Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 454: Mã số 050 - Con đường dài bất tận (1)




Song, sự hoảng loạn sợ hãi ấy của Tí Còi ngoài việc gia tăng thêm áp lực cho bản thân, thì cũng không mang đến hậu quả nào khác cả. Cậu ta ở nhà vẫn rất tốt, người nhà trên tầng của cậu ta vẫn ổn vô cùng, không có xảy ra sự kiện quái dị gì nào.

Giấc mơ của tôi cũng kết thúc tại đây. Ngoại trừ hai người Viên Khang và Vệ Tiểu Trung, tôi cũng không còn mơ thấy nạn nhân chết thứ hai kia nữa.

Nguyên nhân có lẽ là do tôi chưa từng gặp qua người đó.

Vài ngày sau, bên phía cảnh sát tuyên bố kết thúc điều tra cả ba vụ án kia, công bố một số đoạn video và lời khai của nhân chứng, chứng thực ba người này đều là tự sát, không phải bị người khác giết hại.

Những cuộc thảo luận trên mạng diễn ra càng lúc càng sôi nổi. Số lượng những người cho rằng đây là một kế hoạch giết người trở nên ít hơn, phần lớn mọi người đều cảm thấy đây là một hiện tượng quái dị. Những câu chuyện quái dị ở thành phố chưa bao giờ thiếu người xem cả, thường sẽ ở một góc nào đó lại nghe thấy người ta kể lại.

“Liệu có cần bọn anh đi đến hiện trường xem sao không?” Gã Béo hỏi Trần Hiểu Khâu.

“Trong lúc nằm mơ, Lâm Kỳ đã đến đó xem qua hiện trường vụ án rồi, không cần phải đi đến đó nữa đâu.” Trần Hiểu Khâu lắc đầu rồi nói tiếp: “Lưu Hướng Tiền đã quyết định sẽ đóng cửa khách sạn đó, toàn bộ nhân viên làm việc trong khách sạn đều sẽ phải nghỉ việc hết. Tiếp theo bên phía cảnh sát cũng sẽ cử thêm người đến phong toả khách sạn, có lẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu.”

Ngay cả bản thân Trần Hiểu Khâu nói lời này cũng không hề tự tin. Nhưng chuyện này, Lưu Hướng Tiền, bên phía cảnh sát và chính phủ đã đưa ra quyết định như vậy thì chắc chắn không thể thay đổi được nữa rồi.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít. Nói thật thì tôi không muốn đến khách sạn đó một lần nào nữa, cái loại cảm giác khó chịu như có hàng ngàn cây kim đâm vào sau lưng đó khiến tôi sởn cả da gà. Quan trọng nhất là, tôi cảm thấy thứ này có lẽ còn nguy hiểm hơn cả “trò chơi”. “Trò chơi” không hề che đậy ác ý của bản thân, còn thứ này thì lại núp ở một chỗ nào đó, dụ người ta vào trong khách sạn, sau đó không âm thanh không tiếng động mà giết chết nạn nhân. Những nạn nhân kia đều giống như bị thôi miên vậy, căn bản là không có cảm giác gì với cái chết của chính mình.

Điều này có chút giống với sự kiện “Giao hàng mỗi ngày”, tôi càng nghĩ lại càng thấy nguy hiểm.

Tôi cảm thấy may vì Trần Dật Hàm không có ép buộc chúng tôi phải đến đó để hỗ trợ điều tra.

Nói cho cùng thì tôi vẫn rất sợ chết, cũng không muốn phải bỏ mạng oan uổng vì một người lạ.

***

Mã số sự kiện: 050

Tên sự kiện: Con đường dài bất tận

Người uỷ thác: Nhậm Tì

Giới tính: Nam

Tuổi: 27

Nghề nghiệp: Nhân viên văn phòng

Quan hệ gia đình: Bố mẹ

Địa chỉ liên lạc: Phòng xxx số nhà xxx, Di Hinh Uyển, thành phố Dân Khánh.

Điện thoại liên lạc: 187xxxxxxx

Diễn biến sự kiện:

Ngày 21 tháng 7 năm 2008, người uỷ thác lần đầu đến. File ghi âm 05020080721.wav.

“Chào anh Nhậm.”

“... Chào... chào các anh...”

“Anh có thể kể cho chúng tôi nghe anh đã gặp phải những chuyện gì không?”

“Được... được... Vào khoảng tuần trước, tôi có làm tăng ca. Sau khi làm xong việc thì tôi lái xe đi về. Lúc đó trên đường không có một bóng người nào cả, tôi cứ lái xe chạy thẳng về phía trước... Con đường đó... rất dài, dài vô cùng, chạy mãi mà vẫn chưa tới đầu đường. Cảnh vật xung quanh lặp lại một cách liên tục, nào là cột đèn đường, dải cây xanh ven đường, rồi còn có toà chung cư ở ven đường nữa… Thế mà toàn bộ những căn nhà trong toà chung cư đó đều không có sáng đèn. Tôi lái một lúc liền cảm thấy có chút không đúng lắm, trước đây tôi từng đi trên con đường này nhiều lần nhưng đâu có dài đến như thế. Tôi... Lúc đó tôi cũng đã mệt mỏi lắm rồi, nhìn vào đồng hồ thì phát hiện đã hai tiếng trôi qua, cảm giác mới một lúc mà đã ba giờ rồi. Khi ấy tôi mới cảm thấy có gì đó kì lạ. Cả người tôi cứng đờ, không dám dừng xe, cũng không dám quay đầu xe lại. Sau đó tôi lại đi thêm khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa nhưng vẫn chưa thấy đầu đường đâu. Tôi chưa có đổ đầy bình xăng nên đến khoảng bốn giờ thì hết xăng rồi. Chiếc xe dừng ngay giữa lòng đường, tôi cũng không dám xuống xe... Lúc đó xung quanh một chút tiếng động cũng không có, thật đấy, chính là cái kiểu “tĩnh lặng như tờ”, thật sự rất yên tĩnh. Tôi... Tôi quá sợ hãi... Đầu óc tôi lúc đó trống rỗng, tôi cũng không biết rốt cuộc mình đã ngồi trong xe bao lâu. Đợi đến lúc tôi tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng có người đang gõ cửa kính xe ô tô, là cảnh sát. Xe của tôi lúc ấy không phải dừng ngay giữa con đường đó, mà là đang dừng ở ngay ngã tư, ngay giữa ngã tư luôn. Người cảnh sát đó gọi tôi xuống xe, hỏi tôi xảy ra chuyện gì nhưng ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết nữa.”

“Trước đó anh có uống rượu bia rồi lái xe không?”

“Không có, không có! Hoàn toàn không có! Tôi làm tăng ca đã cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng cũng không thể mệt đến trình độ đó được. Tôi... Tôi cũng đã từng nghi ngờ mình lái xe giữa chừng rồi ngủ gục. Nhưng con đường đó cũng không đúng. Tôi vốn đang đi trên đường Tam Hà, nhưng khi tỉnh lại thì phát hiện xe đang dừng ở ngay giữa ngã tư đường Cửu Giang và đường Vĩnh Ninh, đường Tam Hà và ngã tư Cửu Giang – Vĩnh Ninh cách nhau vài km, còn phải qua mấy cái ngã rẽ mới tới nơi cơ. Nếu tôi ngủ gục thì không thể nào lái xe chạy đến đó được chứ!”

“Vậy anh có bị bệnh mộng du hay những căn bệnh tương tự như vậy không?”

“Không có.”

“Vậy trước khi xảy ra chuyện này, anh đã làm những việc gì?”

“Thì tăng ca, đi làm bình thường, trước đây chưa từng xảy ra những chuyện kì lạ như vậy. Ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, tôi lại không làm gì cả... Tôi còn đi đến chùa để thắp hương, vài ngày sau đó cũng không dám lái xe nữa. Nhưng hôm qua...”

“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

“Hôm qua tôi ngồi xe buýt về nhà, cũng làm tăng ca, khoảng hơn chín giờ tôi mới tan làm, lên xe buýt về nhà. Lúc đó... Lúc đó trên xe buýt không có một bóng người nào cả. Tôi cũng không cảnh giác, vì đây đã là trạm cuối cùng, có thể là không có ai nữa... Chiếc xe buýt đó chạy thẳng mãi... Thật sự là cứ chạy thẳng mãi, không hề rẽ trái hay phải gì cả, cứ thế đi được khoảng mười mấy phút đều không hề thấy có ngã rẽ, cảnh vật xung quanh được lặp lại liên tục. Lần này tôi dám chắc là cảnh vật xung quanh được lặp lại, dọc đường có một toà nhà văn phòng, tôi nhìn thấy toà nhà đó tận hai lần! Tôi bị doạ sợ. Tôi thật sự đã bị doạ cho sợ chết khiếp. Tôi cũng không có để ý bác tài xế lái xe đó lên xe từ lúc nào, ông ta ngồi ở phía trước, bị cái ghế che lại, tôi cũng không nhìn thấy ông ta. Tôi rút điện thoại ra nhưng điện thoại lại hết pin. Lúc tan ca, tôi nhìn thấy điện thoại còn tận 50% pin mà! Chiếc xe buýt đó cứ đi mãi như vậy, đi thêm khoảng nửa tiếng đồng hồ. Tôi nhìn đồng hồ hiển thị trên xe là đã đi thêm khoảng nửa tiếng nữa rồi, sau đó còn nhìn thấy toà nhà văn phòng kia thêm vài lần. Toà nhà văn phòng ấy cũng không có sáng đèn. Còn nữa, những cửa tiệm dọc đường đều đóng cửa hết, không có một bóng người nào cả. Tôi nhìn một lúc lâu mới phát hiện không có người ngồi trên ghế lái điều khiển xe. Tôi cũng không biết là do lúc ban đầu đã không có ai hay là do tài xế đã biến mất. Nhưng chiếc xe buýt vẫn còn đang chạy! Tốc độ không thay đổi, vẫn cứ chạy thẳng! Tôi sợ đến nỗi nhắm chặt mắt lại, không ngừng niệm a di đà phật. Sau đó, lại là khi trời sáng, tôi cảm thấy có người đang đẩy tôi, còn gọi nữa. Lại là một người cảnh sát, ngoài ra còn có người của bên công ty xe buýt. Bọn họ nói tôi trộm xe rồi chạy trốn. Xe buýt cũng dừng giữa ngã tư, nhưng không phải là ngã tư lần trước, là ngã tư giữa đường Bạch Dương và đường Trường Trung. Còn tối hôm trước thì xe chạy trên đường Cẩm Tú, khoảng cách giữa ngã tư này và đường Cẩm Tú cũng khá xa. Lần này tôi có xem qua video của camera giám sát. Camera giám sát trong xe không bật, cảnh sát cho tôi xem đoạn video ở camera dọc đường, chính là cảnh tôi lên xe ở trạm cuối. Sau đó xe chạy đi, chạy đến đường Cẩm Tú, xe đi vào điểm mù của camera thì không còn nhìn thấy nữa. Bọn họ phải điều tra rất lâu mới tìm được tôi vào sáng sớm hôm đó.”

“Sau khi tìm được anh, bọn họ có so sánh với camera giám sát để xác nhận đường đi xe của anh không?”

“Không có, họ mắng tôi một trận, còn bị phạt tiền nữa. Tôi cũng không dám nói ra... Tôi sợ bọn họ xem lại video giám sát thì phát hiện tôi...”

“Trước khi xảy ra hai chuyện này, anh đã từng làm những việc gì?”

“Thì tôi chỉ làm tăng ca thôi... Không còn chuyện gì khác nữa.”

“Công việc của anh là gì?”

“Làm tiêu thụ, thay mặt cho mấy nhãn hàng của công ty nước ngoài thúc đẩy tiêu thụ ở thành phố Dân Khánh, công việc của tôi là làm giấy phép, văn kiện, ghé qua siêu thị, kho hàng v.v. Gần đây tôi mới nhận thêm một hợp đồng mới nên công việc hơi bận.”

“Anh thường tiếp thu những mặt hàng có nội dung như thế nào?”

“À... Ý anh là nghi ngờ... Nhưng công ty đó cũng không có vấn đề gì cả. Đó là công ty thực phẩm Gia Gia ở Hoa Trung, chuyên bán quà vặt, cũng đã kinh doanh được nhiều năm rồi.”

“Vậy thì những cửa hàng, siêu thị mà anh từng liên lạc thì sao?”

“Cái này... Đều đã hợp tác với nhau từ rất lâu rồi... Cũng chẳng phải chỉ có một mình tôi tăng ca, những người khác cũng đâu có bị gì.”

“Nếu như anh chỉ nghĩ ra được điểm chung giữa những chuyện này là việc tăng ca, vậy thì chúng tôi phải điều tra một chút về công việc của anh. Nếu được thì làm phiền anh liệt kê thật chi tiết danh sách những nội dung công việc gần đây và cả những người mà anh đã tiếp xúc gần đây cho chúng tôi. Ngoài ra, trước khi anh gặp phải những chuyện kì lạ này lần đầu thì anh có gặp qua những chuyện gì khả nghi không? Có thể là vài hôm trước đó, hoặc là mười mấy ngày trước, vài tháng trước.”

“Tôi nghĩ không ra... Tôi thật sự không nghĩ ra mình có làm gì.”