Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 447: Cái xác dưới chân ngựa




Vụ án người bị xiên dọc trên giàn giáo chết ngay tại chỗ ở khách sạn Tuấn Ly còn chưa được điều ra rõ ràng, thì khoảng một tuần sau, tại hiện trường đang bị phong tỏa lại xuất hiện thêm một người chết nữa.

Sự việc xảy ra vào khoảng hơn ba giờ sáng ngày hôm nay, một người quản lí của khách sạn Tuấn Ly đang lúc khuya khoắt lại âm thầm đi vào bên trong khách sạn và rồi chết ngay ở sảnh lớn.

Mà kiểu chết của ông ta vô cùng đáng sợ.

Sảnh lớn của khách sạn rất bề thế, cao ba tầng, tầng 1 và tầng 2 là hệ thống nhà ăn và quầy bar, từ cổng chính đi vào thì có thể nhìn thấy đèn treo pha lê rũ xuống từ trần nhà, và một dãy hành lang uốn khúc từ tầng 2 đến tầng 3. Ngay trung tâm của sảnh lớn thiết kế một suối phun, có các bức tượng điêu khắc loại trang trí trong nhà và tượng một con tuấn mã đang giơ chân trước lên.

Người quản lí chết ngay dưới chân con ngựa ấy.

“Như thế nào gọi là chết dưới chân con ngựa nhỉ?” Gã Béo thắc mắc hỏi.

“Bị xiên chết ở đó chăng?” Quách Ngọc Khiết đoán.

“Chân ngựa chắc không nhọn đâu nhỉ? Làm sao mà xiên chết được? Nếu như thế thì rõ ràng là bị mưu sát.” Tí Còi nói.

Trần Hiểu Khâu giải đáp nghi vấn này: “Không phải bị xiên chết, mà là bị giẫm chết.”

“Hả?”

Cả bốn người chúng tôi đều có chút không hiểu.

“Bức tượng đó bị rơi xuống.” Trần Hiểu Khâu nâng cánh tay lên, khuỷu tay thành một góc vuông, rồi cẳng tay từ một góc 45 độ nghiêng xuống xoạt một phát, trở thành một mặt phẳng.

Lúc tôi nhìn bàn tay của Trần Hiểu Khâu đập xuống, vẫn có thể cảm nhận được luồng gió sượt ngang qua má.

“Vậy là… ông ta bị đè chết hả?” Tí Còi ngơ ngác hỏi.

“Đúng. Hơn nữa còn duy trì trong trạng thái đó mãi cho đến sáng rồi mới bị người ta phát hiện.” Trần Hiểu Khâu thả tay xuống, “Cái chân trước của bức tượng đó đổ xuống, có lẽ còn không thể đứng vững chứ đừng nói bên dưới còn chèn thêm một con người.”

“Thế còn chân sau đâu? Chân ngựa phía sau của bức tượng đó chắc là được làm cố định chứ?” Tôi hỏi.

“Nứt ra luôn rồi. Chân ngựa và cả cái bệ đều trực tiếp bị nứt ra, miệng vết nứt bằng phẳng, xung quanh cũng không có vết tích gì cả.” Trần Hiểu Khâu nói, “Đây là hai điểm nghi vấn mà vừa đến hiện trường đã phát hiện ra được, những điểm khác thì cần phải điều tra thêm.”

“Thế chúng ta vẫn không thể đến hiện trường được à?” Gã Béo hỏi một câu.

Trần Hiểu Khâu gật đầu.

Liên tiếp hai vụ án mạng xảy ra, khách sạn Tuấn Ly chắc chắn sẽ tiếp tục bị phong tỏa, những người vô can như chúng tôi hiển nhiên là không có cơ hội tiếp cận rồi.

Có lẽ hiện tại cảnh sát phong tỏa còn gắt gao hơn nữa.

Không ít người đã tận mắt chứng kiến “vụ án tự sát trên giàn giáo”, bình thường sau khi quá trình điều tra hoàn tất thì sẽ kết án, và tiếp tục thực hiện việc thi công trên đường Tân Giang. Nếu không phải là vì có vài vấn đề không thể nào giải thích, cùng bao nhiêu thuyết âm mưu và những kẻ xưng danh trinh thám liên tục xuất hiện không ngớt trên mạng; đồng thời chính phủ cũng phải chịu sức ép từ phía dư luận này nọ, thì hiện trường bị phong đã được giải phóng từ lâu rồi. Nếu như vậy, người quản lý đó e rằng sẽ không phải vào canh ba nửa đêm khuya khoắt mà lẻn vào khách sạn rồi chết một cách không ai hay biết như thế, mà có lẽ là giữa ban ngày ban mặt, dưới ánh nhìn trân trân của đám đông xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, cũng giống như “vụ án tự sát trên giàn giáo kia” kia vậy.

Một lần có thể là trùng hợp, nhưng hai lần thì rất khó nói là trùng hợp được nữa.

Hiện tại cảnh sát nếu muốn kết án cũng khó lòng làm được.

“Chú út của em định làm gì?” Tí Còi hỏi.

Vụ án này thì người bình thường có lẽ sẽ không thể nào điều tra ra được.

“Chú ấy định ghi âm, rồi đến nhờ Cổ Mạch nghe thử.” Trần Hiểu Khâu nói.

“Không có camera giám sát sao?” Gã Béo hỏi.

Khách sạn thông thường đều sẽ có camera giám sát.

“Sau khi có lệnh phong tỏa thì khách sạn đã đình chỉ kinh doanh hoàn toàn.” Trần Hiểu Khâu trả lời, “Vả lại cho dù là có đi chăng nữa, thì cũng đã bị xem là vật chứng đem đi lưu trữ rồi, trước khi kết án thì sẽ không được lấy ra.”

Người nhân viên trong vụ án tự sát trên giàn giáo lúc trước có bị camera giám sát quay phải, nhưng chỉ có Trần Dật Hàm là xem được, còn mấy người chúng tôi thì không có cơ hội đó.

Trần Dật Hàm ngay tối hôm ấy liền đến tìm Cổ Mạch, mấy người chúng tôi cũng được gọi đến.

Cổ Mạch đeo tai nghe, vừa nghe âm thanh vừa kinh ngạc nói: “Anh dùng cái gì thu lại vậy? Chất lượng âm thanh rất tốt đấy…”

Sau đó Cổ Mạch cũng chẳng nói thêm gì nữa, nghiêm túc mà lắng nghe nội dung ghi âm.

Mấy người chúng tôi không dám làm ồn, ngồi im phăng phắc.

Nam Cung Diệu ngược lại rất thả lỏng, đang ngồi bên cạnh mở ipad xem cái gì đó, một chút cũng không hề để tâm đến chuyện này.

Qua một lát, Cổ Mạch tháo tai nghe xuống, thanh tiến trình phát trên laptop cũng đã chạy đến điểm cuối cùng.

“Thế nào?” Quách Ngọc Khiết không chờ được mà hỏi.

“Không nghe thấy gì cả.” Cổ Mạch xua tay ra vẻ lực bất tòng tâm.

Chân mày Trần Dật Hàm chau lại.

“Nói như vậy thì vẫn cần phải đến hiện trường xem thử thôi.” Gã Béo nói.

“Xem rồi thì sao? Hy vọng chú em này thấy được ma, rồi sau đó có thể tiêu diệt nó à?” Cổ Mạch chỉ về phía tôi.

Tôi nghi hoặc mà nhìn Cổ Mạch, “Dù sao cũng phải có cách gì đó chứ… Có thể xác nhận một chút cũng tốt.”

Tôi cũng không dám cam đoan rằng mình có thể giải quyết được vụ này.

“Cái thứ ở chỗ đó không phải là ma.” Nam Cung Diệu bất ngờ lên tiếng.

“Không phải ma thì là gì?” Quách Ngọc Khiết vội hỏi.

“Là một loại pháp thuật gì đó.” Nam Cung Diệu sờ lên cặp kính, “Khách sạn Tuấn Ly chắc là lúc khai trương đã bố trí gì đó. À… Có lẽ là một trận đồ phong thủy.”

Tôi có chút kinh ngạc.

“Thế bây giờ là đang xảy ra chuyện gì?” Tí Còi hỏi, “Hay là do nền móng được nâng cao nên khiến cho trận phong thủy đó bị hư hại? Thi công còn chưa bắt đầu mà?”

“Chuyện này thì tôi không biết.” Nam Cung Diệu lại cúi đầu xuống nhìn ipad, “Tôi chỉ có thể xác định được, khách sạn Tuấn Ly tôi nhìn thấy trước đây và trên thời sự trong tivi thời gian này đã không còn giống nhau nữa. Cái trận đồ đó đã thay đổi rồi.”

“Anh có cách giải quyết nào không?” Trần Dật Hàm hỏi.

Nam Cung Diệu lắc đầu.

“Linh khá am hiểu về chuyện này, lão Đạo cũng biết. Còn chúng tôi thì không rành về mấy thứ này.” Cổ Mạch tắt màn hình trên laptop.

Tí Còi ngay lập tức liền nhìn qua tôi.

“Làm sao?” Tôi nhếch khóe môi, “Hay là để tôi về nhà lật bản hồ sơ Ngô Linh mất tích ra, xem xem có thể cứu được cô ấy không?”

“Các anh không thể liên hệ được với Huyền Thanh?” Trần Dật Hàm lơ đi đề nghị của tôi.

Kì thực tính khả thi trong đề nghị của tôi không cao.

Cổ Mạch là vừa đúng lúc bị sự kiện ghi chép trong hồ sơ nhốt lại, mà người của Thanh Diệp cố ý lưu lại đoạn ghi âm đó. Chuyện của Nam Cung Diệu thì không có liên hệ lớn lắm với đống hồ sơ. Còn tình huống của Ngô Linh như thế nào, không ai trong chúng tôi rõ ràng cả, và chưa chắc Ngô Linh đã có sự may mắn như của Cổ Mạch khi đó. Không chỉ là tôi may mắn tìm được manh mối của Ngô Linh ở trong tập hồ sơ khi mất tích mà còn cần tôi phải có đủ may mắn để có thể thành công cứu cô ấy ra được. Nam Cung Diệu lần này phải nói là vô cùng nguy hiểm.

Cổ Mạch lắc đầu, “Chỉ có Diệp Thanh mới biết cách liên lạc được với ông ấy. Ngoài ra thì tôi đoán là lão Đạo ấy có lẽ đang đi tránh nguy hiểm rồi.”

“Có ý gì?”

“À, chuyện cây tình nhân lúc trước, lão Đạo vẫn lẩn tránh không xuất hiện đúng không? Cả cái trò chơi kia nữa, thế mà lại còn tìm đến Dân Khánh, đụng phải người của núi Vân Long, rồi giết chết người ta. Lão Đạo chỉ sợ đang trốn tránh cái thứ đó rồi.” Cổ Mạch cười hì hì, “Một ông già mà có thể sống lâu như thế thì biết cách để bảo toàn tính mạng lắm.”

“Cái trò chơi đó không phải đã bị tôi tiêu diệt rồi sao?” Tôi bất giác mà dựng đứng cả lông tơ. Huyền Thanh Chân Nhân mãi vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ là vì tôi chưa tiêu diệt được hoàn toàn cái trò chơi kia?

“Yên tâm, cậu đã tiêu diệt được nó rồi.” Nam Cung Diệu nhìn tôi mỉm cười, “Nhưng Huyền Thanh Chân Nhân chưa chắc đã biết chuyện đó. Ông ấy có thể sẽ còn trốn một thời gian nữa.”

“Lúc Cát Gia Mộc bị tiêu diệt, ông ấy liền ẩn đi một thời gian khá lâu.” Cổ Mạch ưỡn cái eo, “Cho nên nha, các cậu đừng kì vọng vào ông ấy.”

“Thế các anh thì sao?” Trần Hiểu Khâu đột nhiên hỏi.

“Tụi tôi sao cơ?” Cổ Mạch hỏi.

“Các anh tại sao không trốn đi?” Trần Hiểu Khâu hỏi.

Cổ Mạch và Nam Cung Diệu đều khựng lại.

“Nếu nói là cứu người thì lúc các anh tiếp nhận sự ủy thác, kết quả xử lý cũng không hẳn là khiến người ta hài lòng, hơn nữa trong quá trình làm việc còn thường xuyên gặp phải nguy hiểm. Vả lại còn có quan hệ một tầng nào đó với Huyền Thanh Chân Nhân, tại sao các anh vẫn muốn tiếp tục kinh doanh phòng nghiên cứu?” Trần Hiểu Khâu hỏi tiếp.

Cổ Mạch trầm mặc.

Nam Cung Diệu mỉm cười nói, “Có lẽ là vì… không cam tâm.”

Tôi ngơ ngác.

“Tôi từng nghe Linh nói, Huyền Thanh Chân Nhân được sư phụ ông ấy thu dưỡng, cách ông ấy tiếp nhận sự giáo dục cũng là vì trở thành một đạo sĩ chuyên tâm tu hành. Cách suy nghĩ của ông ấy không giống với bọn tôi.” Nam Cung Diệu cười cười, nhìn qua tôi, “Cậu kì thực cũng vậy đúng không? Chuyện của khách sạn Tuấn Ly vốn dĩ không liên quan đến cậu.”

Tôi há hốc mồm.

“Nếu đã nói tới, thì cảnh sát khi tra án cũng đâu nhất thiết phải điều tra cho ra chân tướng.” Nam Cung Diệu xoay qua nhìn Trần Dật Hàm, “Kết quả của vụ án khách sạn Tuấn Ly như thế nào, cũng không có ảnh hưởng lớn lắm đến anh.”

Vẻ mặt của Trần Dật Hàm không có biểu cảm gì đặc biệt.

Tôi trong nhất thời vẫn cảm thấy có một chút không hiểu. Vụ án khách sạn Tuấn Ly ảnh hưởng trực tiếp đến công trình cấp thành phố quan trọng nhất trong lúc này, Trần Dật Hàm đường đường là Cục trưởng Cục Cảnh sát, sao lại không ảnh hưởng gì nhiều?