khách sạn Cổ Mạch ở, tuy nhiên trong phòng có thêm một người, cũng bớt đi một người. Thêm một người là Tô Thành, bớt đi một người đó chính là Huyền Thanh Chân Nhân.

Trên đầu gối của Tô Thành có đặt một chiếc hộp gỗ

Tôi nghi hoặc nhìn về phía Nam Cung Diệu.

“Ý của Huyền Thanh Chân Nhân là để thứ này cho cậu tiêu hủy là ổn thỏa nhất.” Nam Cung Diệu giải thích.

Tôi giật mình.

Huyền Thanh Chân Nhân đúng là sợ muốn chết mà, trốn khỏi cái bát sứ này.

Tô Thành ngước mắt nhìn tôi nhưng không từ chối, giơ tay đem chiếc bát đến chỗ tôi.

Tôi bước lên muốn nhận lấy.

Ai ngờ Tô thành run tay rồi bắt đầu ho, chiếc hộp từ trong tay rơi xuống đất.

Tôi nhanh chóng tiến lên hai bước, đưa tay ra bắt lấy chiếc hộp, nhưng chiếc hộp đã bị mở ra, cái bát bên trong lăn ra ngoài.

“Ôi chao!” Quách Ngọc Khiết kêu lên một tiếng.

Bốp!

“Á!” Tí Còi cũng kêu lên một tiếng.

Tôi thấy Tí Còi bổ nhào đến cạnh chân của tôi, tư thế đó không phải là muốn đến cứu, hoàn toàn là bị người đẩy ra.

Cái bát sứ đó lăn đúng vào bàn tay đang đưa ra của Tí Còi.