Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 483: Người yêu của tôi (3)




Gia Cát Văn có chút không khống chế được mà phát run lên. Ông ta hít thở sâu mấy lần, rồi mới mở dây an toàn, bước từ trên xe xuống.

Cô gái kia nằm ở đằng sau chiếc xe, vết máu từ người cô ta chảy ra kéo dài đến dưới bánh xe.

Người cô ta co quắp hai cái, rồi nghiêng đầu, nhìn về phía Gia Cát Văn.

Gia Cát Văn bị dọa đến toàn thân cứng đờ.

“Cứu...” Cô gái phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt.

“Tiểu Tước! Con nhóc chết tiệt chạy đi đâu rồi!”

Từ trong núi truyền ra tiếng gào.

Gia Cát Văn nghe thấy tiếng động, vô thức nghiêng đầu, lại đi nhìn cô gái nhưng cô ta đã không còn động đậy nữa. Cô ta nằm im, chỉ có đôi mắt là còn mở to, nhưng trong mắt không có một chút ánh sáng.

Tim của Gia Cát Văn đập thình thịch, ông ta chậm rãi lui về sau một bước, hai bước, rồi xoay người một cái, nhanh chóng nhảy lên xe, kéo cửa xe lại, đạp chân ga.

Chiếc xe phóng nhanh dần dần cách xa cô gái ấy, cũng cách xa ngọn núi kia, nhưng hình ảnh của cô gái tên là Tiểu Tước vẫn khắc sâu trong đầu ông ta.

Tôi nhìn thấy ông ta bị sự sợ hãi, áy náy, tự trách và thống khổ bao vây. Ông ta cầm bút vẽ nhưng lại không cách nào vẽ được. Tất cả những gì xảy ra ngày hôm đó vẫn tràn đầy trong đầu óc ông ta. Loại tình cảm ấy mãnh liệt đến như thế, mãnh liệt tới nỗi tôi cũng có thể nhìn thấy được đoạn ký ức đó của ông ta.

Có lẽ, thống khổ cùng tra tấn đúng thật là nguồn gốc của nghệ thuật.

Sau mấy tháng Gia Cát Văn tự khép kín bản thân thì ông ta đã sáng tạo ra một tác phẩm được mọi người tán thưởng - một bức tranh trừu tượng biểu đạt cảm xúc từ tận đáy lòng ông ta. Tuy đó chỉ là cách ông ta thổ lộ tình cảm nhưng lại đạt được sự khen ngợi và bình luận tốt của công chúng ngoài sự mong đợi của ông ta.

Không ai biết, lúc Gia Cát Văn tạo ra tác phẩm đó thì trong đầu ông ta đều là hình ảnh khi cô gái tên Tiểu Tước chết đi.

Ông ta không ngừng vẽ, vẽ ra những tác phẩm tương tự. Cứ như thế lặp đi lặp lại, cuối cùng thì ngược lại nó đã làm nhạt đi cảm xúc ban đầu của ông ta.

Những cảm xúc tiêu cực kia dần dần biến mất.

Đồng thời trí nhớ của ông ta cũng biến mất theo.

Tôi không biết việc ông ta quên đi Tiểu Tước là do thời gian hay là do bệnh tật dẫn đến.

Ông ta tự lừa gạt mình, cho rằng đó là một cô gái mà ông ta thầm mến, một cô gái mà ông đã quên mất tên và dáng hình. Ông ta còn bởi vậy mà trở nên thích chim. Mãi cho đến khi già rồi, thần chí không còn minh mẫn nữa, ông ta cũng chỉ nhớ rõ chim.

Tôi nghĩ, tiềm thức của ông ta chắc chắn vẫn nhớ kỹ vụ tai nạn đó.

Những cô gái mặt chim kia, những con quái vật kia, tuyệt đối không phải là thứ gì tốt đẹp gì.

Trong tiềm thức ông ta biết rõ hình dáng của cô gái kia đối với ông ta mà nói chính là một cơn ác mộng.

Cảnh mộng trở về trình tự ban đầu rồi nhanh chóng được tua nhanh và như tôi mong muốn, cảnh mộng lại về tới phòng bệnh khi Gia Cát Văn nằm lúc về già, về tới lúc sau khi ông ta chết, hồn ma đi ra khỏi phòng bệnh.

Giống như cái quá khứ của Gia Cát Văn mà tôi vừa nhìn thấy mới là một giấc mơ chân chính vậy.

Con quái vật đầu chim kia đang xông về phía tôi.

“Tiểu Tước.” Tôi nhẹ giọng phun ra hai chữ.

Quái vật đầu chim dừng lại trước mặt tôi.

Hồn ma của Gia Cát Văn bị tôi nắm lấy bắt đầu run rẩy, trên khuôn mặt xuất hiện thêm một biểu cảm.

Đó là sự sợ hãi.

Tôi nghe được âm thanh chim vỗ cánh từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Cảnh tượng xung quanh xảy ra thay đổi.

Không phải là cảnh mộng thay đổi, mà là một loại cảm giác quen thuộc khác.

Đó là do hồn ma của Gia Cát Văn đang nằm mơ, ông ta xuất hiện ảo giác.

Lúc này ông ta quay trở về hiện trường của vụ tai nạn ngày ấy, đứng bên cạnh xe, nhìn cô gái dần mất đi sự sống.

Cũng như lúc trước, Gia Cát Văn quay người lên xe, đạp chân ga rồi trực tiếp chạy trốn.

Trong kính chiếu hậu, thi thể cô gái kia bò lên. Tư thế của cô ta rất kì lạ, cúi đầu, còng lưng, che khuất toàn bộ khuôn mặt. Lúc cô ta ngẩng đầu lên thì lộ ra một khuôn mặt chim.

Tiếng chim hót vang lên giữa núi rừng, trong rừng cây bay ra vô số chim.

Ở giữa cây cối hiện lên bóng dáng của những cô gái mặt chim. Bọn họ từ trên núi nhảy xuống.

“Á a a a!” Gia Cát Văn kêu to, sống chết mà giẫm lên chân ga.

Những cô gái kia bị xe đụng phải, cán qua.

Trên mui xe cũng có tiếng thứ gì đó đập trúng.

Những khuôn mặt chim kia đang đập vào kính xe, làm cho tấm kính thủy tinh vỡ ra theo hình mạng nhện.

Gia Cát Văn chịu không nổi nhắm mắt lại, nhưng vẫn tiếp tục giẫm lên chân ga.

Chẳng biết từ lúc nào đường núi đã biến thành một con đường thẳng tắp nhìn không thấy đầu ra và vẫn là con đường chật hẹp đến nỗi chỉ có thể chạy được một chiếc xe. Hai bên đường là núi rừng miên man trùng điệp, rậm rạp như một khu rừng thời nguyên thủy. Những cô gái mặt chim kia liên tục nhảy xuống từ trong rừng, xông ra, rồi bị ô tô tông bay ra ngoài.

Nếu bây giờ quay đầu lại thì có thể nhìn thấy sau chiếc xe là những thi thể đẫm máu nằm dưới đất.

Tim tôi đập nhanh một nhịp.

Con đường vô tận...

Chuyện này khiến tôi nhớ tới con đường Hoàng Tuyền.

Hiện tại tôi đang ở trong giấc mơ của hồn ma Gia Cát Văn hay là ở trong dị không gian nào đó? Hay là thật sự đang ở...

Tình cảnh trước mắt tựa hồ biến thành một cơn ác mộng không bao giờ dừng lại.

Tôi nhìn sang Gia Cát Văn ở bên cạnh, duỗi tay về phía ông ta.

Nhưng tay của tôi lại xuyên qua người Gia Cát Văn.

Chết tiệt!

Tôi muốn thử thêm một lần nữa, lần này bỗng nhiên tay của tôi đụng phải một thứ gì đó. Là tay lái!

Tôi lập tức bắt lấy tay lái, dùng sức kéo một phát, xe chuyển hướng, đụng phải ven đường, nắp động cơ bị đụng đến bật lên, tỏa ra khói đen.

Cuối cùng thì xe cũng dừng lại.

Gia Cát Văn bị đụng phải đầu, khi ngồi dậy trên mặt ông ta đều là máu.

Ông ta không hề biến mất trên con đường này, những cô gái mặt chim kia cũng vậy.

Chiếc xe bị những cô gái kia bao vây lại.

Gia Cát Văn thấy rõ tình cảnh ngoài xe, bị dọa đến liên tục la hét sợ hãi.

Những cô gái kia bò lên xe, ngón tay non mịn cào lên chiếc xe phát ra tiếng chít chít. Mặt của họ dán vào cửa kính, đôi mắt to tròn phản chiếu cảnh tượng trong xe.

Gia Cát Văn hét đến khàn cả giọng, hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía những con quái vật bên ngoài.

Tôi phát hiện tình trạng lại đi vào thế giằng co.

Những cô gái kia không vào được, Gia Cát Văn lại không đi ra.

Tôi nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài xe đều là các cô gái mặt chim, không có những con quái vật đầu chim kia.

Bây giờ tôi đã biết, hai loại linh hồn kia là ở trong các tác phẩm không cùng một thời kỳ của Gia Cát Văn, dù cho cách vẽ tương tự nhưng cảm xúc nội tâm của ông ta lại khác nhau.

Tôi hít vào một hơi, thử kéo ra cửa xe bên kia của Gia Cát Văn.

Cạch!

Cửa xe được mở ra thuận lợi!

Lập tức cửa xe liền bị cô gái mặt chim kéo to ra, tay của các cô gái vươn vào trong, lôi Gia Cát Văn ra ngoài.

“Á! A a... A...” Gia Cát Văn phát ra tiếng hét sợ hãi vô nghĩa.

Tôi cũng theo đó mà bay ra.

Những cô gái kia lôi Gia Cát Văn, nhưng không có giết chết ông ta ngay lập tức. Tôi không rõ rốt cuộc họ muốn làm gì.

Nhìn xung quanh, trên núi còn có rất nhiều bóng hình của các cô gái mặt chim, những người bị đâm chết trước đó cũng không có biến mất.

Gia Cát Văn tuyệt đối không hề vẽ tác phẩm “Người Yêu Của Tôi” nhiều đến vậy.

Tôi nghĩ ngợi, vừa ngẩng đầu liền thấy một cái bóng trên đỉnh núi, lập tức giật cả mình.

Nhìn hình dáng, cái bóng kia hẳn là những con quái vật chim hung dữ. Bọn chúng cao ngạo lạnh lùng, nhìn xuống sự việc đang phát sinh bên dưới.

“Bọn mi... rốt cuộc muốn cái gì?” Tôi nhìn những cô gái mặt chim kia, không tự chủ mà thốt ra câu hỏi.

Những cô gái ngừng lại động tác, giống như là bị thứ gì đó làm cho đứng im.

Gia Cát Văn vô thức giãy dụa, đợi ông ta phản ứng lại thì bắt đầu sợ hãi nhìn các cô gái ở xung quanh, ông ta dùng cả tay lẫn chân để bò trên mặt đất.

Những cô gái kia quay đầu, nhìn chằm chằm Gia Cát Văn.

Gia Cát Văn lần nữa cứng đờ người.

Ông ta dừng lại thì những cô gái kia cũng dừng lại động tác.

Sau mấy lần lặp đi lặp lại như vậy, Gia Cát Văn liều mạng chạy khỏi các cô gái, chạy tới chỗ không có những cô gái đó.

Trên núi có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông ta.

Gia Cát Văn hoảng sợ chạy nhanh. Trạng thái hồn ma theo lúc còn trẻ ở trong vụ tai nạn biến thành vẻ mặt già nua lúc chết kia.

Ông ta dần dần chạy không nổi nữa, máu và mồ hôi trên mặt đều đã khô hết.

Ông ta quỳ trên mặt đất, nhìn rừng núi xung quanh cầu khẩn, “Tha cho tôi đi, cầu xin cô tha cho tôi!”

Ngoại trừ âm thanh của Gia Cát Văn, toàn bộ con đường đều lặng như tờ.