Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 481: Người yêu của tôi (1)




Tôi có chút không khống chế được cảm xúc hỗn loạn của bản thân.

Bởi vì tôi nhìn thấy chữ ký trên bức tranh sơn dầu treo trên tường, nét bút nhạt màu và rất ngoáy, nhưng sau khi nhìn thấy cái bảng tên trên giường bệnh, tôi đối chiếu chúng với nhau.

Gia Cát Văn, ông lão này tên là Gia Cát Văn, chữ ký trên bức tranh chính là hai chữ Gia Cát.

Có lẽ ông ta chỉ là một người hoạ sĩ, sáng tạo ra những khung cảnh trong tranh kia, vẽ nên những bức tranh xinh đẹp.

Cũng giống như bản thể của “trò chơi” vậy, đây chẳng qua chỉ là một tác phẩm giải trí mà các nhóm lập trình viên, các công ty tạo ra mà thôi, bọn họ cũng không muốn lợi dụng trò chơi để tiến hành giết người.

Gia Cát Văn có lẽ cũng không chú ý đến điểm này, ông ta là vô tội.

Nhưng toàn bộ những tác phẩm của ông ta đích thực đều biến thành quái vật.

Tôi nhất thời không biết phải làm sao.

Sức khoẻ của Gia Cát Văn đang dần yếu đi.

Cho dù tôi không biết nhiều về y học, nhưng khi nhìn thấy chỉ số nhịp tim và huyết áp thấp hơn hẳn người bình thường kia thì tôi cũng có thể đoán ra được rằng thân thể của Gia Cát Văn đang xảy ra vấn đề.

Tích tích tích tích...

Máy móc hiểu rõ về tình huống của Gia Cát Văn hơn tôi, nó phát ra âm thanh cảnh báo.

Con quái vật đầu chim đang ngồi bên giường bỗng đứng dậy, sợ hãi không biết phải làm sao.

Gia Cát Văn sắp phải chết rồi ư?

Nếu như ông ta chết rồi, những con quái vật này sẽ biến mất luôn hay là vẫn tiếp tục tồn tại?

Tôi suy nghĩ linh tinh, ngập ngừng không quyết định được.

Gia Cát Văn không giống như Sở Nhuận, hay Tiêu Thiên Tứ, hoặc Lư Mạn Ninh. Ông ta vẫn là một người còn sống và có lẽ ông ta là một người vô tội...

Con quái vật đầu chim kia phát ra những tiếng kêu thê lương.

Bác sĩ y tá xông vào phòng bệnh, hình như bọn họ không nhìn thấy con quái vật đầu chim kia mà bắt đầu tiến hành cấp cứu cho Gia Cát Văn.

Tôi cảm nhận được có một luồng âm khí đột nhiên xuất hiện trong phòng.

Một giây sau thì tôi bỗng nhìn thấy hồn ma của Gia Cát Văn đang ngồi dậy. Hồn ma đó thoát ra khỏi thân xác, sau đó bước xuống giường, lướt qua bác sĩ và y tá.

Tôi bỗng cảm thấy căng thẳng.

Con quái vật đầu chim kia hình như cũng nhìn thấy được hồn ma của Gia Cát Văn, vội vàng chạy đến định ngăn cản hồn ma đó rời khỏi đây.

Vẻ mặt Gia Cát Văn trống rỗng, né con quái vật đầu chim ra, tiếp tục bước ra ngoài. Quái vật đầu chim lại tiến lên ngăn cản, ông ta liền giống như AI* trong những trò chơi trên máy tính vậy, ngơ ngác xoay vòng vòng tại chỗ.

* Trí thông minh nhân tạo

Quái vật đầu chim giơ cánh tay mọc đầy lông của cô ta ra để đẩy Gia Cát Văn, muốn đẩy hồn ma của ông ta quay trở lại vào trong thân xác.

Hồn ma của Gia Cát Văn đột nhiên trở nên trong suốt.

Hơn nữa theo thời gian dần trôi thì hồn ma của ông ta càng ngày càng trở nên trong suốt hơn.

Quái vật đầu chim thu tay về, giống như những con động vật nhỏ đáng thương nhìn về phía Gia Cát Văn với ánh mắt sợ hãi, bất an.

Không còn ai ngăn cản nữa, Gia Cát Văn lách qua người con quái vật đầu chim, tiếp tục bước về phía trước.

Tôi nhớ tới đoạn video trong tập hồ sơ của Thanh Diệp, nhớ đến Chủ nhiệm Chu.

Lúc này Gia Cát Văn cũng giống như những người chết bình thường khác, sau khi chết thì phải xuống Địa Phủ báo danh.

Không có Quỷ Sai dẫn đường nhưng Gia Cát Văn hẳn là phải đi đến Địa Phủ, sau đó...

Đầu thai!

Cái từ “đầu thai” mà Huyền Thanh Chân Nhân từng nói qua!

“... Bây giờ là 11 giờ 38 phút ngày 24 tháng 1 năm 2023...”

Bác sĩ y tá đã ngừng lại việc cấp cứu, đang định tuyên bố rằng Gia Cát Văn đã tử vong.

11 giờ trưa ngày 24 tháng 1 năm 2023 chính là cái ngày mà tôi đi vào cảnh mộng, khoảng mười mấy phút trước khi Huyền Thanh Chân Nhân bước vào trong khách sạn để phá giải trận pháp.

Tôi quay đầu nhìn về phía Gia Cát Văn, ông ta đang bước ra ngoài.

Đầu thai!

Gia Cát Văn chết ngay lúc này, sau đó liền nhanh chóng đi đầu thai. Cho nên, Huyền Thanh Chân Nhân không có cách nào! Ông ấy không có cách nào hoàn thành được yêu cầu của những con quái vật đầu chim kia. Ông ấy căn bản không có cách nào tìm được hồn ma của Gia Cát Văn!

Nếu tôi bỏ lỡ cơ hội lần này thì liệu còn có thể nằm mơ thấy Gia Cát Văn thêm một lần nào nữa để rồi làm thay đổi được cục diện khó khăn không? Ít nhất tôi phải để Gia Cát Văn sống lâu thêm một chút, sống đến cái lúc Huyền Thanh Chân Nhân giải quyết xong chuyện cái bát sứ...

Tôi cắn chặt răng, dứt bỏ hết những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, xông thẳng về phía Gia Cát Văn.

Tay của tôi bắt lấy cơ thể Gia Cát Văn, đang muốn nghịch chuyển thời gian thì bỗng nhiên có tiếng chim gào thét vang lên ngay sau lưng tôi.

Tôi giật mình, quay đầu liền nhìn thấy con quái vật đầu chim hung ác kia đang lao tới.

Tôi đã bị nó phát hiện!

Tôi cảm thấy rất sợ hãi.

Động tác của nó quá nhanh, tôi căn bản không kịp né ra!

Ngay vào lúc cái mỏ chim sắp đâm xuống cơ thể thì đột nhiên tôi cảm thấy cảnh vật xung quanh lại có sự thay đổi.

Những làn gió tươi mát, ánh mặt trời ấm áp, tiếng chim hót líu lo, tôi không còn nghe thấy tiếng xé gió ngập tràn sát khí kia nữa.

Tôi nhìn thấy một rừng cây, cũng nhìn thấy có những con chim bay ra từ trong rừng.

Trên bãi đất trống có cắm mấy cái giá gỗ, trên đó đã đóng sẵn những cái rãnh đựng thức ăn cho chim. Những con chim kia bay đến đậu trên giá gỗ, mổ thức ăn trong đó. Kích thước, hình dáng của chúng nó đều không giống nhau, không phải cùng một loài chim.

Có những con chim rất gan dạ, bay thẳng về phía tôi, đậu trên đùi của tôi, đưa đầu cọ cọ vào quần áo của tôi.

Một bàn tay vươn ra vuốt ve đầu chim, chúng nó cảm thấy rất thoải mái, phát ra những tiếng kêu cúc cu.

Bàn tay ấy rất già nua, có nhiều nếp nhăn và những sợi gân xanh xấu xí trồi lên trên da, đốt ngón tay cũng có chút dị dạng.

Tôi ý thức được, đây không phải tay của tôi, cũng không phải cơ thể của tôi.

Tôi bay lên, nhìn thấy Gia Cát Văn.

Gia Cát Văn mặc đồ lao động, chiếc quần bò ống rộng bị mài mòn thành những đường trắng. Ông ta ngồi trên xích đu, chơi đùa với chim nhỏ, khuôn mặt hiền lành ôn hòa, khác với vẻ mặt già nua lúc sắp chết mà tôi vừa nhìn thấy.

Sau lưng của ông ta là một căn nhà gỗ nhỏ, chắc đã được xây từ nhiều năm trước rồi, trông không lớn lắm, trang trí bình thường, không giống những căn biệt thự nghỉ dưỡng được trang hoàng lộng lẫy.

Bỗng có tiếng kêu của loài chim săn mồi vang lên sau nhà.

Những con chim nhỏ cất cánh bay lên, tản ra tứ phía.

Gia Cát Văn nhìn theo những con chim kia, sau đó từ từ đứng dậy, bước vào trong nhà gỗ nhỏ.

Tôi bay theo vào, nhìn thấy những bức tranh sơn dầu trong nhà. Những bức tranh này bị chất đống dưới đất, còn chưa được đóng khung. Nội dung của những bức tranh này ngoại trừ loại khung cảnh tĩnh mịch ra thì một loại khác chính là vẽ bóng lưng của một thiếu nữ nào đó. Cô gái mặc những bộ trang phục khác nhau nhưng đều quay lưng về phía trước, không để lộ gương mặt.

Gia Cát Văn đi ngang qua phòng khách, bước vào trong nhà bếp, rồi xuyên qua đó đi ra đằng sau nhà.

Phía sau căn nhà gỗ là một cái sân rất rộng, cũng có cắm những cái giá gỗ, còn nuôi thỏ và gà vịt nữa.

Tiếng kêu của chim ưng khiến cho những con động vật nhỏ này thấp thỏm lo âu, trốn vào trong ổ.

Gia Cát Văn khom người xuống, đưa tay vào trong chuồng thỏ bắt lấy một con thỏ trắng to.

Lúc này bỗng xuất hiện một bóng đen, thứ đó đáp xuống đậu trên giá gỗ. Đó là một con chim ưng, vẻ mặt sắc bén, lộ ra hơi thở hung mãnh.

Gia Cát Văn cười cười, đem trong con thỏ trên tay vứt cho con chim ưng kia.

Con thỏ bay lên không trung, chưa kịp rơi xuống đất đã bị móng vuốt con chim ưng đó chộp lấy. Móng vuốt sắc bén đâm xuyên qua da thịt con thỏ, máu chảy lênh láng.

Con chim ưng đáp xuống đất, giẫm lên trên người con thỏ còn đang cố giãy giụa kia, chiếc mỏ sắc nhọn nhanh chóng lột từng thớ da thịt trên người con thỏ.

Gia Cát Văn vừa xem vừa cười ha hả, giống như đang nhìn cháu của mình say sưa ăn món ngon gì đó vậy. Ông ta đứng trong chốc lát, sau đó ngồi trên cái ghế dựa trong sân, nhìn con chim ưng, rồi lại nhìn lên bầu trời và cây cối.

Đợi sau khi chim ưng đã ăn hết con thỏ đó, nó vỗ cánh, đậu trên thành ghế. Gia Cát Văn đưa tay sờ đầu nó, như là đang vuốt ve một con chim nhỏ nhắn đáng yêu.

“Chim nhỏ... Chim sơn ca nhỏ...” Gia Cát Văn tự lẩm bẩm.

Con chim ưng nhìn Gia Cát Văn chằm chằm, giống như đang nghe ông ta nói chuyện vậy.

Tôi nhìn xung quanh, không thấy có cô gái đầu chim nào. Vào lúc này, những con quái vật kia còn chưa xuất hiện sao? Có phải nên tranh thủ lúc này... Tôi do dự nhìn về phía Gia Cát Văn.

Cảnh vật xung quanh mờ mờ ảo ảo giống như là bị phủ một tầng lụa mỏng, lại cũng giống như mặt nước bị gió thổi mơn man.

Mấy giây sau, tất cả cảnh vật trở lại rõ ràng.

Lúc này tôi đang ở trong nhà, ngồi trước cái bảng vẽ.

Một cánh tay khoẻ khoắn nắm lấy cây bút vẽ, tô tô vẽ vẽ trên tấm vải tranh sơn dầu.

Tôi chuyển động thân thể, nhìn thấy Gia Cát Văn thời còn trẻ, dáng vẻ khoảng ba mươi bốn mươi tuổi. So với bộ dạng lúc về già của ông ta thì lúc này khuôn mặt ông ta có thêm một loại bệnh trạng điên cuồng, ngang bướng.

Xung quanh đó cũng có rất nhiều những bức tranh đã được vẽ xong, không phải là vẽ khung cảnh thanh bình hay bóng lưng của một cô gái, mà là vẽ đường nét khuôn mặt của một cô gái, chỉ có đường nét thôi chứ chưa vẽ rõ mặt.

“Á á á!” Gia Cát Văn đột nhiên ném bút và bảng vẽ xuống đất.

“Chim oanh... Sơn ca... Vân tước... Không đúng, không đúng...” Ông ta ôm đầu, bắt đầu đau khổ rên rỉ.