Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 445: Mã số 090 - Giao hàng mỗi ngày (6)




“Sếp, cái thằng cha này…”

“Đưa cho tôi, đưa đây! Đói... đói quá! Á… á!”

“Có nước không?”

“Hả? Có có! Để tôi rót cho anh.”

Bịch bịch bịch bịch bịch….

“Đói quá… ực… hộc... hộc… cho tôi… tôi muốn, á! Đói..”

Bịch bịch bịch bịch bịch….

“Á! Ưm! Ưm… Phụt! Á…! Ực…”

“Các anh… Các anh là đạo sĩ hả? Lá bùa lúc nãy mà cô ta dùng là gì thế?”

“Là bùa do phòng nghiên cứu chúng tôi chế tạo. Người đó thường đến lúc nào?”

“Ai cơ? À… Buổi trưa, khoảng 12 giờ gì đó, có lẽ là từ 11 đến 12 giờ… Cậu ta, Đổng Phong cậu ta… haizz!”

“Phù phù… hộc hộc…”

“Như thế thì đã khỏi chưa?”

“Tạm thời thì không có vấn đề.”

“Ồ…”

...

“Anh Đổng, anh đã tỉnh chưa?”

“À… hả?…Tôi…”

“Anh Đổng, anh có còn nhớ chuyện đã xảy ra lúc nãy không?”

“… Hả….”

...

Đổng Phong rơi vào trạng thái mất hồn, không có dấu hiệu hồi phục.

Trong di động của Đổng Phong chỉ có nhật kí đặt cơm bình thường.

Ngày 29 tháng 6 năm 2015, tạm thời ở lại nhà của Đổng Phong. File video 09020150629.avi.

Màn hình video được chia làm hai ô, bên trái quay trước cửa nhà, quay cửa ra vào và lối đi. Bên phải là quay phòng ngủ, một người thanh niên trẻ tuổi đang nằm trên giường, vẻ mặt đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Lưu Miểu ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh giường, có lẽ đang trông chừng anh ta.

Màn hình video chỉ còn giữ lại ống kính ở bên phải, đồng thời bắt đầu tua nhanh.

Ngô Linh đi vào, sau khi xem xét tình trạng của thanh niên xong thì dán một là lùa lên trán của anh ta. Lá bùa tự động bốc cháy, nhìn thời gian hiển thị ở góc trên bên trái của màn hình, thì nó đã cháy được hai tiếng đồng hồ rồi. Ngô Linh rời đi lại quay trở về để xem xét tình trạng anh ta lần nữa. Cô ấy và Lưu Miểu nói với nhau gì đó rồi cùng lắc đầu.

Nửa ngày nhanh chóng trôi qua.

Thời gian hiển thị đã đến mốc 11 giờ, lúc này video khôi phục lại tốc độ trình chiếu bình thường.

Người thanh niên không động đậy nằm trên giường bỗng nhiên cứng ngắc mà lật người ngồi dậy.

Lưu Miểu ở bên cạnh cũng lập tức đứng dậy, nhanh chóng đi đến bên cạnh giường.

Nam thanh niên thò tay với lấy chiếc điện thoại di động trên tủ ở ngay đầu giường. Do vấn đề góc quay của camera giám sát đã bị khuất, nên không thể nhìn thấy được màn hình của điện thoại.

Lưu Miểu kêu lên một tiếng: “Đổng Phong!”

Người thanh niên không có một chút phản ứng nào.

Diệp Thanh và Ngô Linh đi vào phòng ngủ.

Lưu Miểu quay đầu lại nói, “Anh ta đang đặt cơm.”

Diệp Thanh trực tiếp đi tới, đưa tay muốn giật lấy chiếc điện thoại.

Nam thanh niên đang đờ đẫn thình lình bật dậy, điên cuồng muốn chặn lại.

Lưu Miểu rất nhẹ nhàng mà đem hai tay anh ta vặn ra sau lưng, đè ở trên giường.

“Á! Trả tôi! Tôi muốn ăn, tôi muốn ăn! Đưa đây! Trả cho tôi!” Người thanh niên phẫn nộ gào lên.

Lưu Miểu dùng đầu gối đè chặt trên lưng của anh ta, rồi nghiêng đầu qua nhìn chiếc điện thoại di động trên tay của Diệp Thanh rồi nói: “Sếp, hình như không phải cái quán đó đâu.”

“Đúng là không phải. Nhưng mà cái anh ta đang xem là quán ăn mà anh ta đã đặt ngày hôm qua và hôm kia.” Diệp Thanh lướt hai cái trên màn hình điện thoại rồi buông nó xuống.

“Chưa đặt hả?”

Diệp thanh gật đầu.

“Vậy chúng ta vẫn phải ngồi ‘ôm cây đợi thỏ’ sao?” Lưu Miểu hỏi.

“Ừ.”

Lưu Miểu dùng tấm ga trải giường trói anh ta ở trên ghế, còn lấy cả khăn lông nhét vào miệng.

Ngô Linh lại kiểm tra thân thể anh ta một lượt, sau đó rời đi một lúc rồi quay trở lại với một ly nước mới trên tay.

Lưu Miểu đè thanh niên xuống, tách miệng anh ta ra để Ngô Linh đổ nước vào.

“Đói quá… Tôi đói quá… Cho tôi ăn… Tôi muốn ăn…” Tinh thần của anh ta ủ rũ đi nhiều, chỉ lẩm bẩm một mình.

“Tác dụng kém hơn hôm qua rồi.” Lưu Miểu thở dài.

“Là do tình trạng của anh ta đã xấu hơn, âm khí còn nặng nề hơn hôm qua.” Ngô Linh bưng ly nước ra ngoài.

Video tua nhanh một lát, thời gian thực tế chỉ trôi qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, rồi trở lại tốc độ trình chiếu bình thường.

Cốc cốc cốc!!!

“Đồ ăn đến rồi!”

Thanh niên đang bị trói trên ghế hình như là nghe thấy tiếng gõ cửa nên bắt đầu vùng vẫy dữ dội.

“Của tôi! Đồ ăn của tôi! Mau đưa đây! Đưa cho tôi đi mà!”

Lưu Miểu không chút động lòng, lấy khăn bịt miệng anh ta lại, rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

Màn hình thay đổi, cảnh phòng ngủ được thay bằng hình ảnh bên ngoài cửa.

Một người đàn ông trung niên ăn mặc bình thường đang đứng trước cửa, trên tay xách một chiếc túi.

Cửa mở ra, hai bóng người xuất hiện, là Diệp Thanh và Lưu Miểu.

Người đàn ông trung niên rất bình tĩnh tự nhiên, liếc nhìn phiếu thu dán trên cái túi nhựa rồi hỏi: “Là Đổng Phong phải không?”

Diệp Thanh hỏi: “Ông chủ quán ăn Từ Kí?”

Người đàn ông trung niên nghi hoặc: “Cái gì?”

“Quán ăn ở bên trong gian nhà tổ chức sự kiện thuộc khu Khang Hinh, đúng không?”

“Đúng thế.” Người đàn ông trung niên gật đầu, “Quán chúng tôi chuyên các món xào bình dân. Cậu là Đổng Phong? Đây là nhà 302 phải không?” Ông ta lùi lại một bước, nhìn cửa nhà, rồi nhìn những nhà xung quanh.

Tình huống có chút khá kì lạ.

“Có thể hỏi một vài câu hỏi không?” Diệp Thanh nói.

“Tôi chỉ đi giao cơm thôi. Các cậu có phải là Đổng Phong ở số nhà 302 không?” Người đàn ông trung niên hình như đã thấy nghi ngờ, lùi lại một bước.

Nhưng Lưu Miểu lại càng nhanh hơn, bước tới nắm lấy vai của ông ta.

“Cậu làm gì đấy?” Người đàn ông sợ hãi la lên, “Các cậu muốn làm gì? Tôi không có tiền đâu, tôi chỉ là người giao hàng trong quán ăn thôi, trên người chẳng có tiền bạc gì hết, trong nhà cũng không có tiền!”

Lưu Miểu bịt miệng ông ta, rồi lôi vào trong nhà.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Màn hình lại đổi.

Người đàn ông ngồi trên sofa, Lưu Miểu ngồi ở ngay bên cạnh, Diệp Thanh thì ngồi ở phía đối diện, bày ra cái dáng vẻ muốn thẩm vấn. Túi thức ăn ông ta mang đến được đặt ở giữa bàn trà. Người đàn ông trung niên chốc chốc lại liếc nhìn ống kính, vẻ mặt khẩn trương.

“Ông tên gì?” Diệp Thanh hỏi.

“Tôi… tôi tên Trương Thắng.” Người đàn ông thấp thỏm trả lời.

“Ông làm ở quán ‘Các món xào bình dân’ kia bao lâu rồi.”

“Chưa tới một năm. Tôi chỉ là nhân viên tạp vụ thôi, làm một số chuyện lặt vặt này nọ. Tôi thật sự không có tiền đâu, cũng không biết chuyện gì ở trong tiệm hết!”

“Ông chủ là ai?”

“Ông chủ…” Vẻ mặt thấp thỏm của người đàn ông trung niên biến thành vẻ hoang mang, “Tôi chưa từng gặp mặt ông chủ… Tôi chỉ là nhân viên tạp vụ thôi …”

“Thế ông đã gặp những ai trong quán ăn đó?”

“Đầu bếp và thu ngân.”

“Họ tên gì? Ông biết họ bao nhiêu lâu rồi?”

“Đầu bếp là anh họ bên nội của tôi, tên là Trương Thắng Lợi; còn người quản lý việc thu ngân thì tôi thường gọi là chị Phan, tôi chỉ biết bà ấy họ Phan thôi.” Ông ta thành thực trả lời.

“Quán ăn không phải do họ mở sao?”

“Không phải đâu.” Ông ta tiếp tục tỏ vẻ ngờ nghệch không hiểu chuyện gì. “Bọn họ cũng là người được thuê thôi.”

“Ông chỉ biết bấy nhiêu chuyện thôi sao?”

“Đúng vậy…” Người đàn ông nhúc nhích người, “Tôi thật sự không biết chuyện gì bên trong quán cả, có chuyện gì thì các cậu cứ đi tìm họ là được mà.”

“Chuyện của anh họ ông mà ông cũng không biết hả?” Lưu Miểu vỗ lên vai ông ta.

Người đàn ông lắp ba lắp bắp, “Không, không biết… chỉ là ở cùng thôn, nhờ vả qua lại rồi nhận là anh em, chứ trước đó cũng không thân thiết gì.”

“Ông làm sao mà trở thành nhân viên tạp vụ của quán ăn đó?”

“Tôi được chị dâu giới thiệu đến.”

“Chị dâu của ông là ai?”

“Hả? Thì chính là vợ của anh họ tôi nói lúc nãy đó…” Ông ta vẫn mang vẻ hoang mang.

“Hiện nay bà ta ở đâu?”

“Ở dưới quê.”

“Quê của ông ở chỗ nào?”

“Ở…” Người đàn ông vừa há miệng chợt dừng lại, “Ý… Quê tôi ở…” Ông ta bắt đầu gãi đầu gãi tai.

Đến mấy giây sau, ông ta mới bỏ tay xuống, ngơ ngác lẩm bẩm một mình, “Tôi không nhớ nữa… Tôi chẳng hiểu sao lại quên mất tiêu…”

“Chị dâu của ông đã nói thế nào với ông?” Diệp Thanh hỏi.

“À…” Người đàn ông vẫn cứ ngớ ra như cũ.

Lại trôi qua mấy giây nữa, ông ta nhìn chăm chăm vào cái túi trên bàn, rồi nuốt nước bọt. Ánh mắt ông ta chợt đơ ra, miệng không ngừng nuốt nước bọt, nhưng nước bọt vẫn cứ từ trong miệng ông ta trào ra như suối.

“Đồ ăn… có đồ ăn rồi…” Giọng nói người đàn ông trở nên kì dị, rồi thình lình nhào lên bàn trà, xé rách cái túi nhựa ra rồi mở nắp hộp cơm. Một đống đen thui thùi lùi, nhớp nháp văng tung tóe trên bàn. Ông ta hốt lấy rồi cho vào miệng, còn thè lưỡi liếm khắp mặt bàn.

Lưu Miểu thò tay tới định kéo ông ta ra nhưng không ngờ người đàn ông lại ngã ra sau, đầu ngửa lên, hai tay tóm lấy miệng và cần cổ, giống như bị mắc nghẹn vậy.

“Ặc… a… a…” Người đàn ông phát ra những tiếng kêu khàn đục, nghiêng thân thể ngã xuống sofa. Một dòng nước bọt chảy ra từ trong miệng ông ta.

Tất cả mọi việc chỉ diễn ra trong một phút đồng hồ.

“Này…” Lưu Miểu đứng yên tại chỗ.

Diệp Thanh cũng đã đứng dậy, và cũng chỉ là kịp đứng dậy thôi.

Ống kính đưa lại gần thì thấy cổ họng người đàn ông động đậy, tiếp đến là vòm họng và hai bên hàm. Một con chuột từ trong miệng ông ta chui ra, lúc mới chui được nửa cái mình thì kêu lên “chít” một tiếng, rớt vào đống nước dãi của người đàn ông, hai chân trước giật giật lên mấy cái, rồi nằm im không động đậy.