Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 488: Mã số 076 - Kí túc xá nữ (3)




Người bị thẩm vấn: Hứa An An

...

Trả lời: Tối hôm đó em và Vương Giai Âm cùng đi ăn tối, đến hơn tám giờ mới về kí túc xá, sau đó cùng nhau đi tắm, trở về phòng cất đồ rồi đến phòng cậu ấy. Lúc đó chúng em có xem qua đồng hồ, là hơn chín giờ, sau đó chúng em cùng nhau xem phim đến mười giờ thì cậu ấy đi vệ sinh còn em thì lên mạng đợi cậu ấy quay lại. Trong phòng cậu ấy lúc nào cũng có người, em cũng không hề ra ngoài một mình. Sau đó chúng em tiếp tục xem phim, còn bên ngoài thì bắt đầu ồn ào lên vì không thấy Thẩm Tinh đâu. Tối hôm đó em cũng chưa gặp qua Thẩm Tinh!

...

Trả lời: Em không thân lắm với Thẩm Tinh, chúng em học chung một lớp nhưng không ở chung phòng, cũng không hay nói chuyện một mình với cậu ấy bao giờ, chỉ là nếu nhìn thấy thì chào nhau chứ không có quan hệ gì khác.

...

Trả lời: Va li của em không khóa, tủ cũng không. Vì trong phòng lại không có những người xấu xa thích ăn trộm vặt các kiểu, em làm gì mà phải phiền phức đi khóa tủ thế chứ?

...

Người bị thẩm vấn: Vương Giai Âm

...

Trả lời: Lúc năm giờ tối em đi ăn với Hứa An An ở đường Tuệ Văn phía sau trường, chúng em cùng nhau ăn lẩu, ăn tới bảy tám giờ gì đó. Sau khi về kí túc xá thì cậu ấy về phòng lấy đồ đi tắm rồi sau đó hai người chúng em cùng nhau đi, tắm xong thì cùng lên, sau đó thì chúng em tách ra vì cậu ấy phải về phòng cất đồ. Chúng em không tách nhau lâu lắm, khi cậu ấy đến phòng của em thì em cũng vừa mới cất đồ xong. Sau đó chúng em cùng xem phim, sau khi xem xong tập đầu tiên thì em có đi vệ sinh một lần. Lúc em đi trên hành lang vào nhà vệ sinh thì có gặp những bạn ở phòng khác, nhưng lại không gặp Thẩm Tinh. Sau khi em trở lại phòng chuẩn bị xem tập tiếp theo với An An thì bạn cùng phòng của Thẩm Tinh có đến tìm người, nói rằng Thẩm Tinh mất tích rồi.

...

Trả lời: Cả tối hôm đó em đều không thấy Thẩm Tinh. Cậu ấy luôn thích nói lớn tiếng, dáng người lại cao nên nếu có gặp nhất định sẽ nhận ra.

...

...

Người bị thẩm vấn: Ngô Minh Lạc

...

Trả lời: Vào khoảng hơn chín giờ, chín giờ rưỡi thì Thẩm Tinh đi ra khỏi phòng đánh răng rửa mặt. Em nhớ lúc đó em vừa mới kết thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại với bạn trai, có thể kiểm tra lại trong nhật kí cuộc gọi.

...

Trả lời: Lúc cậu ấy ra ngoài trông rất bình thường, cũng không nói là muốn đi đâu chỉ cầm theo khăn rửa mặt, bàn chải đánh răng và ly. Thường ngày vào tầm đó thì cậu ấy đều là đi đánh răng rửa mặt ạ.

...

Trả lời: Đến mười một giờ khi chúng em chuẩn bị đi ngủ thì mới phát hiện cậu ấy vẫn chưa quay lại. Cái chậu rửa mặt của cậu ấy cũng không thấy. Chúng em liền đi vào nhà vệ sinh tìm nhưng không thấy ai, những nhà vệ sinh bên cạnh cũng không có. Chúng em có đến những phòng khác hỏi, nhưng cậu ấy cũng không ở, không có ai nhìn thấy cậu ấy cả. Thế là chúng em đã báo cảnh sát.

...

Trả lời: Cậu ấy tuyệt đối sẽ không mặc đồ ngủ rồi đi linh tinh ra ngoài đâu. Hơn nữa trước đó cũng không có biểu hiện gì kì lạ cả, rất bình thường, mọi thứ đều giống như thường ngày.

...

Trả lời: Không, cậu ấy chưa có bạn trai, cũng không tham gia các câu lạc bộ của trường, người cậu ấy quen biết chủ yếu là những bạn học chung lớp. Thành tích của cậu ấy ở mức trung bình, nhưng bản thân có học thêm những thứ khác. Mấy ngày trước cậu ấy vừa thi lấy bằng về phiên dịch khẩu ngữ.

...

Trả lời: Không có, cậu ấy không hề gây thù chuốc oán với ai. Hầu hết thời gian của cậu ấy đều tập trung vào việc ôn tập thi lấy bằng, cũng không quan tâm mấy đến thành tích ở trường, sẽ không gây thù chuốc oán với ai đâu.

...

...

Người bị thẩm vấn: Thi Dung

...

Trả lời: Em không nhớ nữa, có lẽ là hơn mười giờ thì có người vào. Thông thường thì phòng chúng em tắt đèn vào lúc mười giờ, vì em có thói quen ngủ sớm nên họ đều nhường và chiều theo. Lúc em vẫn chưa ngủ say thì có nghe thấy tiếng động. Em nghĩ có lẽ là Hứa An An quay về lấy đồ. Thứ sáu và thứ bảy cậu ấy thường ngủ ở bên phòng Vương Giai Âm, bên đó ngủ rất trễ, có khi là thâu đêm.

...

Trả lời: Em vì nghe thấy tiếng động nên có mở mắt nhìn một cái. Vì giường của em chếch với giường cậu ấy nên em cũng không nhìn rõ đó là ai.

...

Trả lời: Không nhìn thấy rõ là một hay hai người, cũng không rõ là cậu ấy đang làm gì.

...

Trả lời: Động tác của người đó rất nhanh, hơn nữa cũng không gây ra tiếng động gì lớn. Bình thường lúc chúng em lấy vali ra đều gây ra tiếng động rất lớn.

...

...

Người bị thẩm vấn: Tống Hiểu Vi

...

Trả lời: Phòng chúng em mười giờ thì tắt đèn rồi, vì Thi Dung ngủ sớm nên cứ đến giờ đó là tắt đèn. Hứa An An đến phòng của Vương Giai Âm. Em thì nằm trên giường chơi điện thoại. Khi nghe thấy tiếng mở cửa em còn nghĩ là Hứa An An quay lại lấy đồ để quên. Giường của em quay lưng lại với giường cậu ấy nên em không nhìn thấy người. Chỉ một lúc sau thì người đó liền đi ra.

...

Trả lời: Tiếng động đó không lớn lắm, âm thanh cũng tương tự như thường ngày khi Hứa An An mở cửa tủ lấy đồ. Có lẽ không lâu lắm, do em chỉ tập trung lên điện thoại nên cũng không quá để ý lắm. Nhưng em có thể chắc chắn mọi thứ diễn ra không lâu lắm, rất nhanh thì rời đi rồi. Nếu mà lâu thì em khẳng định đã đi nhìn một cái. Thi Dung cũng cần phải yên tĩnh để đi ngủ nữa.

...

Người bị thẩm vấn: Vương Vân Phi

...

Trả lời: Vào lúc mười giờ thì tắt đèn, lúc đó em nằm ở trên giường đeo tai nghe xem video.

...

Trả lời: Có nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng em cho rằng chỉ là bạn cùng phòng mở cửa thôi. Sau đó lại nghe thấy tiếng mở tủ, nhưng em cũng không để ý.

...

Trả lời: Em không biết, lúc đó em đang xem video nên không để ý.

...

...

Ngày 13 tháng 5 năm 2013 đóng cửa dãy lầu số 9 kí túc xá trường Đại học ngoại ngữ Dân Khánh để điều tra. Sinh viên trong kí túc xá tạm thời di chuyển đến dãy khác. Không có sự việc nào bất thường xảy ra.

Ngày 14 tháng 5 năm 2013, điều tra trường Đại học ngoại ngữ Dân Khánh, lúc trước là trường Chính trị thành phố Dân Khánh trực thuộc Học viện ngoại ngữ, đến năm 1984 thì chính thức đổi tên thành trường Đại học ngoại ngữ Dân Khánh. Có tổng cộng 38 vụ án mạng đã xảy ra trong trường, trong đó có 11 vụ là do sự cố ngoài ý muốn, 15 vụ tự sát, 2 vụ giết người. Điều tra được trong trường có 7 vụ liên quan đến mất tích, trong đó có 5 vụ không tìm ra nạn nhân, 2 vụ tìm thấy thi thể ở nơi khác. Kèm: Bản scan hồ sơ sự kiện.

Ngày 16 tháng 5 năm 2013, người ủy thác đến phòng nghiên cứu. File ghi âm 07620130516.wav.

“Chào cô Sài.”

“Chào anh, đây là bạn cùng phòng của em, trước đây mọi người đã từng gặp qua cậu ấy.”

“Chào, chào các anh… cái đó…”

“Mời hai cô vào trong. Mời ngồi.”

“Cảm ơn. Lần này chúng em đến đây là để… cậu ấy muốn mua bùa hộ thân, cái giống lần trước các anh đã bán cho em ấy.”

“Vâng, vâng! Em muốn mua lá bùa hộ thân đó!”

“Hai cô uống trà trước đi.”

“Dạ, cảm ơn anh.”

“Về vụ việc lần trước, trong trường có bàn tán gì không?”

“Dạ?”

“Các bạn học của cô có cái nhìn gì về vụ việc đó không?”

“Chúng em…”

“Chúng em cũng không nói rõ được. Em nghĩ âm thanh mà Sài Anh nghe thấy… chính con ma đó đã giết người, nếu không thì không thể giải thích được á. Lúc đó là hơn mười giờ, hành lang vẫn có người qua lại, vẫn còn phòng đang mở cửa. Nếu như có người kéo thi thể… ”

“Cậu đừng nói nữa.”

“… Tóm lại, em cảm thấy việc này không phải do người gây ra. Cho nên, bùa hộ thân đó…”

“Còn những người khác thì nghĩ thế nào?”

“Có người cho rằng là do bạn cùng phòng của người chết làm. Là ba người trong phòng đó…”

“Không phải chứ? Bọn họ đều không có thù oán gì cả.”

“Không nhất thiết là phải có thù mới làm như vậy, có khi do tâm lý biến thái thì sao?”

“Ế…”

“Đồ dùng vệ sinh cá nhân của nạn nhân đã tìm thấy chưa?”

“Vẫn chưa. Cảnh sát muốn tìm kiếm toàn bộ kí túc xá. Khi chúng em chuyển đến phòng khác thì những thứ mang theo đều được kiểm tra rất nghiêm ngặt, xét từng cái từng cái một.”

“Phòng của nạn nhân nằm sau phòng của các cô phải không?”

“Hả?”

“…”

“Cô Sài, phòng của nạn nhân và phòng của Hứa An An đều nằm sau phòng cô? Nếu như dựa vào tiến độ lúc trước cô từng nói đó là mỗi ngày tiến gần thêm lại một phòng…”

“Đúng… chính là thế”

“Này… Sài Anh…”

“Buổi tối hôm đó, có lẽ nó đã đến phòng của Hứa An An, mà phòng của Thẩm Tinh thì đối diện với phòng của Hứa An An. Chắc chắn là nó, là do con ma đó…”

“Nếu, nếu thật sự như vậy… liệu có phải là do hồi trước… hai người đó đã làm điều gì đó… nên mới bị báo thù không?”