Ngày 7 tháng 6 năm 2013, người uỷ thác xin nghỉ học về quê.
Ngày 8 tháng 6 năm 2013, khi cảnh sát khám xét tìm thấy lá bùa hộ thân trong cặp của Phương Phương.
Ngày 11 tháng 6 năm 2013, trường Đại học ngoại ngữ Dân Khánh kết thúc kì kiểm tra cuối kì và cho sinh viên nghỉ hè trước dự tính.
Ngày 12 tháng 6 năm 2013, vào bên trong trường đại học ngoại ngữ Dân Khánh. File video 07620130612.avi.
Trước ống kính là cổng trường trường Đại học ngoại ngữ Dân Khánh, cổng trường rất nhỏ, đây không phải là cửa chính, tấm bảng ở cổng cũng rất sơ sài. Cổng chính không mở mà chỉ mở cổng phụ ở bên cạnh.
Một bóng người lướt qua màn hình, tiến về phía phòng bảo vệ, có lẽ là Lưu Miểu.
Ống kính video giơ lên, quay cảnh tòa nhà dạy học bên trái của trường.
Tòa nhà dạy học là một toà nhà cao tầng, tường được sơn màu nâu trắng, hình dáng trông có vẻ rất mới, kiến trúc nghiêng về kiểu nhà văn phòng, nhưng không có toàn tường kính thủy tinh như thế. Kính cửa sổ trượt được xếp đặt một cách gọn gàng, nó có đường viền màu xanh đen. Những cửa sổ này đều đóng chặt, cũng không nhìn thấy có bóng người qua cửa sổ.
Cửa chính của tòa nhà có một mái hiên, bên trên treo một dòng chữ thẳng tắp “Tòa dạy học”, phía trước là cầu thang, trái phải đều không có thứ gì cản trở đường đi, dọc theo vòng kiến trúc là dải cây xanh, ở đây đều trồng những bụi cây xanh thấp thường thấy.
Ống kính di chuyển, có thể nhìn thấy bên trái phải và đằng sau tòa nhà này, còn có những tòa nhà khác.
Ống kính chuyển sang phải, một tòa nhà nhiều tầng xuất hiện, nhìn kiểu dáng thì đó có lẽ là kí túc xá.
Bên ngoài khu kí túc xá là một bức tường độc lập với hàng gạch đỏ thấp thoáng đằng sau những cây xanh.
Lưu Miểu quay đầu lại, dường như anh ta đã nói chuyện thành công với bảo vệ, ống kính bắt đầu di chuyển về phía trước.
Cửa chính của kí túc xá cũng đã đóng, chỉ để lại đường đi bên cạnh đến phòng bảo vệ của khu kí túc.
Lưu Miểu tiếp tục là người đi nói chuyện.
Tường kí túc xá đều sơn màu trắng, mỗi tầng đều có trang trí những đường kẻ màu đỏ nhạt. Ban công rất nhỏ, có lan can bằng thép không rỉ, phía trên là cọc phơi quần áo.
Về cơ bản, cửa sổ kí túc xá đều đóng, những thứ ngoài ban công cũng đã được thu dọn. Màn cửa thì có một số được kéo lại, một số thì vẫn đang mở. Nhưng cũng có một vài học sinh sơ ý, bỏ quên đồ vật của mình và quên cả đóng cửa sổ.
Khuôn viên trường học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt của gió cùng lá cây. Lưu Miểu và bảo vệ nói chuyện với nhau một cách nhỏ nhẹ.
Ống kính liên tục di chuyển, không phát hiện có thứ gì kỳ lạ.
Sau đó, ống kính chuyển sang bên trong khu kí túc xá.
Trên cánh cửa ra vào của mỗi dãy kí túc xá đều có treo bảng, gần nhất là số 1, bên cạnh là số 5. Hai mặt đối diện là hai toà nhà có kiến trúc không giống với kí túc xá, trên cửa sổ tầng hai của hai toà nhà đó có dán dòng chữ lớn. Đó có lẽ là nhà ăn và một số cửa hàng nhỏ.
Đi qua dãy số 1, số 5, là đến dãy số 9.
Các cửa kính ở dãy này đều được đóng lại và cửa thì không có tay cầm. Trên cửa chính có một chỗ quẹt thẻ và một lỗ khoá.
Lưu Miểu lấy ra chìa khóa, khi mở ổ khoá thì nghe thấy âm thanh cửa kính phát ra tiếng cạch, cạch.
Diệp thanh kéo cửa ra, ống kính tiến vào bên trong kí túc xá.
Sảnh lớn của kí túc xá có tấm bảng đen và những tin tuyên truyền, chủ đề đều là giáo dục về an toàn, tư vấn tâm lý và thông báo kỳ nghỉ hè. Một góc của tấm bảng đen có một thông báo về nhận đồ chuyển phát nhanh, còn có tên của hai sinh viên cũng được ghi ở trên đó.
Phòng trực ban của quản lý kí túc đối diện với cổng chính, hiện tại thì cửa và cửa sổ đều đóng, rèm cửa cũng được kéo lại.
Phía trong kí túc xá có một luồng âm khí khá nhạt, tuy rất nhạt nhưng nó lại bao phủ khắp nơi.
Đi về phía trước, con đường nối liền đến phòng quản lý âm u tối tăm, cuối đường có ánh sáng, là một cánh cửa sau. Cửa phòng hai bên hành lang đều là cửa hai cánh, cánh cửa của dãy phòng bên phải có treo tấm bảng với dòng chữ “Phòng tự học qua đêm”, còn dãy bên trái là dòng chữ “Phòng tắm”.
Nhà vệ sinh và phòng tắm nối với nhau, chỉ có hai phòng được trang bị cửa sổ thông gió kính mờ, bên cạnh còn có quạt thông gió. Bên dưới quạt thông gió là bệ nước để giặt cây lau nhà, chỗ đó được đặt chồng chất các công cụ quét dọn. Chỗ rửa tay là một bồn hình chữ nhật với ba vòi nước có phần sơ sài, trong đó có một cái phía trên còn treo một túi xà phòng, bên cạnh bồn rửa trên mép tường cũng đặt một hộp xà phòng, nước rửa tay, bàn chải đánh răng cũ, có vẻ như đã bị ai đó để quên. Phía trên bồn rửa mặt là một tấm gương lớn, một góc của chiếc gương đã bị vỡ, trên mặt gương có rất nhiều vệt nước, nhìn có chút mờ ảo.
Trong màn hình máy quay, gương mặt của ba người bị mờ đi trong gương. Người giữ máy quay là Ngô Linh.
Ống kính lướt nhanh qua gương, dừng lại ở lối vào phòng tắm, rồi quay lại.
“Sao thế?” Lưu Miểu đang đi ở phía trước quay lại hỏi.
“Hình như… nhìn thấy được gì đó…” Ngô Linh quay ống kính lại đối diện với tấm gương.
“Không phải chứ? Chúng tôi đều không thấy gì cả. Con ma đó đang ẩn mình trong gương?” Lưu Miểu đi đến trước gương rồi gõ vào mặt kính.
Ngô Linh quay đầu ống kính, tiếp tục quay những phòng vệ sinh phía sau.
Diệp Thanh đi đến lần lượt mở từng căn phòng. Đó là nhà vệ sinh theo kiểu ngồi xổm, hệ thống xả kiểu đạp chân, trong góc đặt một sọt rác, chỗ này được dọn sạch hơn so với chỗ rửa tay.
“Có phải em hoa mắt rồi không?” Lưu Miểu hỏi Ngô Linh.
Ngô Linh trầm ngâm.
Diệp Thanh quay lại nhìn, “Chúng ta kiểm tra những nơi khác trước đã.”
Ống kính chuyển động tiến vào phía trong phòng tắm.
Trên hai bên tường của phòng tắm thì bức tường mé ngoài là có cửa sổ thông gió và quạt thông gió, bên còn lại là cửa sổ thông gió và quạt thông gió tương ứng, phía bên dưới là một hàng móc treo và chỗ để đồ bằng gạch men, phía trên mặt có đặt giỏ để đồ. Các vòi tắm được phân làm hai hàng đối mặt nhau, mỗi một bên tám cái, chiếm lấy diện tích của một vách ngăn, mặt trên của đường ống nước là đường rãnh và máy quét thẻ.
Trong phòng có chút ẩm ướt, cửa sổ thông gió đều đã đóng lại, khiến cho nơi này trông rất u ám.
Hàng chục mét đều là cùng một bố cục như thế, bước chân của ba người Thanh Diệp đều nhau, mang đến cho người khác một cảm giác áp lực.
Cuối phòng tắm có cửa sau, cũng được coi là có một chút đổi mới.
Người của Thanh Diệp từ cửa sau đi ra, bước qua hành lang u ám.
Lúc quay lại nhà vệ sinh, ống kính chếch lên quay vào mặt gương lớn kia.
Có một bóng người xuất hiện trong gương, người đó đang ở trong phòng vệ sinh thứ hai.
Màn hình đứng im, hơi nghiêng một cái, rồi lại tiếp tục giữ im.
Khi ống kính quay đến bên dưới phòng vệ sinh thì không phát hiện có chân lộ ra.
Phát lại video, rồi dừng lại ở một bóng người xuất hiện trong tấm gương. Anh ta ẩn mình trong cánh cửa, chỉ để lộ ra đường nét đen xì xì.
“Ở đó!” Ngô Linh kêu lên.
Có lẽ trước đó Diệp Thanh và Lưu Miểu cũng đã để ý đến tình huống trong nhà vệ sinh, nên ngay khi Ngô Linh vừa lên tiếng thì hai người đã lập tức xông vào chia hai bên trái phải. Một người hướng đến phòng vệ sinh còn một người thì xông tới tấm gương.
Rầm!
Diệp Thanh đẩy cánh cửa.
Bộp!
Bàn tay của Lưu Miểu đặt lên tấm gương.
Cái bóng trong ống kính đã biến mất không thấy nữa.
“Chậc, trốn mất rồi.” Diệp Thanh nói.
Lưu Miểu vỗ nhẹ vào gương, “Có cần phải đập vỡ cái gương này ra xem thử không?”
Diệp Thanh quay người lại lấy cây lau nhà đang đặt bên cạnh.
Lưu Miểu rời khỏi vị trí.
Cây lau nhà đập vào tấm gương, tiếng kính vỡ ra vang vọng trong căn phòng đóng kín.
Diệp Thanh tiếp tục dùng cây lau nhà đập vỡ những mảnh kính còn lại rồi sau đó quét các mảnh kính đã vỡ vào một chỗ.
Đằng sau tấm gương là bức tường màu xám, ở chính giữa hiện ra một mảng tường bị nấm mốc khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
“Sếp, cái này là gì?” Lưu Miểu ngờ vực hỏi.
“Không biết.” Diệp Thanh lắc đầu.
Ống kính tiến gần hơn tới mảng nấm mốc, nhìn thấy rõ đằng sau mảng nấm mốc là những dấu vết mờ mờ.