Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 485: Người tiếp tay




Tôi nhanh chóng gọi điện cho Huyền Thanh Chân Nhân, nhưng di động của ông ấy vẫn trong trạng thái tắt nguồn.

Lòng tôi trầm xuống, lại đi gọi điện cho đám Tí Còi.

Từ chỗ Tí Còi thì tôi lại biết được một tin tức tốt.

“Vừa mới sáng sớm, ông lão đó đã đi ra ngoài nhờ giúp đỡ. Nghe nói đội cứu trợ mới đã vào trong và đưa những người trong khách sạn ra ngoài. Không có ai chết tuy nhiên tất cả đều bị thương. Trong đó hình như xảy ra một vụ sụt lở.” Tí Còi nói.

Tin này đương nhiên là nghe được từ chỗ của Trần Dật Hàm.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ như những cô gái mặt chim và đám quái vật đầu chim đó thật sự đã biến mất.

Thứ khiến cho Huyền Thanh Chân Nhân thất bại không phải là cái bát sứ mà là những linh hồn kì lạ kia.

Cũng là do trùng hợp, Huyền Thanh Nhân Nhân đúng lúc đó lại gặp phải cái chết của Gia Cát Văn.

Nghĩ đến đây thì tôi ngơ ra.

Thật sự chỉ là trùng hợp ư?

Giờ phút này, trong đầu tôi chợt nghĩ đến cái chết có phần khôi hài của Thiên Nhất Chân Nhân. Sự kiện mà Thanh Diệp từng gặp phải cũng có một Nhâm Mẫn xui xẻo.

“Diệp Thanh, anh nghĩ chuyện này có phải là trùng hợp không?” Tôi nói ra suy đoán của mình.

Những người như chúng tôi giống như đã được định sẵn sẽ chết bất đắc kì tử. Năng lực của Huyền Thanh Chân Nhân và năng lực trời sinh hoặc lúc sau mới có của chúng tôi không giống nhau. Năng lực của ông ấy có sự truyền thừa và tự mình tu luyện, nhưng nếu nói về số mệnh thì cũng không khác với chúng tôi là mấy nhỉ?

Trong phòng nghiên cứu không có âm thanh nào.

Tôi thở dài một hơi, thu dọn xong xuôi đồ đạc thì rời khỏi phòng nghiên cứu.

Huyền Thanh Chân Nhân đã được cứu, tuy nhiên vụ việc bên phía khách sạn vẫn chưa được giải quyết triệt để. Cái bát sứ đó vẫn đang nằm dưới móng nhà.

Vừa đúng là vào cuối tuần nên mấy người chúng tôi liền hội họp tại phòng khách sạn của Cổ Mạch. Huyền Thanh Chân Nhân đến muộn hơn chúng tôi một chút.

“Thật là quá nguy hiểm mà, suýt nữa thì chết ở đó rồi.” Huyền Thanh Chân Nhân vừa đến liền đặt mông ngồi xuống ghế sofa, sau đó uống một ngụm trà, dáng vẻ như vừa sống sót sau tai nạn.

Tôi nhìn đồng hồ, giờ đã trưa rồi, vậy là ông ấy ra khỏi khách sạn cũng đã được nửa ngày.

Tôi vừa kể cho những người khác về giấc mơ tối qua của mình. Nam Cung Diệu còn điều tra cuộc đời Gia Cát Văn, thông tin tìm được không khác với cái tôi nhìn thấy là mấy. Cái chết của Gia Cát Văn tuy không phải là một tin lớn, nhưng nó đã được lan truyền trong giới hoạ sĩ.

Huyền Thanh Chân Nhân chủ động hỏi lại tôi một lần nữa về giấc mơ đó.

Quách Ngọc Khiết có chút tức giận bất bình hỏi: “Gia Cát Văn gây tai nạn bỏ trốn như thế, lại còn được công thành danh toại nửa đời, sau đó chết rồi còn được lập tức đi đầu thai ư?”

Huyền Thanh Chân Nhân lắc đầu, “Cũng không chắc. Trước đó tôi tính ra người đã đầu thai là cô gái tên Tiểu Tước kia, còn Gia Cát Văn thì vẫn còn ở dưới Địa Phủ.”

Chúng tôi ai nấy đều ngạc nhiên nhìn Huyền Thanh Chân Nhân.

“Cô ta không biến thành ma sao?” Tí Còi hỏi.

Huyền Thanh Chân Nhân cười, “Nếu như mỗi một người chết bất đắc kì tử đều biến thành ma thì cái thế giới này thật sự là loạn rồi.”

Quách Ngọc Khiết nghe thấy vậy liền cảm thấy yên lòng, sắc mặt không còn căng thẳng nữa.

Tiểu Tước không hề trở thành ma, những cô gái mặt chim và những con quái vật chim kia chỉ là chấp niệm của Gia Cát Văn mà thôi.

“Chuyện của khách sạn phải làm sao?” Tôi hỏi Huyền Thanh Chân Nhân.

Huyền Thanh Chân Nhân cười khổ, “Bây giờ có chút phiền phức. Năm nay bần đạo sợ là đã gặp phải sao Thái Tuế*, có lẽ bần đạo nên tìm nơi yên tĩnh để bế quan, tu thân dưỡng khí, không nhúng tay vào chuyện trần tục nữa.”

* Ý chỉ gặp vận xui.

Tim tôi đập thình thịch.

Bộ dạng phiền não của Huyền Thanh Chân Nhân có chút gì đó như làm ra vẻ.

Tí Còi không tin cho lắm, nheo mắt hỏi: “Có phải ông lại sợ nên muốn làm con rùa rụt cổ đúng không?”

Huyền Thanh Chân Nhân trả lời: “Đúng là có sợ một chút. Các cậu cứ như thế này thì có khả năng sẽ đột tử mà chết đấy, người tu đạo chúng tôi cũng như vậy. Chỉ là, so với các cậu thì có chút quyền lợi tự chủ hơn thôi. Hôm qua nếu như không phải có Tiểu Lâm thì tôi đã chết trong khách sạn rồi.”

Những lời Huyền Thanh Chân Nhân nói phía sau đều là lời thật.

Tiểu Tước đã đầu thai rồi, dù Huyền Thanh Chân Nhân có đưa hồn ma của Gia Cát Văn đến chỗ những cô gái có gương mặt chim và những con quái vật đầu chim kia thì cũng không thể thật sự làm cho họ bình ổn lại được. Kết quả là khách sạn sẽ bị đám quái vật này chiếm giữ, Huyền Thanh Chân Nhân và đội thi công, đội cứu hộ đều sẽ bị kẹt trong bãi đậu xe.

“Nếu tôi lại can thiệp vào thì e rằng trong khách sạn sẽ xuất hiện thêm nhiều linh hồn đáng sợ khác đến cản trở. Nói thẳng ra là muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông. Người sẽ thay thế tôi có lẽ cũng là một người không tồi đâu.” Huyền Thanh Chân Nhân nói.

Nam Cung Diệu tiếp lời, “Là Tô Thành kia sao?”

Huyền Thanh Chân Nhân gật đầu, “Chính là cậu ta.”

“Anh ta... có được không?” Cổ Mạch rất nghi ngờ.

Ba người bọn họ bắt đầu thảo luận, mấy người chúng tôi là người ngoài ngành nên không chen lời được.

Tôi nghe họ nói về số mạng, về ma, lại còn tiến hành phân tích về hành vi trộm mộ của tổ tiên Tô gia, những vật được cất giữ của Tô gia... nghe mà có chút đầu óc quay cuồng.

Tí Còi và Quách Ngọc Khiết sớm đã không nghe tiếp rồi. Bộ dạng của Tí Còi như là “tôi cứ xem mấy người khoác lác”, Quách Ngọc Khiết thì tâm trí đã không còn tập trung đến cuộc nói chuyện đó nữa.

Còn vẻ mặt của Trần Hiểu Khâu và Gã Béo không chút thay đổi.

Ba người họ bàn bạc khoảng một tiếng rồi mới đưa ra kết luận cuối cùng.

“Vẫn là đi liên lạc một chút với Tô Thành đi.” Huyền Thanh Chân Nhân đưa ra quyết định, đương nhiên người liên lạc với ông ta tất nhiên là người của chính phủ rồi. Huyền Thanh Chân Nhân đi gọi điện thoại.

Tôi nhìn Nam Cung Diệu và Cổ Mạch, rồi hỏi Trần Hiểu Khâu: “Cuộc thảo luận lúc nãy của họ….”

Nam Cung Diệu và Cổ Mạch đều nhìn qua đây.

Tôi có chút ngượng ngùng.

Nam Cung Diệu thì mỉm cười, còn Cổ Mạch thì bĩu môi.

Trần Hiểu Khâu nói: “Các anh vừa nãy chủ yếu là phân tích từ góc độ logic, chứ không có nói nhiều đến năng lực... quái dị?”

Câu nói đó của cô ấy là đang hỏi Nam Cung Diệu và Cổ Mạch.

“Nếu cần dựa vào năng lực thì tôi và Ma Cô đều chưa từng gặp qua Tô Thành thật, mà chuyện này lại dính líu rất nhiều đến hiện tượng quái dị, Huyền Thanh Chân Nhân lại đang ở trong nút thời gian kì lạ nên chúng ta không thể dựa vào thuật tính toán của ông ấy. Cho nên, bây giờ cách an toàn nhất vẫn là dựa vào kinh nghiệm của bản thân để đưa ra phân tích, không thể dựa vào năng lực được.” Nam Cung Diệu giải thích, “Các nhân tố bị ảnh hưởng đến có rất nhiều, nếu như chỉ tính đến sự kiện quái dị thì có bối cảnh trộm của Tô gia, ma trong lọ thuốc hít, bát sứ, trận pháp, linh hồn trong khách sạn…. Mà kinh nghiệm của chúng ta có chính xác hay không cũng không thể bảo đảm được.”

Đến bây giờ tôi mới hiểu được suy nghĩ của họ. Lúc trước, tuy rằng ba người họ thảo luận tới không ít thứ, nhưng đều mơ hồ, chỉ nói một nửa, họ thì đều đã hiểu nửa còn lại. Nhưng người ngoài nghề như chúng tôi thật sự không hiểu được một nửa đó, nên đương nhiên rất khó để hiểu rõ được. Mặc dù Nam Cung Diệu bây giờ đã giải thích một chút, tôi cũng đang nghĩ về những lời họ nói trước đó, nhưng vẫn không rõ họ rốt cuộc đã phân tích logic thế nào mà có thể đưa ra kết quả ấy.

Lúc này, tôi có một cảm giác hoang mang như hồi đại học phải đối mặt với môn toán cao cấp, các con số và kí hiệu trong cái đề đó tôi đều quen, nhưng chúng kết hợp lại cùng nhau và bảo tôi giải nó thì tôi chỉ có thể bó tay.

“Vậy giờ chúng ta cũng không có chuyện gì làm đúng không?” Quách Ngọc Khiết hỏi.

“Tạm thời là như vậy.” Nam Cung Diệu gật đầu, “Nếu thuận lợi thì Tô Thành phụ trách việc đào bát sứ lên, sau khi đào xong thì linh hồn ở trong khách sạn có lẽ sẽ tan biến đi.”

Tôi thở nhẹ một hơi, nhưng mà vẫn còn có chút thấp thỏm.

“Nếu không thuận lợi thì sao?” Tí còi hỏi.

“Vậy thì nghĩ cách khác.” Nam Cung Diệu rất bình tĩnh mà trả lời.

Câu này nghe có vẻ như chỉ là lời thừa. Nhưng đúng như lời Nam Cung Diệu nói, cách thứ nhất không được thì chỉ có thể nghĩ cách khác.

“Gần đây cứ cố gắng nghỉ ngơi đi. Nói không chừng qua một thời gian thì vẫn phải nhờ cậu giúp đỡ.” Nam Cung Diệu nhìn tôi cười.

“Mong rằng mọi chuyện thuận lợi.” Tôi chân thành nói.

Cuối tuần trôi qua, Huyền Thanh Chân Nhân đều không liên lạc với tôi. Chuyện của Tô Thành ông ấy cũng giao cho nhân viên của chính phủ đi xử lí. Tôi đoán bây giờ ông ấy đang muốn tìm một khu rừng sâu trong núi để ở ẩn, từ đó mai danh ẩn tích. Nhưng may là vẫn tốt, ông ấy còn chút lương tâm, chuyện khách sạn chưa kết thúc thì ông ấy sẽ không cứ thế mà biến mất.

Khi đi làm, Trần Hiếu Khâu nói cho tôi nghe một tin tức mới. Sức khoẻ của Tô Thành thật sự không tốt, nhưng ý của bản thân ông ta là đồng ý đến giải quyết chuyện của khách sạn. Chẳng qua vì lí do sức khoẻ nên việc sắp xếp cụ thể vẫn còn đang trong quá trình thực hiện.

Khách sạn vẫn trong trạng thái đóng cửa. Trải qua chuyện về những cô gái mặt chim và quái vật đầu chim thì hình như nó đã bị tổn hại đến nguyên khí, không giết thêm người nữa.

Thành phố Dân Khánh bình yên trở lại.